Nghịch Lửa

Quyển 1 - Chương 34: Hộ Lý Cao Cấp Nace




- Vừa nãy trên đường trốn chạy, ta đã nghĩ được phương pháp đoạt lại thân thể. Nhưng đáng tiếc, chỉ có thể dùng một lần. Hơn nữa còn cần phải chuẩn bị một phen. Xem ra không được. Nhưng đáng tiếc... đáng tiếc. Thôi quên đi. Ta lại nghĩ biện pháp khác để đoạt lại thân thể vậy!

Dị thể Diêm Xuyên khe khẽ thở dài.

Mặc Vũ Hề không nói gì. Bởi vì Mặc Vũ Hề hiểu rõ lúc này Diêm Xuyên đang rất rối rắm. Lúc này đã không thể suy nghĩ nhiều được.

Hỏa diễm cuồn cuộn kéo tới. Nước biển xung quanh dị thể Diêm Xuyên đã sôi trào. Dị thể Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề ở trong nước biển đang sôi trào, tất cả các loại cá xung quanh đều bị đun sôi.

Dị thể Diêm Xuyên nhìn về phía xa, trong mắt loé ra một tia kiên định, đang muốn mở miệng.

Đột nhiên, lại một âm thanh đột ngột truyền đến.

- Mời bảo bối, đi tuần!

Ầm!

Trong nháy mắt một hàn ý lạnh lẽo tràn ngập khắp biển rộng.

Biển rộng xung quanh đang sôi trào, trước mặt cỗ hàn khí kia nhiệt độ lập tức giảm xuống.

Lấy vị trí nước biển chỗ Mặc Vũ Hề làm ranh giới. Phía trước Mặc Vũ Hề là nam tử áo bào xanh lục đang thôi thúc hồ lô Hỏa Nha. Trăm vạn con quạ lửa di chuyển qua, lập tức thiêu biển thiêu trời, một mảnh trống rỗng, biển cạn đá mòn.

Phía sau Mặc Vũ Hề nước biển lại đóng băng vạn dặm, vô số hàn khí trùng thiên.

Thời khắc hàn khí trùng thiên, hơi nước đang bay lên nhanh chóng đông lạnh. Nước từ trên trời cuồn cuộn trút xuống, tràn về phía đối diện.

Ầm!

Hai tình trạng đối ngược đã phát sinh ra va chạm kịch liệt. Hư không xung quanh đột nhiên phát ra một tiếng nổ vang.

- Oa! Oa! Oa! Oa!............

Từng tiếng quạ lửa phẫn nộ kêu gào.

- Oa! Oa! Oa! Oa!............

Từng tiếng cóc băng rít gào.

Phía trên mặt băng sau lưng Mặc Vũ Hề lại có trăm vạn con cóc băng màu trắng đang nhảy tới từng con một. Mỗi lần nhảy lên, đều có thể nhảy đến giữa không trung. Xung quanh con cóc băng màu trắng bạc tản ra từng cỗ hàn khí, giống như những mặt trăng sáng không ngừng lăn về phía trước.

- Oa! Oa!

Quạ lửa, cóc băng là hai động vật đối ngược nhau đang tức giận rít gào lẫn nhau.

Dị thể Diêm Xuyên quay đầu nhìn lại. Phía sau trăm vạn con cóc băng kia xuất hiện một nam tử đang mang hồ lô lớn trên lưng.

Trong ánh mắt của nam tử toàn thân mặc áo bào xanh đầy vẻ lạnh lẽo nhìn kỹ số một ở phía đối diện đang thao túng hồ lô Hỏa Nha.

- Lại là một hồ lô lớn nữa?

Ánh mắt dị thể Diêm Xuyên nhất thời cứng lại.

Ba người đối diện cũng thoáng sững sờ. Tiếp theo bọn họ lạnh lùng nhìn về phía nam tử áo bào xanh đột nhiên xuất hiện kia.

- Hồ lô Băng Thiềm, Mẫn Hoàng?

Phía xa, thú giao hoán số một đang nắm giữ hồ lô Hỏa Nha đột nhiên cau mày nói.

Mẫn Hoàng? Hồ lô trên lưng của nam tử mặc áo xanh kia lại được gọi là hồ lô Băng Thiềm?

- Hừ!

Mẫn Hoàng hừ lạnh một tiếng. Tiếng hừ lạnh phá nát một mảnh hư không.

Mẫn Hoàng với tóc xanh, xương trán nhô cao, hai mắt âm lệ, một sát khí lạnh lẽo theo đó mà phát ra.

- Nghiệt súc, thật to gan. Tứ huynh và Lục đệ của ta có lòng tốt mở phong ấn cho các ngươi, các ngươi lại dám cướp giật thân thể của Tứ huynh và Lục đệ ta!

Trong giọng nói Mẫn Hoàng hiện ra một tia hàn ý.

Phía xa thú giao hoán số một điều khiển hồ lô Hỏa Nha, lạnh lùng nhìn Mẫn Hoàng.

- Có lòng tốt mở ra phong ấn sao? Ha ha ha, không tốn bao nhiêu thời gian, chúng ta đã có thể tự mình phá tan phong ấn. Cần gì các ngươi phải quản việc không đâu? Lòng tốt? Các ngươi căn bản là muốn chúng ta nô dịch các ngươi mà thôi!

Thú giao hoán số một lạnh lùng nói.

Mẫn Hoàng lạnh lùng nhìn thú giao hoán số một:

- Ngươi đoạt thân thể này, là Tứ huynh của ta, Manh lạc! Tứ huynh thích nhất là toàn thân sạch sẽ. Chờ sau khi đoạt lại thân thể, các con thú giao hoán khác còn nói được, còn ngươi, chắc chắn phải chết!

- Ngươi cho rằng ngươi nói vài câu, liền có thể làm ta khiếp sợ sao? Mẫn Hoàng! Thần giới của ngươi ghê gớm lắm sao? Sớm muộn cũng có một ngày, ta sẽ khiến Thần giới các ngươi trở thành nô dịch cho chúng ta. Thân thể của bảy huynh đệ các ngươi, chúng ta đều muốn!

Thú giao hoán số một lạnh lùng nói.

Mẫn Hoàng lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

- Ban đầu ta còn muốn đi bắt Mặc Vũ Hề. Hiện tại xem ra, có ngươi thì càng tốt hơn!

Thú giao hoán số một cười lạnh nói.

- Chỉ dựa vào các ngươi sao? Ngươi chung quy chỉ lấy được thân thể của Tứ huynh. Các ngươi còn kém xa. Thỉnh bảo bối, đi tuần!

Mẫn Hoàng vung tay áo lớn một cái.

- Oa! Oa! Oa!......

Vô số cóc băng đạp chân xuống, xông thẳng về phía một đám quạ lửa.

- Nơi này cũng không chỉ thân thể Manh Lạc, còn có ta!

Số 108 thân thể Diêm Xuyên lạnh lùng nói.

- Mời bảo bối, du lịch!

Thú giao hoán số một lại kêu lên.

- Oa! Oa! Oa!.........

Trăm vạn con quạ lửa vỗ cánh xông tới tấn công.

Ầm! Ầm!......

Quạ lửa, cóc băng va chạm mạnh. Xung quanh đều phát ra những vụ nổ lớn.

Dị thể Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề ở dưới đáy nước đều lộ vẻ bất ngờ ngoài ý muốn.

Mặc Vũ Hề lập tức nhìn về phía dị thể Diêm Xuyên.

- Hiện tại vừa vặn, bọn họ đang đánh nhau, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này!

Dị thể Diêm Xuyên cũng không muốn xem kết quả. Hiện tại quan trọng nhất, chính là phải lập tức rời đi.

Mặc Vũ Hề gật đầu một cái, dẫn theo dị thể Diêm Xuyên nhanh chóng bay về một hướng.

Phía sau truyền đến một tiếng nổ rung trời, nhưng hai người lại không hề có một chút ý niệm thưởng thức nào.

Bên ngoài thành Lạc Dương.

Tru Tiên Kiếm đang đấu với Trảm Tiên Phi Đao.

Mỗi lần hai bên va chạm, hư không nổ nát vô số.

Đao kiếm giao tranh, trong nháy mắt Kim Đại Vũ đã thoát chết.

Kim Đại Vũ kinh ngạc nhìn Sát Đế phía xa.

- Tổ tiên?

Kim Đại Vũ nhíu mày nghi ngờ nói.

Đây đã là lần thứ hai, lần thứ hai Sát Đế cứu mình a!

Trong ánh mắt Thông Thiên giáo chủ nhất thời cứng lại. Sát Đế lại phất hoàng bào một cái, bước về phía trước một bước.

- Hồ lô Trảm Tiên, Sát Đế?

Thông Thiên giáo chủ nhất híp mắt lại, kêu lên.

Vù!

Trong nháy mắt Sát Đế đã đến trước người Kim Đại Vũ, ngăn Kim Đại Vũ ở phía sau.

- Nghiệt súc? A, ngươi trao đổi thân thể Thông Thiên sao? Nếu như là Thông Thiên giáo chủ, còn có thể trụ được ở trước mặt ta một thời gian. Còn ngươi, ngươi căn bản không có sát tính của Thông Thiên giáo chủ!

Ánh mắt Sát Đế lạnh như băng nói.

- Hả?

Thân thể Thông Thiên giáo chủ trợn trừng mắt.

Kim Đại Vũ ở bên cạnh triệu hồi ba rồng. Kim Đại Vũ nhìn về phía Sát Đế, trong mắt đầy phức tạp.

- Kim Đại Vũ đa tạ trước..., đa tạ trước...!

Kim Đại Vũ nhất thời không biết làm sao mở miệng.

Đây đã là lần thứ hai Sát Đế cứu mình. Hồ lô Trảm Tiên lại là pháp bảo của Lục Áp Đạo Quân tổ tiên đời thứ hai của mình. Nhưng trước mắt lại là pháp bảo của Sát Đế. Hai người này thật sự không có quan hệ sao? Nếu không có, vì sao hắn lại hai lần cứu mình trong lúc nguy nan.

- Đi thôi, thành Lạc Dương sắp trở thành nơi thị phi!

Sát Đế thản nhiên nói một câu.

Kim Đại Vũ nhíu chặt lông mày, suy nghĩ một chút. Sau đó hắn vẫn mở miệng nói:

- Tiền bối, ngươi là tổ tiên ta, Lục Áp đạo quân sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.