Nghịch Lửa

Quyển 1 - Chương 33: Em Muốn Nghỉ Việc




Sau khi tìm kiếm trên một khu vực rộng, chung quy đã phát hiện ra một vài đầu mối.

Di chuyển trong rừng núi dù sao cũng bất tiện. Hai người Bạch Khởi, Kim Đại Vũ trên đường chạy trốn đều nghĩ đến đáy nước. Tuy nhiên ở bên trong lục địa vẫn có rất nhiều sông.

Hai người một đường chạy trốn lần lượt tiến vào hai con sông lớn.

Qua một thời gian, Thông Thiên giáo chủ theo đầu mối, rốt cuộc đã tìm được.

- Ha ha, muốn xuôi theo dòng nước để xuống sao? Đáng tiếc, các ngươi gặp phải chính là ta!

Thông Thiên giáo chủ quát to một tiếng.

Tru Tiên Kiếm trong tay hắn đột nhiên vung về phía sông lớn.

Ầm!

Dưới kiếm ý hung mãnh toàn bộ sông lớn đều ngược dòng nước. Trong nháy mắt, một đoạn sông lớn đã trơ đáy.

Kim Đại Vũ dẫn theo ba con rồng nhất thời lộ ra trước mắt hắn.

- Không tốt, chia nhau trốn!

Kim Đại Vũ cả kinh kêu lên.

- Ngang!

Ba con rồng rít gào. Trong nháy mắt Kim Đại Vũ cũng hóa thành Tam Túc Kim Ô. Cả bốn bắn nhanh về bốn phía chạy trốn.

- Trốn sao? Ở trước mặt ta, các ngươi trốn đi đâu?

Thông Thiên giáo chủ quát to một tiếng.

Loáng một cái, thân hình hắn liền hóa thành bốn đạo tàn ảnh bắn nhanh về phía bốn phía.

- Tru Tiên!

Bốn tàn ảnh gần như đồng thời kêu lên.

Ầm!

Bốn người Kim Đại Vũ đang trốn chạy, trong nháy mắt đã bị ngăn lại.

Coong!

Kim Đại Vũ lấy Thần Hoàng Chuông ra. Một tiếng chuông cổ xưa vang vọng truyền ra bốn phía.

- Oa!

Kim Đại Vũ vồ giết về phía Thông Thiên giáo chủ do bốn đạo tàn ảnh hợp nhất.

Trong một dòng sông khác, Bạch Khởi dẫn theo ba con rồng xuôi dòng mà xuống. Nhìn Kim Đại Vũ chiến đấu phía xa, trên mặt Bạch Khởi hết sức lo lắng.

- Đại nhân, chúng ta có nên đi giúp Kim Đại Vũ không?

Long Ngũ cau mày nói.

- Không được. Chúng ta không cứu nổi hắn. Mau rời khỏi nơi này trước. Nhanh, thừa dịp Kim Đại Vũ ngăn cản Thông Thiên giáo chủ, chúng ta đi mau!

Bạch Khởi kêu lên.

- Được!

Trên mặt ba rồng lộ vẻ bất đắc dĩ.

Ầm!

Nhóm Bạch Khởi nhanh chóng trốn chạy.

Một phía khác, Kim Đại Vũ và ba rồng đối chiến Thông Thiên giáo chủ.

Keng!

Ầm! Ầm!

Dưới kiếm quang của Thông Thiên giáo chủ, bốn người sao có thể là đối thủ của hắn?

- Ha ha ha, Kim Đại Vũ? Thực lực không tồi. Ngươi theo ta trở về đi thôi, vừa vặn trong chúng ta còn có người cần trao đổi vì tu vi quá thấp. Có ngươi là tốt nhất, ha ha ha!

Thông Thiên giáo chủ cười to nói.

- Hỗn Độn Chung Minh!

Coong!

Sóng âm cuồn cuộn, như sông lớn chồm lên lao về phía Thông Thiên giáo chủ.

- Tán!

Một kiếm ầm ầm tách sóng âm ra.

Ba rồng khác liền trốn chạy.

- Chém!

Ba tia kiếm quang xông thẳng về phía ba rồng.

Ầm!

Ầm!

Phụt!

Miệng các rồng phun ra máu tươi, nhất thời suy sụp ngã xuống.

- Oa!

Kim Đại Vũ giống như không muốn sống xông vào tấn công Thông Thiên giáo chủ.

- Hừ, không biết tự lượng sức!

Thông Thiên giáo chủ hừ lạnh một tiếng.

Trường kiếm trong tay hắn lại nhanh chóng vung lên. Từng kiếm quang màu tím bắn ra. Trên người Kim Đại Vũ xuất hiện hết vết máu này tới vệt máu khác.

- Chỉ dựa vào ngươi sao? Vẫn còn kém xa!

Thông Thiên giáo chủ lạnh lùng nói.

Cuộc chiến đấu này căn bản là nghiêng về một bên. Nếu không phải Thông Thiên giáo chủ muốn bắt mọi người, có lẽ đã sớm có thể giết chết đám người Kim Đại Vũ từ lâu.

- A, Thiên Đế sẽ báo thù cho ta!

Trên mặt Tam Túc Kim Ô lộ vẻ dữ tợn gào thét.

- Diêm Xuyên sao? Ngay cả bản thân hắn cũng khó bảo toàn! Hừ!

Thông Thiên giáo chủ khinh thường nói.

Vào thời khắc này, tại một ngọn núi cách chiến trường của Thông Thiên giáo chủ không xa,.

Có một nam tử áo bào vàng đang đứng trên đỉnh ngọn núi. Gió nhẹ thổi qua, tay áo tung bay theo gió. Phía sau lưng hắn mang theo một chiếc hồ lô màu vàng rất lớn. Đó là hồ lô Trảm Tiên!

Nam tử áo bào vàng chính là Sát Đế!

Sát Đế nhìn thành Lạc Dương phía xa, lại nhìn Thông Thiên giáo chủ đang chiến đấu cùng Kim Đại Vũ, đột nhiên hai mắt thoáng nheo lại.

- Một đám nghiệt súc, dám sỉ nhục Thần giới ta? Hừ!

Sát Đế hừ lạnh một tiếng. Toàn thân Sát Đế chợt hiện lên một sát ý.

Phía xa, Thông Thiên giáo chủ mắt thấy có phần không kiên nhẫn, Tru Tiên Kiếm trong tay vung lên:

- Hừ, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Tru Tiên diệt thế!

Ầm!

Kiếm quang màu tím lao về phía Kim Đại Vũ.

Kiếm quang vừa ra, xung quanh dường như hình thành một trận bão táp khổng lồ với hình kiếm tập trung lao về phía Kim Đại Vũ, khiến Kim Đại Vũ sợ hãi không thể di chuyển được.

Trong thời khắc tuyệt vọng, Kim Đại Vũ lộ ra một tia khổ sở nói:

- Tổ tiên, tử tôn bất hiếu, không có cách nào tái hiện được sự huy hoàng thượng cổ!

Ngay thời khắc Kim Đại Vũ đang tuyệt vọng, đột nhiên một tiếng quát to vang lên.

- Mời bảo bối, xoay người!

Thời khắc Kim Đại Vũ sắp gặp nạn, Sát Đế đã tung ra hồ lô Trảm Tiên.

Một đạo bạch quang từ hồ lô Trảm Tiên bắn thẳng đến. Trảm tiên phi đao xuất hiện, xông thẳng về phía Tru Tiên Kiếm.

- Sao?

Phía xa, Thông Thiên giáo chủ nhất thời biến sắc. Tru Tiên Kiếm trong tay nghiêng đi, đâm về phía trảm tiên phi đao đang có uy hiếp đối với mình.

Tru Tiên Kiếm đấu với trảm tiên phi đao.

Ầm!

Một lần va chạm, hư không ầm ầm nổ nát.

Đao kiếm tách ra. Trong nháy mắt Kim Đại Vũ đã thoát chết.

Kim Đại Vũ kinh ngạc nhìn về phía Sát Đế.

- Tổ tiên?

Kim Đại Vũ nhíu mày nghi ngờ nói.

Đây đã là lần thứ hai, lần thứ hai Sát Đế cứu mình!

Trăm vạn con quạ lửa, thiêu biển thiêu trời!

- Oa! Oa! Oa!............

Vạn con quạ truy đuổi, Mặc Vũ Hề và dị thể Diêm Xuyên đã sắp bị ép vào tuyệt cảnh.

- Làm sao bây giờ?

Mặc Vũ Hề lo lắng nói.

- Nam tử mặc áo bào xanh lục kia dám đuổi theo, tất nhiên là một nhân vật không tầm thường!

Trong mắt dị thể Diêm Xuyên thoáng cứng lại.

Tuy rằng còn cách vô số những con quạ lửa kia, nhưng dị thể Diêm Xuyên có thể cảm nhận được một đạo uy hiếp trí mạng từ phía xa vọt tới.

Dị thể Diêm Xuyên híp mắt lộ vẻ kinh hoàng.

- Lập tức sẽ ép đến rồi. Còn có biện pháp nào không?

Mặc Vũ Hề cực kỳ lo lắng.

Phía xa, số một, số bảy mươi hai, số 108 dường như đã nhìn thấy dị thể Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề.

Số một cười lạnh:

- Ta đã nhìn thấy các ngươi, ra đi!

- Diêm Xuyên!

Mặc Vũ Hề lo lắng nhìn về phía dị thể Diêm Xuyên.

Dị thể Diêm Xuyên nhìn thân thể bị trao đổi của mình phía xa, trên mặt trở nên âm trầm, nhất thời do dự không quyết.

Ánh mắt số một càng ngày càng lạnh nói:

- Còn muốn trốn sao? Cảm thấy điều này thú vị sao? Ra đi. Cả hải vực này lập tức cạn nước rồi!

- Diêm Xuyên, chúng ta không có đường lui nữa!

Mặc Vũ Hề khổ sở nói.

- Không, còn có một biện pháp cuối cùng!

Khuôn mặt Dị thể Diêm Xuyên một trận giãy dụa.

- Còn có biện pháp sao?

Ánh mắt Mặc Vũ Hề lập tức sáng ngời.

- Nhưng ta không muốn dùng. Bởi vì biện pháp này chỉ có thể dùng một lần. Ta vẫn hi vọng có thể dùng biện pháp này để đoạt lại thân thể của ta!

Dị thể Diêm Xuyên cắn môi nói.

- A? Biện pháp gì vậy? Hiện tại còn có thể có biện pháp sao?

Mặc Vũ Hề lộ vẻ kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.