Nghĩa Vụ Của Người Nhiều Tuổi

Chương 33: Cháo Chân Quân Sơn Gia Tam Thúy Túi Sơn Hải




Trương Mộc Phương nhìn Liễu Dịch Trần với ánh mắt không biết phải làm sao, đây — đúng là Tiểu Trần sao? Là Liễu Dịch Trần dù thế nào cũng không chịu thiệt, ngay cả tiểu sư đệ cũng thường bị y làm cho phải kêu la ầm ĩ, ngũ sư đệ không dám tùy tiện khinh nhờn, mà ngay đến sư phụ cũng có điều kiêng dè đó sao?

“Im miệng.” Liễu Dịch Trần không nói lời hay, một khi mở miệng liền khiến Lâm Thiên Long ngượng không để đâu cho hết, đều là cái thằng cha này ăn nói lung tung, nếu không mình cũng chẳng khốn cùng như vậy.

Liễu Dịch Trần lập tức ngậm miệng, không nói câu nào, căn phòng liền trở nên yên tĩnh lạ thường, Trương Mộc Phương và Lâm Thiên Long anh nhìn tôi, tôi nhìn anh đều thấy ngượng nghịu khó tả.

“Khụ khụ, Tiểu Trần, đừng đùa nữa, nói đi, đệ đến tìm ta có việc gì.” Cuối cùng Trương Mộc Phương lão đại ca ho hai tiếng, phá tan bầu không khí.

Vừa nhắc tới mục đích của chuyến đi lần này, Liễu Dịch Trần liền trở nên nghiêm túc.

“Đại sư huynh, dạo này huynh có thấy tiểu sư đệ không?”

“Khụ khụ khụ…” Trương Mộc Phương đang uống trà thì bị sặc, mặt cũng đỏ ửng lên, đảo mắt sang chỗ khác không dám nhìn Liễu Dịch Trần.

“Không thấy.”

“Dạo gần đây y không xuất hiện sao?” Liễu Dịch Trần không dám tin, chỉ cần bên cạnh đại sư huynh có bóng dáng mỹ nữ, tiểu sư đệ căn bản không thể cách xa hắn quá mười trượng, y đã ở đây lâu như vậy, mà vẫn không thấy tiểu sư đệ xuất hiện đã là chuyện không tưởng rồi.

“Không… không gặp y.” Vẻ mặt Trương Mộc Phương trở nên ngượng nghịu, năm ngày trước tiểu sư đệ làm chuyện đó với hắn, bị hắn tát cho một cái thì bỏ chạy mất dạng, từ đó đến nay không thấy tăm hơi đâu hết, hắn cũng vô cùng lo lắng. Thế nhưng hắn thực sự không hiểu, vì sao tiểu sư đệ lại… làm cái chuyện đáng thẹn ấy với một nam nhân như hắn chứ.

Vừa nghĩ đến đây, hắn mới chậm chạp ý thức được, hai người trước mặt cũng là quan hệ đó. Trước giờ, hắn luôn biết nhị sư đệ của mình thích nam nhân, thế nhưng không có khái niệm của thể, nghĩ tớ hai người họ cũng sẽ làm chuyện giống như tiểu sư đệ làm với mình bữa nọ, hắn đột nhiên cảm thấy không thoải mái.

“Đại sư huynh, huynh làm sao vậy?” Như nhận ra vẻ bối rối của Trương Mộc Phương, Liễu Dịch Trần quan tâm hỏi han.

“Không… không sao…” Trương Mộc Phương thấy quan hệ khăng khít giữa hai người trước mặt, lại nhớ tới ánh mắt đau thương của tiểu sư đệ lúc bỏ đi ngày hôm đó, liền thấy khó chịu trong lòng.

“Ờ, Thiên Long, ngươi muốn ra ngoài không?” Liễu Dịch Trần vội nháy mắt với Lâm Thiên Long một cái.

Lâm Thiên Long cũng không ngu ngốc, nhận ra Liễu Dịch Trần muốn nói chuyện riêng với Trương Mộc Phương, nên nhún vai, vừa đi vừa nói: “Vậy ta đi mua chút đồ ăn vặt của Tô Châu.”

“Được.” Liễu Dịch Trần cười tiễn Lâm Thiên Long đi, sau đó quay lại nhìn Trương Mộc Phương.

“Được rồi, đại sư huynh, đệ lùa Thiên Long đi rồi, có tâm sự gì hãy nói ra đi.”

“Không… không có gì…” Trương Mộc Phương do do dự dự nói, hắn cảm thấy chuyện tư mật này không có gì tốt lành cả, thế nhưng… nói thực lòng, hắn thực sự không có kinh nghiệm về phương diện này.

“Đại sư huynh…” Liễu Dịch Trần cố ý kéo dài giọng: “Huynh là người không giấu được tâm tư của mình.”

“…” Trương Mộc Phương không nói được lời nào.

“Có liên quan tới tiểu sư đệ sao?” Liễu Dịch Trần rất nhạy bén, mới rồi nhắc đến tiểu sư đệ, đại sư huynh dường như trở nên bất thường.

Trương Mộc Phương lập tức nhăn nhó, mặt cũng đỏ lên rõ đáng ngờ.

“Đúng rồi phải không… tiểu sư đệ làm gì huynh?” Thử dò hỏi, đáp lại y là làn da màu tiểu mạch của Trương Mộc Phương ửng đỏ lên.

“…” Liễu Dịch Trần có chút nghẹn lời, tuy sớm biết tiểu sư đệ có ý với đại sư huynh, thế nhưng với sự chậm chạp của huynh ấy, chỉ e tới khi thiên hoang địa lão mới nghĩ thông, nhưng cũng không ngờ tiểu sư đệ đã dám xuống tay với huynh ấy rồi…

“Vậy… tiểu sư đệ…”

“Bị ta tát một cái, chạy mất dạng rồi…” Trương Mộc Phương rầu rĩ nói.

Liễu Dịch Trần cảm mặt mình có chút co rút lại, cái tên tiểu sư đệ này, đã thành công ăn được đại sư huynh rồi, ấy thế mà bị tát một cái thôi liền bỏ chạy, đúng là quá vô dụng, nếu ban đầu Thiên Long cự tuyệt y, thì chỉ sợ y sẽ thề sống thề chết bám lấy hắn cho bằng được… đột nhiên nhớ lại, hình như lúc đầu y đúng là sống chết bám lấy Lâm Thiên Long mà.

Đột nhiên nhớ lại một chuyện, Liễu Dịch Trần cẩn cẩn thận thận hỏi:

“À, đại sư huynh, chỗ đó của huynh không việc gì chứ?” Y nhớ rất rõ, lần đầu tiên mình cường bạo Lâm Thiên Long, chỗ đó của Lâm Thiên Long bị thương vô cùng nghiêm trọng, tiểu sư đệ hẳn sẽ không xuống tay không biết nặng nhẹ làm đại sư huynh bị thương đâu nhỉ?

Mặt Trương Mộc Phương mới bớt đỏ đi một chút lại rực lên, lắp ba lắp bắp nói: “Có chỗ nào làm sao đâu…”

“A?” Liễu Dịch Trần ngây người, không phải chứ, lẽ nào kĩ thuật của tiểu sư đệ đã điêu luyện đến mức khiến đại sư huynh ngay lần đầu tiên cũng không bị thương chút nào.

Thấy vẻ mặt hoài nghi của Liễu Dịch Trần, lại thêm ánh mát y cứ xoay tới xoay lui ở nửa thân dưới của mình, Trương Mộc Phương ngượng tới chỉ muốn chui xuống đất.

“Mông của huynh… không đau chút nào sao?”

“Sao mông ta lại đau?…” Trương Mộc Phương đầy vẻ khó hiểu.

Liễu Dịch Trần lặng đi, lẽ nào tiểu sư đệ không ăn đại sư huynh?

“Vậy… tiểu sư đệ rốt cuộc làm gì huynh?” Sợ sẽ đả kích đại sư huynh, Liễu Dịch Trần nhỏ giọng hỏi.

Trương Mộc Phương ngượng tới không ngẩng nổi đầu, nói vài tiếng bằng giọng nhỏ như muỗi kêu.

Liễu Dịch Trần không nghe thấy gì, chỉ đành tiếp tục truy hỏi lần nữa, Trương Mộc Phương lúc này mới lắp bắp nói ra: “Y… y ngậm… chỗ đó… của… của ta.”

Liễu Dịch Trần nghe xong, không khỏi nghẹn lời. Ra là bị ngậm một chút, y còn tưởng…

Thế nhưng, người trời sinh tính tình bảo thủ như đại sư huynh bị tiểu sư đệ làm vậy, xem chừng cũng bị dọa không ít, hơn nữa, trông đại sư huynh lúc này lo lắng cho tiểu sư đệ như vậy, xem chừng y cũng không hẳn không có hi vọng.

Nói tốt vài câu an ủi đại sư huynh để hắn yên tâm, với một kẻ thủ đoạn nham hiểm như tiểu sư đệ mà nói, phỏng chừng không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu đúng là gặp phải kẻ xấu nào đó, chỉ e tỉ lệ kẻ xấu gặp vạ còn cao hơn tiểu sư đệ kia mấy lần.

Nghe Liễu Dịch Trần nói, Trương Mộc Phương cũng yên tâm hơn, nghĩ lại cũng đúng, dựa vào độc công xuất thần nhập hóa của tiểu sư đệ, khả năng gặp nguy hiểm quả thực không nhiều.

“Ừm, phải rồi, đệ đến tìm huynh có việc gì?” Tạm yên tâm chuyện tiểu sư đệ, chủ đề đương nhiên chuyển qua Liễu Dịch Trần.

Liễu Dịch Trần cười gượng gạo: “Ái nhân của đệ trúng phải Phệ Hồn.”

“Phệ Hồn?” Trương Mộc Phương trừng lớn mắt, thân là đệ tử của Khốn Long lão nhân, tuy hắn không hiểu về y thuật và độc thuật, nhưng cũng từng đọc qua một số tàng thư, đương nhiên biết Phệ Hồn là thứ gì.

“Vậy chẳng phải hắn…” Nhớ lại dáng vẻ khỏe khoắn của Lâm Thiên Long ban nãy, Trương Mộc Phương thở dài một hơi, trúng phải Phệ Hồn e là vô phương cứu chữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.