Nghịch Chuyển Nhân Sinh

Chương 22




Sắc mặt Địch Vân Phi hơi biến hóa, hắn không nghĩ tới thời gian hơn một năm, Tô Tín đã phát triển tới mức độ như vậy.

Giống như ma thần giết chóc thế gian, Địch Vân Phi không thể không thừa nhận, đổi thành hắn tuyệt đối không làm được như Tô Tín hiện tại.

Hai mắt Lô Uyển Đình bên cạnh hắn nhìn chằm chằm vào Tô Tín khí thế vô song, đại sát tứ phương.

Lấy một địch trăm, không người có thể địch!

Chỉ có nhân vật như thế mới có thể xứng đôi với Lô Uyển Đình nàng!

Lúc này Địch Vân Phi nhìn thấy Tô Tín liền giết hơn mười người, đoán chừng nội lực bản thân đã tiêu hao một nửa, hiện tại cũng nên tới phiên mình ra tay ah?

Địch Vân Phi trực tiếp quay người nói với Lô Uyển Đình:

- Uyển Đình, ta sẽ đi giải quyết Tô Tín, ngươi trước ở chỗ này chờ ta.

Nói xong, Địch Vân Phi đi xuống lầu, không có chú ý tới ánh mắt chán ghét của Lô Uyển Đình.

Đúng vậy, hiện tại trong lòng Lô Uyển Đình thật sự sinh ra cảm giác chán ghét với Địch Vân Phi.

So sánh với Tô Tín khí thế vô song, dáng vẻ Địch Vân Phi hiện tại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn liền chiếm tiện nghi, cho dù nhìn thế nào cũng rất chán ghét.

Mặc dù nói chiêu này là Lô Uyển Đình dạy hắn nhưng Lô Uyển Đình vẫn sinh ra cảm giác này.

Lô Uyển Đình đi theo Địch Vân Phi tới đây chỉ muốn tìm một ít việc vui mà thôi, nhưng lại không nghĩ tới Tô Tín lại phù hợp với lựa chọn vị hôn phu của nàng.

Trong tốp mười Nhân Bảng, Lô Uyển Đình có thể vừa ý không có mấy, ‘ Đạo Si ’ Lâm Trường Hà chuyên tâm với đạo, ‘ Kiếm công tử ’ Hà Hưu có tâm thắng bại quá nặng, khí lượng nhỏ hẹp.

‘ Tiểu An Hầu ’ Tiêu Hoàng không cần phải nói, xuất thân của hắn chắc chắn sẽ không thể làm chủ hôn nhân của bản thân.

Những người khác không có mấy người lọt vào mắt Lô Uyển Đình, nhưng Tô Tín trước mắt thật sự làm nàng động tâm.

Lúc này ở phía dưới, vào lúc Tô Tín đại sát tứ phương, không người dám ngăn cản phong mang của hắn, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng truyền đến:

- Tô Tín, ta đã cho ngươi cơ hội nhưng ngươi lại không quý trọng, nếu ngươi không muốn giao Thiên Đạo thạch ra đây, vậy ngươi cũng không cần rời khỏi Kiếm Nam đạo.

Địch Vân Phi tách ra đám người đi tới, nhìn thấy hắn xuất hiện, tất cả mọi người sững sờ, sau đó mắng to trong lòng không thôi.

Bọn họ không phải người ngu, Địch Vân Phi tuyên bố treo giải thưởng lại đột nhiên xuất hiện tại đây, bọn họ lập tức hiểu xảy ra chuyện gì.

Không ngờ Địch Vân Phi dùng bọn họ làm bia đỡ đạn, đợi đến lúc bọn họ tiêu hao nội lực Tô Tín không còn bao nhiêu, Địch Vân Phi hắn đi ra kiếm tiện nghi.

Mọi người tức giận hành vi như thế nhưng lại không thể làm gì.

Uy thế Tranh Kiếm Minh bày ra đó, nơi đây lại là giao giới giữa Dự Nam đạo và Kiếm Nam đạo, ai dám đi chọc Địch Vân Phi?

Tô Tín ngạc nhiên nhìn Địch Vân Phi, trong ấn tượng của hắn, Địch Vân Phi không giống loại người chơi tiểu xiếc như thế, chẳng lẽ bởi vì bị mình đánh bại tại Tương Nam cho nên bị kích thích gì đó?

Nhìn Địch Vân Phi, Tô Tín lắc lắc đầu nói:

- Địch Vân Phi ah Địch Vân Phi, ngươi cũng quá không nên thân, thời điểm nên chơi âm mưu thì ngươi lại xông lên phía trước, thời điểm nên buông tay đánh cược một lần thì ngươi lại đùa nghịch tiểu thông minh.

- Cho nên nói, cả đời này ngươi không đuổi kịp ta, nhưng vạn hạnh ngươi có một hảo ca ca, nếu như hôm nay ngươi bảo Địch Kinh Phi ra tay, chỉ sợ ta sẽ không thể rời khỏi Kiếm Nam đạo, nhưng ngươi nha, bỏ đi.

Sắc mặt Địch Vân Phi âm trầm sắp chảy ra nước.

Hắn không quan tâm Tô Tín trào phúng hắn, hắn lại không chịu được khi có người mang hắn so sánh với ca ca.

- Tô Tín, sính miệng lưỡi lợi hại vô dụng, hiện tại ngươi giao Thiên Đạo thạch ra cũng đã muộn rồi.

Vừa dứt lời, thân thể Địch Vân Phi như đại long lao thẳng về phía trước, mang theo cơn sóng gió động trời bao phủ Tô Tín!

Thời gian hơn một năm, Địch Vân Phi thật tiến bộ không ít, hắn là Thiên Nhân Hợp Nhất, cảnh giới nửa bước Nguyên Thần Cảnh giới cũng không phải dựa vào đan dược có thể chồng chất ra.

Sau khi thua Tô Tín, Địch Vân Phi trừ bế quan thì đi theo Địch Kinh Phi tu luyện võ đạo, có cường giả Địa Bảng dạy bảo tùy thời tùy chỗ, cho dù Địch Vân Phi đã hơn một năm không có đặt chân giang hồ, thực lực của hắn cũng đầy đủ đứng vào trước hai mươi Nhân Bảng.

Dưới sóng lớn ngập trời, huyết sắc quang mang nở rộ trong tay Tô Tín, huyết lãng va chạm với sóng lớn và phát ra chấn động cường đại, mặt đất cả phố dài bắt đầu vỡ vụn, cương khí tứ tán, dư âm ảnh hưởng còn lại có thể miểu sát võ giả Khí Hải Cảnh.

Sắc mặt Địch Vân Phi biến đổi, hắn cảm giác mình như nắm được cái gì đó, vì sao Tô Tín lại có nội lực thâm hậu như vậy?

Vừa rồi hắn chém giết đám người Thất Sát Lang Quân không có lưu thủ chút nào, mỗi một chiêu mỗi một thức đều là ra tay toàn lực, tiêu hao chân khí vô cùng kinh người, tại sao hắn vẫn còn thừa lực ra tay?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.