Nghỉ Yêu, Kết Hôn Thôi!

Chương 25: Nấu Canh Cá




Trong nháy mắt Kỷ Lâm cho là mình nghe nhầm hoặc là vẫn còn say rượu chưa có tỉnh táo lại, Diệp Chi chán ghét anh như vậy thì làm sao có thể đáp ứng anh? Nhất định là anh đang nằm mơ.

Kỷ Lâm bấm vào bắp đùi mình một cái để cho mình tỉnh táo lại, anh lần này dùng hết hơi sức nên đau ‘au’ một tiếng, cuối cùng cảm giác say cũng tiêu tán hết.

Nhắm mắt lại mở mắt ra rồi gắng sức xoa xoa mắt. Diệp Chi vẫn còn, không phải là ảo giác, cũng không phải là mơ.

Trái tim Kỷ Lâm đập càng lúc càng nhanh, ‘Thình thịch’ ở trong lồng ngực, máu dâng trào, hô hấp cũng dồn dập.

Cả người bắt đầu nóng lên, cơ thể như muốn bay lên. Kỷ Lâm vươn tay muốn chạm vào Diệp Chi, đầu ngón tay thận trọng vươn ra đụng vào gương mặt bóng loáng của cô rồi buông xuống. Lặp lại như thế mấy lần rốt cuộc xác định Diệp Chi không ghét anh đụng chạm, thì mới đưa tay ôm lấy Diệp Chi.

Từ khi Diệp Chi nói câu nói kia, anh vẫn im lặng không lên tiếng, nhưng khi nghe hơi thở hổn hển, cảm nhận thân thể hơi run rẩy của anh thì Diệp Chi lại hiểu ý của anh.

Vứt bỏ tự ti với anh, bỏ đi cảm giác không xứng với anh. Cô thích người đàn ông này, bản thân thích anh thì tại sao không đồng ý, coi như cuối cùng thất bại thảm hại thì cô còn có con trai để dựa vào.

Diệp Chi hít một hơi thật sâu, chậm rãi ôm lấy hông của Kỷ Lâm.

“Anh...Anh thật sự không phải là đang nằm mơ?” Khuôn mặt ướt nhẹp của Kỷ Lâm dính vào cổ của Diệp Chi, trong cái lạnh lại mang theo sự ấm áp.

“Anh cảm thấy thế nào?” Diệp Chi một đêm lo lắng, bây giờ tâm tình cũng dần dần bình phục, giọng nói của cô hơi khàn nhưng không khó nghe ra trong đó tràn ngập ý cười “Huấn luyện viên Kỷ, nên tỉnh rượu rồi.”

Kỷ Lâm buông Diệp Chi ra, con mắt chăm chú nhìn mặt của cô, con ngươi hẹp dài ở dưới ánh đèn rạng rỡ phát sáng “chỉ là anh không dám tin, mấy ngày trước anh còn tưởng rằng em sẽ không bao giờ muốn liên lạc với anh nữa. Hôm nay...... Tại sao đồng ý?”

Bởi vì thích anh sao? Những lời này ở trên đầu lưỡi xoay đi xoay lại, rốt cuộc nuốt vào bụng. Ngày trước lúc Kỷ Lâm thổ lộ với Diệp Chi, không phải anh đã tự kỷ mặt dày nói cô cũng thích anh sao. Nhưng lúc này anh ngay cả những chữ kia anh cũng không dám nói, sợ mình sẽ hù Diệp Chi bỏ chạy.

Diệp Chi hơi mím môi, áy náy rũ mắt xuống “Em...Em cho là anh và Triệu Thanh Uyển......”

“Anh và cô ta không có gì cả.” Cô còn chưa nói hết đã bị Kỷ Lâm vội vàng cắt ngang “Anh tránh cô ta còn không kịp, làm sao có quan hệ với cô ta chứ. Chi Chi, tất cả các cô gái nghĩ anh như thế nào cũng không sao, trừ em ra. Em phải tin tưởng anh.”

‘Phì’ Diệp Chi bị câu nói này của chọc cười, cô ngẩng đầu nghiêm túc nói xin lỗi với anh “Thật xin lỗi, là em hiểu lầm. Về sau sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa.”

Nói xong cô lại hôn một cái lên ngón tay cái của mình sau đó đem ngón tay cái nhẹ nhàng chạm vào trán của Kỷ Lâm “Em bảo đảm.”

Lúc cô nói những lời này, trong đôi mắt to còn mang theo ý cười, lông mi thật dài nháy nháy mắt.

Kỷ Lâm nắm thật chặt tay của Diệp Chi, ánh mắt như dính trên mặt cô. Chỉ cảm thấy cô vô cùng đẹp mắt, dù bây giờ mắt sưng đỏ, đầu tóc rối bời nhưng đối với anh là người xinh đẹp nhất trên thế giới.

Anh cúi đầu định cắn xé môi của Diệp Chi, lại bị cô xòe bàn tay ra chặn lại.

Kỷ Lâm giương mắt uất ức nhìn cô, âm thầm tố cáo: tại sao không cho anh hôn?

“Anh vừa mới nôn xong.” Diệp Chi chỉ chỉ vào môi của anh ghét bỏ nói. Cánh tay khẽ dùng sức muốn rút tay của mình đang nằm trong tay anh ra “Anh buông ra, em đi tìm cho anh cái bàn chải đánh răng mới. Anh thúi chết.”

Kỷ Lâm cũng không thả cô đi, cầm lấy tay cô cười híp mắt, khôi phục lại bộ dáng da mặt dày như bình thường “Không thả. Cái bàn chải đánh răng màu tím đó là của ai?”

“Của em.” Diệp Chi theo bản năng trả lời, trong lòng lại dâng lên một dự cảm xấu “Anh hỏi làm gì?”

“Dùng của em cũng được vậy.” Nói xong cánh tay dài của Kỷ Lâm duỗi một cái, cầm bàn chải đánh răng của Diệp Chi trong tay. Lúc Diệp Chi còn chưa kịp phản ứng, đã nhanh chóng bôi kem đánh răng lên bàn chải rồi đưa vào trong miệng lên lên xuống xuống bắt đầu đánh răng.

“Này. Anh đừng như vậy. Không vệ sinh.” Mặt của Diệp Chi trắng xanh rồi chuyển sang đỏ, dùng chung một cái bàn chải đánh răng so hôn môi làm cho cô cảm thấy xấu hổ hơn “Nhanh nhả ra, trong nhà còn có bàn chải đánh răng mới.”

“Không cần…Vậy là được rồi.” Kỷ Lâm mơ hồ trả lời vui sướng không rõ ràng.

Người này thật đúng là...... Diệp Chi đưa chân đá bắp chân của anh, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào. Nhưng khi ánh mắt của cô thấy kem đánh răng Kỷ Lâm lấy dùng thì đột nhiên thay đổi sắc mặt “Anh...... Làm sao anh dùng kem đánh răng hoàng tử Ếch của Hoàn Tử?”

Hả? Mình dùng kem đánh răng của Hoàn Tử? Chả trách lại ít bọt như vậy, Kỷ Lâm nhổ bọt trong miệng ra, súc miệng lại nhưng cũng không thèm để ý nói: “Không có việc gì, còn nhiều như vậy dùng cũng không hết.”

“Không phải cái vấn đề này. Aizzz nói cho anh biết.” Diệp Chi thiếu chút nữa dậm chân, đứa con nhà mình đối với kem đánh răng cực kỳ khó chịu, mỗi lần lấy kem đánh răng đều bắt đầu bóp từ dưới lên, sửa sang tuýp kem đánh răng gọn gàng, đặc biệt mượt mà. Người khác đụng vào đều không cho, nếu không coi như chọc phải tổ ong vò vẽ.

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.