Nghịch Hành

Chương 42: Ta là một biến số!




Dịch giả: BsChien

Dưới ánh mặt trời chói chang, Dương Húc Minh nhìn Sinh Tử Lục trong tay, suy nghĩ một hồi rồi viết:

- Chuyện gì đã xảy ra với chiếc giày thêu màu đỏ vậy đại ka? Sao nó đột nhiên nổ tung?

Lần này hắn chờ hai phút thì mới thấy chữ viết tan đi, rồi đợi thêm ba phút nữa, câu trả lời của Sinh Tử Lục mới hiện ra:

Siêu độ oán hận Lệ quỷ. Nhận được lễ vật quý giá

Giày thêu màu đỏ có thể cắt đứt liên hệ nô dịch giữa Trành quỷ và Lệ quỷ. Giúp chú em có thể chém giết Trành quỷ thoải mái.

Ngoài ra trên giày thêu còn lưu lại lực lượng cảm tạ, có thể cứu chú em vào phút cuối gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Hiện giờ chú đã mất một chiếc giày, sau này thu hồi chiếc giày kia thì phải cẩn thận giữ gìn.

Mất nốt chiếc giày ấy thì chú em không cách nào đối phó Trành quỷ kia.

Đôi giày thêu màu đỏ này còn quý giá hơn tưởng tượng của chú em đấy!


Đọc những dòng trả lời này của Sinh Tử Lục, Dương Húc Minh không biết nói gì nữa. Tối qua giày thêu nổ tung cứu hắn là lực lượng cuối cùng mà chị em họ Tưởng lưu lại hay sao? Sau này thu hồi lại chiếc giày thêu kia, phải cẩn giận giữ gìn mới được.

Bất quá nghĩ đến tình huống tối qua, Dương Húc Minh liền thấy nhức cả đầu. Hắn hoàn toàn không ngờ nữ quỷ kia lại khủng bố như vậy, trong nháy mắt đã áp chế tất cả năng lực phản kháng của hắn. Nếu không phải giày thêu tự bạo cứu giúp thì hắn mở mồm kêu cứu còn không được, chắc chắn sẽ bị nữ quỷ kia chặt rơi đầu rồi.

Rõ ràng là nhân duyên nến cũng không phải là vạn năng. Khi gặp những kẻ khó xơi như nữ quỷ đêm qua, nến đỏ có đốt kiểu gì cũng không trợ giúp được cho Dương Húc Minh.

Lý Tử mặc dù rất mạnh, nhưng không kêu được nàng đến thì cũng như không.

Huống chi còn có vết xe đổ Tiểu Tư, gặp phải lệ quỷ có năng lực đặc thù như kiểu Tiểu Tư thì dù có gọi được Lý Tử đến cũng không cách nào cứu mạng hắn. Những con Lệ quỷ khác sẽ không lựa chọn buông tay giống như Tiểu Tư.

Nghĩ tới chỗ này, Dương Húc Minh cảm thấy uể oải trong lòng.

Tính cách của hắn, cũng có phần giống như Sinh Tử Lục trước đó đã chế giễu: Thất phu lỗ mãng.

Nhiều khi máu nóng xông lên đầu, hắn liền không suy nghĩ tiền căn hậu quả. Nếu thời điểm năm thứ nhất Đại học, hắn không chướng mắt Hội sinh viên mà đứng lên đạp bàn chửi mắng thì Tiểu Tư cũng không thầm đem lòng hâm mộ hắn!

Như vậy, Tiểu Tư sẽ không nhè lúc nửa đêm đi tìm Dương Húc Minh để thổ lộ tình cảm, sẽ không bị Mã Đức Toàn hại chết. Sau đó Tiểu Tư sẽ không biến thành Lệ quỷ, giờ này có lẽ đang sống vui vẻ rồi.

Bất quá Tiểu Tư mà không biến thành lệ quỷ, như vậy hắn không có sự giúp đỡ, không chống lại Trành quỷ và giờ này có lẽ hắn đã chết mất xác rồi!

Dương Húc Minh trong lòng rối như tơ vò.

- Cuộc sống quả là khó khăn! Sau này phải kìm chế bớt mới được!

Dương Húc Minh thở dài. Nhớ đến tối qua, hắn lại một lần nữa làm thất phu lỗ mãng, lao vào căn nhà toàn là Lệ quỷ có năng lực siêu nhiên thiên kỳ bách quái, sơ ý một chút là lật thuyền trong mương.

Trách không được Sinh Tử Lục đã nói Lệ quỷ không phân chia mạnh yếu. Lần này, Dương Húc Minh chính bản thân hắn tự cảm nhận được sự đáng sợ của Lệ quỷ. Cho dù có Lý Tử phù hộ, hắn cũng không phải tuyệt đối an toàn.

Sơ sẩy chút xíu là khả năng phơi thây tại chỗ luôn ấy chớ!

Huống chi, nhân duyên nến của hắn đã không còn lại được bao nhiêu…

Nghĩ tới đây, Dương Húc Minh nhìn sang nến đỏ cạnh gối. Cây nến này chỉ còn lại chừng phân nửa. Đêm qua trước khi nữ quỷ kia xuất hiện thì nến còn hai phần ba. Sau khi con quỷ cái ấy ra mặt thì nến đỏ bốc cháy ngọn lửa màu lam, tốc độ hao hụt điên cuồng.

Đoạn sau Dương Húc Minh cầu cứu Lý Tử thì nến lại bốc hơi thêm một đoạn dài. Hiện tại thân nến chỉ còn lại một nửa so với ban đầu.

Theo như tình huống tối qua thì dù nến đỏ sau này không đốt nữa, cũng chỉ đủ để Dương Húc Minh triệu hồi Lý Tử ba lần. Sau ba lần Gọi tên em trong đêm thì cây nến sẽ biến mất, đồng nghĩa là Dương Húc Minh cũng xuất ngoại theo diện đoàn tụ ông bà.

Nhưng vấn đề mấu chốt ở chỗ, Dương Húc Minh còn phải chiến đấu với một con rưỡi Trành quỷ ở nhà, không có khả năng giữ nến đỏ không cháy tiếp.

Nói cách khác, cơ hội hắn cầu cứu Lý Tử nhiều nhất chỉ còn hai lần?

Nghĩ tới đây, Dương Húc Minh viết lên Sinh Tử Lục:

- Có biện pháp nào kéo dài thời gian thiêu đốt của nhân duyên nến không hả Sách đại ka? Ví dụ đắp thêm sáp vào nến chẳng hạn?

Bốn phút sau, những dòng chữ này mới biến mất, lại thêm bốn phút nữa, Dương Húc Minh chờ đợi đến sốt ruột thì Sinh Tử Lục mới trả lời:

Nhân duyên nến là quyến luyến nhân gian sau cùng của nàng, cũng là lễ vật cuối cùng cho người nàng yêu thương.

Bất luận làm gì xúc phạm miệt thị phần nhân tình này đều sẽ chọc điên cô nàng.

Sống chết có số.

Chú em có thể thử một chút!


Đọc câu trả lời chắc như đinh đóng cột của Sinh Tử Lục, Dương Húc Minh mặt méo xệch.

Ý nó bảo nếu hắn táy máy nghịch dại can thiệp vào nhân duyên nến thì sẽ chọc tức Lý Tử, khiến nàng điên lên mà xúc chết hắn luôn. Vậy có thể thử một chút là con hàng sách nát kia nói đểu hắn sao?

Chú em có thể thử… thử em gái ngươi a! Đừng cho là ta không biết ngươi đang móc xỉa đểu ta!

Dương Húc Minh trừng mắt chửi thầm quyển sách trên tay, bị nó chọc tức đến không nói được gì. Hắn không nghĩ tới có một ngày mình bị một quyển sách nát xỉa xói giễu cợt.

Một lúc sau, Dương Húc Minh bình tĩnh lại viết tiếp:

- Như vậy em có cách gì để ngọn nến không thiêu đốt nữa hay không? Chứ với tốc độ tiêu hao như này, em thấy em chẳng sống được bao lâu nữa!

Lần này, Dương Húc Minh chờ hơn chục phút, Sinh Tử Lục mới xuất hiện câu trả lời:

Không có cách nào

Nhân duyên nến gặp địch thì đốt cháy. Biện pháp duy nhất để nó không đốt là không mang theo nó bên người.


- Đệt mợ, nói vậy thì còn nói làm gì!

Rõ ràng con hàng Sinh Tử Lục bại hoại này không thể trông cậy vào nó được, chỉ giỏi đào hố với xỉa đểu thôi.

Trước đó Dương Húc Minh còn nghĩ cây nến đỏ vừa to vừa dài, có thể chống đỡ thật lâu. Bây giờ xem lại, bất cứ lúc nào nến cũng có thể đốt cháy sạch trơn không còn một tí sáp.

Hắn quyết định sau này gặp quỷ phải cẩn thận hơn, không thể lỗ mãng như tối qua được. Cái gì có thể sợ được thì sợ!

Dù là không thể tránh thoát được cũng phải thăm dò rõ ràng năng lực đặc tính của đối phương, lúc đó mới lao ra chém giết.

Còn may là hắn hiện giờ sở hữu một thanh Sát phụ kiếm, có thể gây tổn thương đến Lệ quỷ. Chỉ cần chính mình cẩn thận một chút, dù không cần gọi Lý Tử, có lẽ cũng đối phó được với đại đa số Lệ quỷ.

Nghĩ như vậy, Dương Húc Minh tiếp tục viết lên Sinh Tử Lục:

- Vì sao lão lệ quỷ mập chủ căn biệt thự không có chấp niệm cần hóa giải? Nó không có oán hận gì sao?

Điều này Dương Húc Minh đã lo lắng thắc mắc suốt từ tối qua đến giờ, dù sao Sinh Tử Lục không nói rõ việc này thì hắn lo sợ đây lại là một cái hố.

Lần này, Sinh Tử Lục chỉ cần ba phút đã trả lời Dương Húc Minh.

Người vô tội chết oan uổng, chấp niệm lớn nhất là báo thù.

Nhưng cừu hận của nó đã được hóa giải. Hung thủ hại chết cả nhà nó đã chịu trừng phạt. Có lẽ chỉ còn một sợi oán niệm cuối cùng không cách nào tan đi.

Hiện tại lo lắng duy nhất của lão là đứa con lêu lổng.

Khi chú em hoàn thành tâm nguyện sau cùng của linh hồn đồng trinh, hai cha con lão sẽ được giải thoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.