Nghỉ Yêu, Kết Hôn Thôi!

Chương 37: Nam Nhân Ngây Thơ Ngượng Ngùng




“Đi đến võ đường?” Hoàn Tử hỏi.

“Không phải, dẫn cháu đến gặp ông bà nội.” Kỷ Lâm cười tươi đến nỗi thấy răng không thấy mắt.

Ông bà nội là gì? Cậu không có. Hoàn Tử nhíu mày suy nghĩ chốc lát, cảm thấy huấn luyện viên Kỷ nhà cậu đang lừa gạt cậu.

“Huấn luyện viên, chú muốn đem cháu đi bán sao?”

“Khụ khụ.” Kỷ Lâm bị sặc nước miếng, vén đẩy mái tóc đen mềm mại của Hoàn Tử “Nói bậy gì vậy, ông bà nội chính là ba mẹ của chú Kỷ, biết không?”

“Ồ.” Hoàn Tử gật đầu nhưng cái hiểu cái không, vẫn ngoan ngoãn đi theo Kỷ Lâm đi vào một chung cư xa lạ.

“Ba mẹ, nhìn xem con mang ai tới.” Kỷ Lâm đẩy Hoàn Tử tới trước mặt thượng tướng Kỷ và mẹ Kỷ, cười giới thiệu: “ Đây là con trai của Diệp Chi, Tiểu Hoàn Tử.”

Một thời gian trước Kỷ Lâm luôn ra ngoài, buổi tối cũng không ở nhà, đương nhiên người nhà họ Kỷ sẽ phát hiện ra chuyện không đúng. Người một nhà hợp lực ép hỏi rốt cuộc moi ra lời nói thật: Anh đã có người yêu rồi.

Yêu đương rất tốt. Mẹ Kỷ vui mừng cười, con trai ngoan cố của mình, cây vạn tuế rốt cuộc đã nở hoa. Vừa hỏi bạn gái là ai mới biết chính là cô gái trong hình ngày đó.

Lúc nghe đến Diệp Chi còn có một đứa bé, mẹ Kỷ sửng sốt một lát nhưng ngay sau đó lập tức bình thường trở lại. Con trai thứ hai của mình thích trẻ con nhưng lại không thể sinh con, cô gái đó có đứa nhỏ rồi cũng tốt.

Bà không phải là một người mẹ phong kiến, mấy đứa con của bà đều tự do yêu đương, chỉ cần không tùy tiện thì như thế nào cũng được.

Nhưng mỗi lần Kỷ Lâm về bà đều không quên nhắc nhở anh, đối xử với cô gái và đứa trẻ tốt một chút.

“Aizzz ôi, đứa nhỏ này thật dễ thương...... Nhanh, tới đây cho bà nội ôm một cái.” Hôm nay Hoàn Tử mặc một cái quần caro, nửa người trên là áo sơmi dài tay cổ lật màu xám tro, cổ áo còn có một cái nơ con bướm nho nhỏ, sạch sẽ, chỉnh tề, mẹ Kỷ vừa thấy đã lập tức thích thú.

“Chào bà nội, chào ông nội ạ.” Sau khi Hoàn Tử bị Mẹ Kỷ hôn một cái, mặt đỏ bừng nhưng không quên nâng cao eo nhỏ đứng nghiêm ở trước mặt mẹ Kỷ chào.

“Hoàn Tử thật hiểu chuyện.” Mẹ Kỷ ôm Hoàn Tử đang đứng ở ngay chân bà lên, ôm cậu mãi cũng không buông tay, ánh mắt lại nhìn bộ dáng trầm mặc của thượng tướng Kỷ, lập tức không vui “Đứa bé thật vất vả tới chơi, ông trưng bộ mặt đó cho ai nhìn hả?”

“Không phải......” Thượng tướng Kỷ bị vợ nghiêm giọng nói, vội vàng khoát tay không nhưng không thể giải thích.

“Không phải cái gì.” Mẹ Kỷ cắt ngang lời của ông, trừng mắt liếc ông một cái “Nhanh nhanh cười một cái, ông xem Hoàn Tử cũng bị ông hù sợ rồi.”

Bị hù sợ lúc nào. Mặt đứa nhỏ này lạnh như băng, ông bị cậu hù sợ mới đúng. Thượng tướng Kỷ châm chọc ở trong lòng, nhưng trên mặt lại không dám biểu hiện ra, chỉ nhếch môi nặn ra một nụ cười “Hoàn Tử ngoan, ông...ông là ông nội. Đến cho ông nội nhìn một cái, ông nội không có hung dữ.”

Khóe miệng Kỷ Lâm co rút quay mặt qua chỗ khác, cha của anh quả thật không còn gì mất mặt hơn được nữa.

“Chỉ là......” Thượng tướng Kỷ chần chờ một chút, vẫn là tiếp tục nói: “Mẹ nó, bà không cảm thấy đứa nhỏ này rất giống Kỷ Lâm sao? Lần đó nhìn hình vẫn không cảm giác được, hôm nay vừa nhìn cặp mắt kia quả thật giống nhau như đúc.”

Bị ông nói như vậy, mẹ Kỷ cũng đã nhận ra, bà cẩn thận quan sát mặt của Hoàn Tử, ngạc nhiên nói: “Quả thật giống, không chỉ mắt, tôi thấy thế nào cả khuôn mặt đều giống như......”

“Đừng có nói đùa.” Kỷ Lâm liếc mắt “Sao con lại không cảm thấy vậy.”

“Hừ, cậu ngu xuẩn như vậy thì cảm thấy cái gì chứ.” Thượng tướng Kỷ quát anh một câu, trong lòng lén nói thầm, mặc dù Kỷ Lâm phủ nhận quan hệ của Hoàn Tử với anh, nhưng sao có thể giống như vậy. Quả thật không thể nào......

Nghĩ tới đây, thượng tướng Kỷ vội vàng đứng lên kéo ngăn kéo ở khay trà ra, lấy ra album ảnh của cả nhà “Tôi nhớ ở đây có hình của tiểu tử này lúc ba tuổi, ở đâu...... A. Tìm được rồi. Đây này.”

Thượng tướng Kỷ chỉ vào một tấm hình trong album rồi ngẩng đầu nhìn mặt của Hoàn Tử, đột nhiên ngây dại “Chuyện này...... Ít nhất cũng có có năm sáu phần giống.”

“Đưa tôi xem.” Mẹ Kỷ vội vàng đoạt lấy quyển album, so sánh một lát, thở dài nói: “Thật. Giống như đúc.”

Trái tim Kỷ Lâm giật thót, trong đầu chợt nghĩ tới khả năng cực kỳ nhỏ bé kia… Máu trong nháy mắt nóng lên, anh đoạt lấy quyển album từ trong tay mẹ Kỷ, ngắm nghía Hoàn Tử rồi nhìn lại hình mình khi còn bé, rồi ném quyển album chạy ra ngoài.

Gió Bấc thổi vù vù bên tai, gần tối ngay giờ cao điểm, người đi đường đông kinh người. Kỷ Lâm không biết mình đụng bao nhiêu người, cũng không biết này có bao nhiêu tiếng kèn vang lên inh ỏi vì mình, bây giờ anh chỉ muốn gặp Diệp Chi. Chính miệng cô xác nhận thắc mắc trong lòng mình.

“Kỷ Lâm, anh mang Hoàn Tử đi đâu rồi? Em về nhà, trong nhà không có ai.” Giọng nói nhu hòa của Diệp Chi từ ống nghe bên kia truyền đến.

Hốc mắt Kỷ Lâm ấm áp nóng bỏng, từng mạch máu trong người đang gào thét, cả người muốn phát hết ra. Anh muốn cười lớn nhưng cũng muốn hét to. Muốn đem cảm xúc trong lòng mình hoàn toàn phát tiết ra ngoài.

“Em ở nhà chờ anh. Chờ anh. Anh lập tức đến.” Kỷ Lâm thở hổn hển, tốc độ chạy so với lúc anh vây quét kẻ địch còn nhanh hơn. Năm ngón tay của anh nắm thật chặt điện thoại, khống chế cho giọng của mình không được nghẹn ngào “Không, Hoàn Tử đang ở nhà anh, anh rất tốt...... Em mở cửa, mở cửa nhanh.”

“Kỷ Lâm, anh làm sao vậy?” Diệp Chi mở cửa ra, thấy mặt Kỷ Lâm đầy mồ hôi thì vô cùng kinh hãi “Rốt cuộc là vì chuyện gì gấp mà thành cái bộ dạng này?”

Kỷ Lâm không nói lời nào, chỉ đưa tay kéo cô lại, đôi tay dùng sức hung hăng xé ra, mới vừa nãy quần áo trên người Diệp Chi còn lành lặn, bây giờ trong nháy mắt đã bị xé thành hai, lộ ra nửa người trên của cô trần truồng trắng noãn.

Ánh mắt của Kỷ Lâm chính xác rơi vào vết sẹo hình chữ thập trên vai cô, lỗ mũi xót xa, nước mắt rớt xuống từng giọt.

_________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.