Nghĩa Vụ Của Người Nhiều Tuổi

Chương 50: Lộc Minh Yến2




“Chắc là tẩu tẩu rồi.” Ánh mắt Hầu Tử khá nham hiểm, đại ca thô lỗ của mình đột nhiên xuất hiện vẻ lúng túng, phỏng chừng là ngượng lắm đây.

“À… phải…” Lâm Thiên Long nghe Hầu Tử nói, lập tức gật đầu chứng nhận, dẫu sao “tẩu tẩu” cũng không nhất định phải là nữ mà…

“A, hóa ra là tẩu tẩu, ha ha, ngại quá, mới rồi chúng đệ thất lễ rồi.” Hầu Tử cười nói, đồng thời chắp tay.

Liễu Dịch Trần liền vén áo thi lễ, dịu dàng nói: “Mọi người không cần đa lễ.”

“Oa, giọng của tẩu tẩu hay thật đấy.”

“Thực thực là, còn trong hơn cả tiếng hoàng anh buổi sớm.”

“Chậc chậc, nhìn cái liền biết là tiểu thư khuê các, đại ca, huynh lừa được tẩu tẩu từ đâu về vậy.”

“Ha ha ha… lão đại may mắn thật đấy…”

Một đám người không biết trên dưới hi hi ha ha, mặt  Lâm Thiên Long đỏ hết cả lên: “Cái đám nhóc này, lại ngứa đòn rồi phải không, nói hươu nói vượn cái gì.”

Liễu Dịch Trần không nhiều lời, chỉ mỉm cười nhìn cả đám người cãi nhau ầm ĩ, Lâm Thiên Long lúc này mới thực sự thoải mái, lúc trước ở huyện nha, vì lí do thân phận, hắn luôn không thích nghi được với nơi đó. Giờ đây, thỉnh thoảng nhận được ánh mắt quan tâm của Lâm Thiên Long, hai mắt Liễu Dịch Trần sáng ngời, biết rằng đối phương bất cứ lúc nào cũng quan tâm đến mình, cảm thấy tuyệt lắm.

Đợi đám Hầu Tử vác bao gạo lên xong, cả tốp người nhốn nha nhốn nháo rời khỏi thành, ban đầu khi Liễu Dịch Trần gỡ mũ lụa xuống còn khiến cho bọn họ kinh ngạc một phen, không ít người thậm chí còn cho rằng lão đại nhà mình cướp người ta về làm vợ, thế nhưng sau khi y biểu diễn chiêu thức một chưởng đánh vỡ đá tảng, thì mọi người đều nuốt nước miếng, không còn ai nghĩ y bị cướp về nữa, mà ngược lại, một số người còn nhìn Lâm Thiên Long với ánh mắt đầy cảm thông, có khi là đại ca bị cướp về ấy chứ… Nhưng Đại Đầu lại rất vui vẻ, hắn cho rằng, một đại anh hùng như lão đại, phải ghép với một nữ anh hùng mới xứng đôi.

Khi đoàn người trở về núi, trời đã tối rồi, Lâm Thiên Long quay lại, làm cả sơn trại dội tiếng hò reo, người người đều ngập tràn vui vẻ, Đại Đầu phân phó nhà bếp bày vài bàn rượu ngon để tẩy trần cho lão đại.

Tiệc tối vô cùng náo nhiệt, cả đám người lôi kéo Lâm Thiên Long không buông, nhất định phải cùng hắn uống vài chén, uống đến cuối cùng, mọi người ai nấy đều ngà ngà say rồi.

Hầu Tử ôm eo Lâm Thiên Long, không ngừng oán giận hành vi lưu thư bỏ nhà của hắn, Đại Đầu ôm một vò rượu rỗng không chẳng hay đang lầm bầm cái gì. Bàng Giải và lão ngũ châu đầu với nhau thì thà thì thầm, thỉnh thoảng lại nhìn Lâm Thiên Long với Liễu Dịch Trần, sau đó liếc nhau, cất tiếng cười lớn.

Liễu Dịch Trần có hơi đau đầu nhìn Lâm Thiên Long say nhũn cả người. Mới rồi có hai tên cũng ngập ngụa mùi rượu, một bên một người, đỡ Lâm Thiên Long về phòng xong rồi đi. Mà giờ Liễu Dịch Trần tuy muốn đi làm chút canh giải rượu, nhưng lại chẳng biết nhà bếp ở đâu, hết cách, trước tiên vẫn nên kéo hắn lên giường đã.

Hai tay dùng lực, Lâm Thiên Long bị bế xốc lên.

“Hê hê hê… hức…” Lâm Thiên Long vừa nấc vừa cười ngu ngơ. Hắn không quen bị Liễu Dịch Trần ôm trong lòng, không ngừng ngọ nguậy người.

“Đừng động đậy…” Liễu Dịch Trần nhắc khẽ, tên gia khỏa này cứ cọ tới cọ lui, cọ tới lửa của y cũng bốc lên luôn rồi.

“Thì động đậy đấy! He he he…” Lâm Thiên Long không để ý tới y, ngọ nguậy càng hăng.

“Ngươi…” Liễu Dịch Trần bật cười, chỉ đành đặt hắn lên giường, nhìn hắn không ngừng lăn lộ trên giường. Vạt áo choàng ngắn vốn mỏng manh liền mở rộng ra, hai hạt đậu đỏ trên vòm ngực ngăm đen như cảm nhận được hơi lạnh mà dần dựng thẳng lên.

Mắt Liễu Dịch Trần như đen lại, vươn tay chạm vào một hạt đậu, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Hôm nay… hức… lão tử… rất vui.” Lâm Thiên Long nhắm nghiền mắt, đứt quãng nói, hoàn toàn không phản ứng gì với ngón tay đang sờ mó bừa bãi trên ngực mình.

“Hử? Sao lại vui?” Liễu Dịch Trần cúi người xuống, hà hơi lên gương mặt đỏ gay của Lâm Thiên Long.

“Đương nhiên… hức… là vì các huynh đệ trong trại rồi.”

“Vậy sao?” Thoáng có chút thất vọng.

“Còn vì… hức… còn vì ngươi nữa…” Lâm Thiên Long đột nhiên vươn hai tay ra, xoa đôi gò má nhẵn bóng của Liễu Dịch Trần.

“Ta làm sao cơ?” Mắt Liễu Dịch Trần sáng lên niềm hứng khởi.

“Ta rất vui… giới thiệu, ngươi… hức… với huynh đệ trong trại.” Lâm Thiên Long vừa nói xong, miệng liền bị đôi môi nóng bỏng bịt kín.

“A… a… đừng… đừng hôn…” Hai tay đẩy Liễu Dịch Trần ra, Lâm Thiên Long bất mãn lau chất lỏng bên khóe miệng. “Lão tử… lão tử… còn chưa nói xong.”

“Ngươi còn muốn nói gì nữa?” Hô hấp của Liễu Dịch Trần có hơi dồn dập, ngón tay linh hoạt đã bắt đầu cởi bỏ đai lưng của hắn.

“Lão tử… lão tử… lão tử muốn nói… nói cái gì nhỉ?” Lâm Thiên Long mơ mơ hồ hồ nghĩ ngợi, lại bởi đầu óc chậm chạp mà chẳng nghĩ ra.

“Thiên Long, chẳng bằng lát nữa hẵng nghĩ được không.” Liễu Dịch Trần cởi xong đai lưng của hắn, đang muốn cởi quần.

“Hức… lão tử… nghĩ ra rồi.” Lâm Thiên Long xua mạnh tay, ha ha cười lớn hai tiếng: “Lão tử… rất thích ngươi đó.”

Liễu Dịch Trần đột nhiên dừng tay lại.

“Lão tử thực sự… hức, rất thích ngươi… thích đến nỗi… đồng ý cho ngươi làm…” Lâm Thiên Long vừa cười ngu ngơ vừa nói.

Chốc lát, vẻ mặt Liễu Dịch Trần nhìn Lâm Thiên Long dịu dàng không gì sánh nổi, nhu tình trong đôi mắt, quả thực có thể nhấn chìm người ta.

“Được rồi… hức… lão tử nói xong rồi… lão tử… ngủ đây. Cái đám nhóc kia đúng biết chuốc rượu… hức…” Vừa dứt lời, tiếng ngáy của Lâm Thiên Long liền vang lên, Liễu Dịch Trần ngây ngốc nhìn đối phương đã ngủ say, lại nhìn hạ thân đã phồng lên của mình, bất lực cười khổ.

Hung hăng hôn lên môi Lâm Thiên Long một lúc, Liễu Dịch Trần mới tức tối cởi y phục, chui vào trong chăn. Miệng còn thì thào: “Hôm nay tha cho ngươi, đợi đến ngày mai, nhất định chơi ngươi đến không xuống nổi giường.”

Lâm Thiên Long vẫn chìm trong giấc mộng, hoàn toàn không biết cái mông của mình ngày mai sẽ chịu tra tấn như thế nào…

—————-

Một làn hương như có như không len qua khe cửa bay vào phòng Lâm Thiên Long.

Ngửi vài cái, Lâm Thiên Long liền bật dậy, mùi hương này, chính là Móng giò kho mà Lưu nãi nãi tâm đắc nhất.

“Ây…” Duỗi mạnh thắt lưng một cái, Lâm Thiên Long hoàn toàn tỉnh táo, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, chắc chắn đã là buổi trưa rồi, vỗ vỗ bụng mình, chậc, chắc tới giờ cơm trưa rồi.

Nhanh nhẹn gom nào là nội y, nào là quần dài của mình ở khắp các góc giường, từ ngày ở cùng với Liễu Dịch Trần, hắn đã quen với việc sáng mở mắt ra người trần như nhộng rồi. Mượn cách nói của Liễu Dịch Trần, y không mong giữa hai người họ có bất kì một “khoảng cách” nào kể cả là quần áo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.