Nghịch Hành

Chương 11: Cánh cửa buôn bán của ta vĩnh viễn mở vì ngươi!




"Nha đầu thối, nhóc làm gì đó!"

Quách Dực mông như lửa đốt vọt vào phòng, gào một tiếng, ngay cả  lão thái thái lãng tai cũng chống ba toong đi ra hỏi: "Chuyện gì xảy ra thế? Tiểu Tứ, đã xảy ra chuyện gì đấy?"

"Không có chuyện gì đâu ngoại, con cùng Tử Hoa đang đùa giỡn đó mà!” Quách Dực trả lời một câu, cúi đầu trợn mắt nhìn Quách Tử Hoa đang bị mình bịt miệng, "Không phải là tiền sao, chú cho nhóc là được chứ gì,  không cho phép gọi điện thoại, không cho phép nói lung tung với bà, nghe không?"

Mắt Quách Tử Hoa sáng rực, gật đầu vô cùng vui sướng.

Quách Dực buông tay ra, hỏi cô: "Muốn bao nhiêu tiền?"

Quách Tử Hoa suy nghĩ một chút: "Hai trăm ạ "

"Hai..." Quách Dực thiếu chút nữa lại kêu thành tiếng, cũng may có vết xe đổ lần trước làm gương, lần này hắn kịp thời dừng lại được. Hai trăm khối  hồi đó tương đương với ba tháng tiền lương của một gia đình, Quách Dực trợn mắt nhìn Quách Tử Hoa, "Nhóc muốn nhiều tiền thế làm gì?”

Quách Tử Hoa vểnh miệng, chưa nói.

"Dù sao thì chú cứ cho cháu là được,  nếu chú không cho cháu cháu liền gọi điện thoại cho ông nội!"

Quách Dực trợn mắt nhìn Quách Tử Hoa. Quách Tử Hoa rụt cổ lại, ngay sau đó giống như đã hạ quyết tâm, ngẩng đầu trừng mắt với chú. Quách Dực tức tới nỗi mũi cũng sắp phun ra lửa rồi, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể thỏa hiệp.

Móc tiền từ trong túi ra, Quách Dực đếm đủ hai trăm cho Quách Tử Hoa, một bên ác thanh ác khí uy hiếp nói: "Nếu để cho chú biết nhóc cầm tiền này đi làm chuyện không đúng đắn chú sẽ đánh chết nhóc đó nhóc có tin hay không!"

" "Hừ!"

Quách Tử Hoa nhận lấy tiền, hừ một tiếng với Quách Dực, lạch bạch chạy ra cửa, thu dọn cặp sách rời đi.

Quách Dực sờ cằm, nhìn Quách Tử Hoa trong sân, híp mắt một cái.

Ngày thứ hai  tan học, Quách Dực từ chối tất cả lời mời, chạy đến cửa trường học của Quách Tử Hoa nằm vùng. Quách Tử Hoa là một đứa nhóc choai choai, làm sao có thể vô duyên vô cớ lại cần một số tiền lớn như vậy, huống chi cô còn là một đứa nhóc ngoan ngoãn có tiền mừng tuổi đều nộp hết lên, nếu không cũng sẽ không tìm hắn xin hai trăm khối, tự cô có thể lấy ra được cơ mà.

Quách Dực có như thế nào đi nữa thì cũng sẽ không có khả năng thật sự không quản Quách Tử Hoa, dù sao cũng là cháu gái hắn, nếu để cho hắn biết có người dám khi dễ Quách Tử Hoa, hắn nhất định sẽ  đánh cho người nọ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!

Quách Dực tránh ở khúc quanh tường viện của trường học, trong chốc lát liền thấy Quách Tử Hoa từ trong trường học đi ra, cô đứng ở cửa cũng không trở về nhà, tựa hồ đang chờ người nào đó.

Không đợi đến hai phút lập tức có một người xuất hiện. Mộc Thanh trên người còn mặc đồng phục làm việc màu xám tro, hai chân ở trong ống quần rộng lớn bị gió thổi dao động. Y cứ như vậy chạy về phía Quách Tử Hoa, đưa tay ra với cô.

"Đi thôi, về nhà thôi.”

"Dạ!"

Quách Tử Hoa vui vẻ đưa tay ra với y, Quách Dực cũng không biết tại sao đôi tay kia lại khác xa mặt mày bẩn thỉu của y. Mộc Thanh thân đi ra ngoài tay đặc biệt sạch sẽ, ngón tay nhỏ dài như con gái, nhưng mà không trắng bằng,vết thương mới vết thương cũ nhìn liền làm cho lòng người không thoải mái.

Quách Dực lắc đầu,  lạnh lùng đi theo phía sau hai người bọn họ. Mộc Thanh không mang Quách Tử Hoa về nhà mà hai người lại chạy tới công viên. Vào lúc này trong công viên còn không ít người, trên quảng trường có không ít trẻ con đang chơi trượt patin. Hồi đó lưu băng hết sức nổi, không chỉ trẻ con mà người lớn cũng vô cùng thích.

Nhưng Quách Dực không hiểu cái này, loại nơi để trượt patin này là nơi công cộng, Quách Dực sẽ không ra vào nơi đó, nơi mà hắn đi đều là những nơi cao cấp, tỷ như quầy rượu, tỷ như phòng trò chơi, những địa phương đốt tiền mới phù hợp với thân phận của hắn.

Mộc Thanh mang Quách Tử Hoa ngồi xuống một gốc cây đại thụ. Quách Tử Hoa nhìn bọn nhỏ trượt patin mấy lần, quay đầu mặt đầy hưng phấn nói với Mộc Thanh: "Anh, em có tiền rồi, em đã theo cách anh chỉ tìm chú em xin tiền rồi nha, ha ha!"

Mộc Thanh đưa tay xoa xoa đầu Quách Tử Hoa, giọng cũng như người, mang một phần non nớt cùng mềm mại, nói với Quách Tử Hoa: "Tử Hoa thật là lợi hại, nhưng mà  cách này sau này không có thể dùng lại nữa đâu, biết không?"

"Tại sao ạ?"

"Bởi vì đây là chuyện mà chỉ những đứa trẻ hư mới làm, em sau này không thể làm tiếp được nữa, nếu không chờ em trưởng thành rồi sẽ thành người như chú em vậy.”

"Thật ạ? Vậy em sau này hông làm nữa, " Quách Tử Hoa ngoài miệng vừa nói vừa móc ra tiền  đem cho Mộc Thanh, "Anh, cho anh tiền này.”

Mộc Thanh nhìn  tiền trên tay, sợ hết hồn, mồm miệng cũng không lanh lẹ nổi, hỏi: "Sao... Làm sao lại nhiều như thế?"

"Làm sao lại nhiều như thế? Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi à? Còn không phải là cậu xúi giục nó sao?”

Quách Tử Hoa còn chưa trả lời, Quách Dực đã từ phía sau cây xông tới cắn răng nghiến lợi nói một câu, tay chân hắn mau lẹ, đoạt lấy tiền trên tay Mộc Thanh, trở tay cho Mộc Thanh một đấm.

Một quyền này của Quách Dực cũng không nhẹ, với cái thân thể nhỏ nhắn của Mộc Thanh như phiến lá cây bị đánh bay ra ngoài. Quách Dực chỉ y mà mắng: "Dám xui khiến Tử Hoa giúp mày đòi tiền, mày lá gan không nhỏ ha! Xem tao hôm nay cắt đứt chân mày đây này!”

"Oa! Chú, cháu không cho phép chú đánh anh cháu, chú  là người xấu, chú đi ra đi, không cho phép đánh anh cháu, ô ô, oa oa..."

Quách Tử Hoa bị giật mình, oa một tiếng khóc lớn, đẩy Quách Dực không để cho hắn đến gần Mộc Thanh.

Quách Dực thấy cô khóc thành như vậy cũng thật đau lòng, không để ý tới Mộc Thanh, ngồi chồm hổm xuống ôm lấy cô, một bên lau nước mắt một bên hung cô: "Đừng khóc! Cái đồ ngu ngốc này, bị người ta lừa còn giúp người ta nữa, đừng khóc nữa, xấu chết đi được."

"Chú đáng ghét!"

Quách Dực  dỗ Quách Tử Hoa như vậy, Quách Tử Hoa ngược lại đẩy hắn một cái, chạy tới chỗ Mộc Thanh đang khó khăn đứng dậy từ dưới đất, ôm lấy cô Mộc Thanh kêu: "Anh, anh, hu hu..."

"Đừng khóc nữa, Tử Hoa ngoan"

Má Mộc Thanh đau đến hít một hơi, vỗ vỗ lưng Quách Tử Hoa, từng lần một dỗ dành.

Quách Dực há miệng vừa định nói Quách Tử Hoa bạch nhãn lang, Mộc Thanh đột nhiên trừng hắn, ánh mắt lộ ra ngoài tóc khiến Quách Dực vô cùng kinh hãi.

Tình huống gì đây? Hắn rõ ràng là tới cứu người mà, làm sao lại giống như hắn mới là tên khốn khiếp đi ức hiếp kẻ yếu thế này? Rõ ràng là tiểu tử này lừa gạt tiền nha đầu ngốc nhà hắn có được không! Còn dám trừng hắn cơ à?

Không được, phải trừng trở về mới được, không trừng trở về không phải đàn ông!

Sau đó  Quách Dực mới biết, nguyên lai những ngày qua, người đón  Quách Tử Hoa tan học đều là Mộc Thanh.

Có một lần, Quách Tử Hoa đi ngang qua công viên, thấy bọn nhỏ đều ở đây trượt patin, cô cũng muốn, nhưng mà giày trượt patin quá mắc, mấy đồng tiền lương của Mộc Thanh phải tích đến năm nào tháng nào mới có thể mua nổi đây, huống chi tiền của y còn chờ để nộp lên.

Mộc Thanh biết, Quách Dực có tiền, đặc biệt có tiền, y lặng lẽ nghe Mộc Vĩ cùng mẹ gã nói qua, Quách Dực một ngày tiêu phải hơn trăm. Mộc Thanh thường xuyên thấy Quách Dực nửa đêm canh ba trở lại, y cũng biết, Quách Dực mỗi ngày dẫn một đám người hồ ăn hải uống, vì vậy y liền nghĩ, để cho Quách Dực đem số tiền này tiêu tốn ở trên người người khác thì không bằng để cho hắn tốn ở trên người Quách Tử Hoa, dầu gì Quách Tử Hoa cũng là cháu gái hắn mà.

Vì vậy Mộc Thanh  dạy Quách Tử Hoa phương pháp kia, nhưng y không nghĩ tới, Quách Tử Hoa vừa mở miệng lại muốn tận hai trăm!

"Cậu nói những thứ này tôi sẽ tin sao?" Quách Dực nghe đến chỗ này, khinh miệt nhìn Mộc Thanh đang ngồi dưới đất, "Một đôi giày trượt patin mà muốn tận hai trăm á? Cậu lừa ai?"

"Cái này tôi không biết, tóm lại tôi không để Tử Hoa xin nhiều như thế." Mộc Thanh nói với Quách Dực vô cùng lạnh lùng nhưng nói với Quách Tử Hoa lại mềm mại ôn nhu "Tử Hoa, em tại sao lại xin chú hai trăm? Chúng ta lúc trước không nói như vậy mà."

Quách Tử Hoa nhìn Mộc Thanh một chút, cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: "Bởi vì cháu muốn cho anh cái xe đạp, như vậy thì anh cũng không cần mỗi ngày đều phải dậy sớm đi làm nữa, buổi tối cũng sẽ không trễ như vậy mới về nhà."

Quách Dực kinh ngạc nhìn Mộc Thanh, khó trách người này ăn mặc như vậy, bình thời sớm muộn cũng không thấy người đâu, nguyên lai y lại đang làm việc? Mộc Thanh nhìn nhỏ hơn hắn với Mộc Vĩ, hắn nghe Mộc Vĩ nói qua, Mộc Thanh là con trai của dì gã, cha mẹ chết không có nơi nào để đi nên tới nhờ cậy ba gã, thiếu niên trước mặt này nhìn cũng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi là thôi.

"Cậu là lao động trẻ em à?"

Mộc Thanh ngẩng đầu, đôi mắt bị tóc che mắt hung tợn trợn mắt nhìn Quách Dực!

Quách Dực biết mình đã đoán đúng rồi, không trách Quách Tử Hoa nói y đi sớm về trễ, bởi vì ban ngày căn bản không có ai dám muốn y, y cũng chỉ có thể làm buổi sáng cùng buổi tối.

Mộc Thanh nói với Quách Tử Hoa, y không cần xe đạp, không cần mua cho y. Y nhìn mặt trời một chút, Mộc Thanh đứng lên, để Quách Tử Hoa ngoan ngoãn cùng Quách Dực về nhà, y phải đi làm rồi.

Quách Dực dắt tay Quách Tử Hoa, nhìn Mộc Thanh khập khễnh đi về phía trăng đang lên, Quách Dực bỗng nhiên có chút phiền não gãi đầu.

Đêm hôm đó, Quách Dực không đi nơi nào cả, cứ ngồi ở trong sân, chờ Mộc Thanh tan việc về nhà.

Ngay tại thời điểm Quách Dực đập chết con muỗi vọng tưởng hút được máu hắn thứ một trăm mười ba thì cửa tứ hợp viện bị đẩy ra, Mộc Thanh lê thân thể mệt mỏi, lảo đảo lắc lư vào phòng.

Quách Dực đứng lên, đi tới trước mặt y, Mộc Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, lại cứ như vậy  đi vòng qua bên người hắn.

" A lô!" Quách Dực bị chọc tức, vọt tới trước mặt Mộc Thanh, nói, "Ông đợi cậu cả đêm đấy, thái độ gì thế?"

"Tôi không có bảo anh đợi tôi." Giọng Mộc Thanh vô cùng ngang ngược.

"Cậu!" Quách Dực hít một hơi thật sâu, đè xuống ngọn lửa đang vọt lên trong lòng, tận lực để thanh âm của mình hòa nhã "Cậu không phải là muốn xe đạp sao? Tôi mua cho cậu một chiếc, nhưng mà có một điều kiện, sau này nha đầu kia đi học tan học đều do cậu đưa đón, thế nào?"

Quách Dực đắc ý nhìn Mộc Thanh, tiện nghi lớn như vậy, hắn không tin Mộc Thanh không đồng ý.

Nào biết Mộc Thanh thấp giọng rống một câu với hắn: "Ai muốn dăm ba cái đồng tiền thối của anh!"

"Cậu!" Quách Dực  chưa bao giờ bị người khác xem nhẹ như vậy, lúc này giơ lên quả đấm. Quách Dực không phải loại người sẽ vô duyên vô cớ đánh người, ban ngày đó cũng là do cho rằng Mộc Thanh lừa tiền của Quách Tử Hoa mới có thể xung động như vậy, bây giờ hiểu lầm được tháo bỏ, hắn đâu còn đánh người nữa. Giơ quả đấm nửa ngày cũng phải hạ xuống.

Mộc Thanh cũng là một người tính tình bướng bỉnh, ban ngày bị đánh thành như vậy, bây giờ còn dám cùng người đối nghịch, biết rõ Quách Dực đánh y chỉ như bóp chết con gà thôi mà y còn cứng cổ không nhượng bộ.

Hai người cứ như vậy giằng co một lúc lâu, Mộc Thanh quả thực quá mệt mỏi rồi, không còn khí lực để hao tổn với hắn, trong miệng "xùy " một tiếng, vòng qua hắn đi tới phòng mình.

Quách Dực đứng ở đằng kia, hồi lâu mới lấy lại tinh thần. Mặc dù một tiếng kia của Mộc Thanh rất nhỏ nhưng hắn xác xác thật thật nghe thấy, một tên như bạch trảm kê mà lại dám “xùy” hắn!



Lời của editor: đoạn Quách Dực đánh Mộc Thanh mình để là mày tao nhưng chỗ khác vẫn để tôi - cậu là vì mình nghĩ khi biết có người lừa tiền lợi dụng cháu mình thì sẽ điên lắm, không quan tâm ai với ai nữa, nhưng khi hiểu lầm được gỡ bỏ rồi thì như bình thường thôi:3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.