Nghĩa Vụ Của Người Nhiều Tuổi

Chương 32: Lập Kế Hoạch Du Lịch




Thân hình của Trương Mộc Phương vô cùng vạm vỡ, xem ra không thua kém gì Lâm Thiên Long, mặc một thân trường sam màu xám, hông đeo một thanh trường kiếm không có gì nổi bật. Cùng với bước chân đi xuống cầu thang, gương mặt hắn cũng hiện ra từ trong bóng tối. Là một tướng mạo vô cùng bình thường, chỉ có đôi mắt ôn hòa là có sức thu hút nhất, nhìn vào đôi mắt trong suốt hiền hậu ấy, người có thể biết hắn chắc chắn là một chính nhân quân tử. Chỉ tiếc rằng, trên mặt có một vết sẹo dài, kéo từ giữa hai hàng mày đến tai, phá hỏng khí chất văn nhã tột bậc của người này.

“Đây là sư huynh của ngươi à?” Lâm Thiên Long nói nhỏ vào tai Liễu Dịch Trần.

“Ừ.” Liễu Dịch Trần gật đầu.

“Chẳng giống ngươi gì cả.” Lâm Thiên Long lầm bầm.

Liễu Dịch Trần bật cười: “Bọn ta là sư huynh đệ, không phải anh em ruột, sao giống được chứ.”

Lâm Thiên Long trợn mặt với y một cái: “Các người ở cùng nhau từ bé, tốt xấu gì khí chất cũng phải có chút giống chứ.”

“Ơ… khí chất của bọn ta không giống nhau sao?” Liễu Dịch trần khó hiểu, trong mắt người khác y cũng là một chính nhân quân tử mà.

“Vẻ ngoại đạo mạo, tâm địa xấu xa. Người kia vừa nhìn liền biết là chính nhân quân tử, ngươi ấy à — cùng lắm là làm bộ mà thôi, mỗi lần với ta… lời nói đều…” Nói tới đây, không khỏi đỏ bừng mặt, chỉ đành dừng chủ đề này lại.

“Ơ…” Liễu Dịch Trần ngượng ngùng gãi mũi, chuyện này… thực ra những lúc ấy nói ra vài câu khá hạ lưu, thực ra rất dễ chịu, hơn nữa còn thêm khoái cảm, quan trọng nhất là — Lâm Thiên Long rõ ràng rất hưng phấn khi nghe y nói mà…

“A, Liễu lão đệ, lâu rồi không gặp.” Trương Mộc Phương nhìn thấy Liễu Dịch Trần từ xa, liền lập tức đi tới chào hỏi y, đám nhân sĩ giang hồ bị hắn bỏ lại phía sau đương nhiên vô cùng hiếu kì mà nhìn hai người.

Nháy mắt trở thành trung tâm của sự chú ý, Lâm Thiên Long cảm thấy rất không quen, căng thẳng nắm chặt lấy tay nải.

“Tại hạ Liễu Dịch Trần, là bộ khoái của huyện Quan hà, Sơn Tây.” Liễu Dịch Trần chắp tay, mỉm cười tự giới thiệu.

Vẻ mặt của những người xung quanh bất chợt trở nên e dè, sau đó, sau đó rất nhiều người lộ vẻ không thoải mái, một số khác thì tỏ ra khinh thường. Thậm chí còn có người đứng trong đám đông, lén hừ một tiếng rồi nói: “Chó săn của triều đình.” Cả đám người không nhịn được liền cười rộ lên.

Không khí xung quanh thay đổi chóng mặt, những kẻ ban nãy tỏ ra khinh thường thì tỏ ra hả hê khi người ta gặp họa.

Liễu Dịch Trần không thay đổi sắc mặt, nụ cười không lui, vẫn đầy vẻ thân thiện, nhưng sắc mặt của Trương Mộc Phương thì lạnh đi nhiều, đôi mắt hiền hậu nhất thời trở nên sắc bén, lạnh lùng quét qua đàm người, nhàn nhạt nói: “Vị Liễu lão đệ này là bằng hữu của Trương Mộc Phương ta.”

Kẻ bị ánh mắt của hắn quét qua đều chột dạ mà cúi thâp đầu xuống, Trương Mộc Phương có biệt danh là “Tam phân kiếm” ấy là bởi hắn có thói quen với bất cứ ai, bất cứ việc gì đều lưu lại ba phần tình nghĩa, nhưng điều đó không có nghĩa hắn là kẻ dễ chọc, hơn nữa hắn hành sự rất biết tiến lùi, khiến mọi người ai nấy đều vui vẻ. Đương nhiên lúc cần ngoan độc thì hắn cũng không chút lưu tinh.

Thế nhưng, cũng bởi thói quen lưu lại ba phần tình nghĩa của hắn, lại thêm võ công cao cường, nên đại đa số người trên giang hồ đều nể mặt hắn ba phần. Hắn đã trịnh trọng giới thiệu bộ khoái họ Liễu kia là bằng hữu của mình, thì dù thế nào đi chăng nữa, mọi người đều không dám tiếp tục diễu cợt, chế nhạo y nữa.

Ngoại Trương Mộc Phương sắc mặt không mấy thân thiện ra, thì Lâm Thiên Long cũng tức gần chết, tuy hắn từng rất ghét bộ khoái, nhưng ấy do hắn là sơn tặc, lập trường đối lập nên chuyện hắn căm ghét bộ khoái cũng là lẽ thường tình, thế nhưng trước giờ hắn chưa từng thấy việc bộ khoái truy nã những kẻ như hắn là có gì sai.

Lại nói, lùi một vạn bước, Liễu Dịch Trần chính là thê tử của hắn, hắn sao có thể để thê tử của mình bị đám người kia châm chọc khiêu khích, nếu không phỉa Trương Mộc Phương lên tiếng trước, hơn nữa Liễu Dịch Trần cũng lén vuốt lưng hắn, thì hắn đã sớm xông ra túm cái tên khốn kiếp lẩn trong đám đông kia ra đánh một trận thừa sống thiếu chết rồi.

“Bỏ đi.” Liễu Dịch Trần nói nhỏ bên tai hắn, vẻ mặt không chút khó chịu.

Đám người xung quanh trông thấy người luôn ôn tồn lễ độ như Trương Mộc Phương lộ vẻ tức giận, liền ngượng ngùng bỏ đi, Trương Mộc Phương dẫn Liễu Dịch Trần và Lâm Thiên Long xuyên qua đại đường, đến một gian phòng rất yên tĩnh ở hậu viện.

Sau khi đóng cửa lại, Trương Mộc Phương liền nở nụ cười hiền hậu, ôm Liễu Dịch Trần vào lòng, vỗ mạnh vào lưng y.

“Nhị sư đệ, chúng ta lâu lắm rồi mới gặp lại.”

“Đại sư huynh, nhẹ tay chút.” Liễu Dịch Trần bị vỗ tới nghiến răng nghiến lợi, ngay cả gương mặt xinh đẹp cũng hơi méo mó. Khiến Lâm Thiên Long đứng bên cạnh thấy vô cùng thú vị.

“Đệ ấy à, vẫn không nghiêm túc luyện tập võ công sư phụ truyền dạy. Ban đầu sư phụ thương đệ nhất, giao cho đệ môn võ công tốt nhất, nhưng đệ lại không chịu chăm chỉ học hành, nếu không, võ công của đệ phải cao hơn ta nhiều rồi ấy…” Trương Mộc Phương kéo Liễu Dịch Trần và Lâm Thiên Long ngồi xuống, rót cho học một chén trà, liên tục lải nhà lải nhải.

Liễu Dịch Trần câm lặng tỏ vẻ đau khổ, cái tính quan tâm y như mẹ già này của đại sư huynh là thứ đày đọa y nhất chỉ xếp sau mấy trò quỷ của sư phụ, dẫu sao, mấy trò quỷ của sư phụ còn có thể danh chính ngôn thuận chạy trốn, nhưng trước sự quan tâm của đại sư huynh, y chỉ có thể bất lực chịu đựng mà thôi.

Thế là đủ thứ chuyện từ nhỏ đến lớn của y liền bị Trương Mộc Phương lôi ra cằn nhằn một thôi một hồi, sau hắn mới ngừng lại, hứng thú nhìn Lâm Thiên Long, tựa như đột nhiên phát giác ra ở đây còn có một người khác.

Trương Mộc Phương thuyết giáo đối với Liễu Dịch Trần mà nói là một loại tra trấn, đối với Lâm Thiên Long mà nói thì lại rất thú vị, ít nhất, hắn đã biết được kha khá chuyện ngu xuẩn của Liễu Dịch Trần lúc nhỏ, tỉ như, bị sư phụ bắt uống rất nhiều loại đan dược kì lạ, hoặc là tưởng rằng sư phụ bị rơi vào bẫy nên lo lắng đứng chờ, nào biết ông đã lén men theo mật đạo về nhà rồi, ngày hôm ấy đại sư huynh nấu một bàn thức ăn ngon, rốt cuộc bị sư phụ ăn hết hơn nửa…

“Tiểu Trần, còn không giới thiệu cho ta đi?” Trương Mộc Phương nhìn Lâm Thiên Long cười híp mắt, ánh mắt giống hệt nhạc mẫu đại nhân nhìn con rể.

“Đây là nương tử của đệ.” Liễu Dịch Trần thản nhiên chỉ về phía Lâm Thiên Long.

Lâm Thiên Long ngượng muốn đi đầu xuống đất, phẫn hận nhìn Liễu Dịch Trần, trách móc nói: “Ta là tướng công của y.”

Trương Mộc Phương nhìn Liễu Dịch Trần, lại nhìn Lâm Thiên Long, sau đó ánh mắt có vài phần đồng cảm, nhẹ lắc đầu.

Lâm Thiên Long thẹn quá hóa giận: “Sao? Không tin?”

Trương Mộc Phương gật đầu rất thành thật: “Đúng là không tin thật.”

Lâm Thiên Long không khỏi muốn thổ huyết. Liễu Dịch Trần thấy tình thế bất ổn, vội vàng giảng hòa: “Không sai, không sai, mới nãy là đệ nói lộn, đệ mới là nương tử.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.