[Nghị Phàm Phong Thuận] Nhất Vẫn Định Thân

Chương 69: Lời Tỏ Tình Nhuốm Máu (cuối)




Ngạt thở mà chết!

Đây không phải là hoạt động ngoài trời bình thường sao? Sao có thể xảy ra chuyện như vậy được?

Cho dù bọn họ nghĩ nó nguy hiểm mấy đi nữa, cũng chỉ là gặp phải zombie mà thôi. Thực vật dị biến căn bản không nằm trong phạm vi tưởng tượng.

Hơn nữa khi đến đây, các giáo viên không nói gì tới chuyện thực vật biến dị. Bọn họ không biết, hay cố ý không nói2ra chuyện này?

Có phải trò đùa này quá trớn hay không?

Vào lúc thi thể của bạn học cũ ở bên cạnh mình, trong rừng cây yên tĩnh, chỉ có tiếng gió lạnh gào thét, mọi người có thể nghe được rõ ràng tiếng hít thở. Sau chuyện này, bầu không khí trở nên nặng nề, căng thẳng.

Lý Tiểu Tửu từng ở bên ngoài một thời gian, đương nhiên đã biết và từng trải qua nguy hiểm, cho nên vẻ7mặt không thay đổi nhiều. Nhưng đám người Bắc Mạch bên cạnh cậu không dễ dàng chấp nhận được như vậy.

Mặt Vụ Phi Anh và Lâm Nhân trắng bệch, không thể tin nổi. Ngay cả Vụ Khinh cũng im lặng.

Nếu chỉ là hoạt động ngoài trời đơn giản đã có thể gây ra chết người, vậy bọn họ phải làm sao?

Trong rừng núi có tồn tại nguy hiểm không rõ, một ngày một đêm, bọn họ phải ở chỗ1này nghỉ ngơi một ngày một đêm!

“Anh, chúng ta phải làm thế nào đây?” Vụ Phi Anh cắn chặt môi dưới, không biết phải làm sao.

Vụ Khinh ngẩng đầu: “Chúng ta xuống núi trước đã.”

Mới vào rừng đã gặp phải nhiều chuyện như vậy, căn cứ không nắm chắc sẽ không thể để người dị năng đi tìm chết được. Cho nên, bọn họ tuyệt đối không phải không nhắc nhở, mà thật sự không biết!

Thực vật biến dị,7từ trước đến nay chưa từng nghe nói về chuyện này.

Giấu hai người đã chết vào trong cỏ, bọn họ chuẩn bị đưa mấy người hôn mê xuống núi.

Cũng may tất cả đều là người dị năng, nếu không ba người kia lớn như vậy, đưa bọn họ xuống núi thì chắc sẽ mất nửa cái mạng.

Bước chân xuống núi gấp gáp, nhưng tốc độ không nhanh hơn bao nhiêu, trên đầu mọi người dần dần xuất hiện mồ0hôi lạnh, đặc biệt khi nhìn thấy cái cây lớn tương tự, bọn họ có cảm giác không ổn. Sao bọn họ cứ đi loanh quanh đây vậy?

Đây là... lạc đường!

Hơn nữa còn không phải là lạc đường bình thường.

Mọi chuyện biến hóa không như trong dự đoán làm mọi người đều có vẻ phiền não.

Chỉ cần Lý Tiểu Tửu nghĩ đến A Man rời đi đã lâu, trong lòng liền hoảng loạn.

Hai người Bắc Mạch và Lâm Nhân cũng đổ mồ hôi đầm đìa, hai gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì mệt mỏi mức quá. Ngay cả tình trạng của anh em Vụ Khinh, Lý Tiểu Tửu đi phía trước cũng không khá hơn bao nhiêu.

Đây rõ ràng là một công việc rất mệt mỏi, nhưng bọn họ đi thế nào, cuối cùng vẫn trở lại chỗ này.

Trong núi rừng vốn có chướng khí nhưng không ảnh hưởng lớn lắm, thế mà lúc này bởi vì bọn họ thở gấp, lỗ chân lông mở lớn, chướng khí tràn vào cơ thể của họ.

Cái cây kia vẫn ở phía trước, rõ ràng không dịch chuyển, rõ ràng không khác với những cây cối khác lắm, nhưng nó cho bọn họ cảm giác khủng hoảng chưa từng thấy.

“Rốt... Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Trong giọng nói của Lâm Nhân đã có phần nức nở.

Cậu ta chưa từng gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy, chẳng lẽ là quỷ đánh tường trong truyền thuyết sao? Nhưng vì sao mạt thế rồi còn có thể có chuyện như vậy xảy ra chứ?

Lâm Nhân nhớ tới bộ xương khô mà mình đã chạm vào lúc đầu, cậu ta rùng mình, gương mặt trắng bệch.

Vụ Khinh lau mồ hôi trên mũi: “Cái cây này có vấn đề.”

Lý Tiểu Tửu cũng nhìn chằm chằm vào cây kia, nhẫn nại nói: “Không phá hủy nó, chắc chắn hôm nay chúng ta không đi ra ngoài được.”

Có lẽ cái cây lớn kia mới biến dị không lâu, cho nên phạm vi công kích của nó không lớn.

Nó có thể dễ dàng khống chế sự biến hóa của hoàn cảnh xung quanh sao?

Căn bản không có khả năng này, vậy thì chỉ có một nguyên nhân, những con đường bọn họ vừa đi qua đều là ảo giác. Đúng vậy! Chính là ảo giác.

Bọn họ bị trúng độc, nhưng trúng độc vào lúc nào? Lý Tiểu Tửu cúi đầu suy nghĩ, ánh mắt bỗng nhiên dừng ở chất lỏng trên mu bàn tay, cậu bừng tỉnh hiểu ra.

Cậu sống ở mạt thế lâu như vậy, đã không phải là đứa trẻ ngây thơ trước đây chỉ biết là ngồi trong lòng mẹ cần sự bảo vệ và che chở nữa.

Cho dù là năng lực tiếp nhận hay năng lực lý giải của cậu đều được nâng cao lên rất nhiều.

Cậu hoàn toàn không do dự nói ra suy nghĩ của mình, người khác nghe xong thì cảm thấy khó có thể tin nổi.

Chẳng lẽ cây biến dị này muốn tiêu hao sức lực của bọn họ, để bọn họ rơi vào ảo giác, vĩnh viễn không ra khỏi rừng núi này cho đến chết sao?

Vụ Khinh trầm tư suy nghĩ một lúc, cũng cảm thấy rất có khả năng này, anh vô thức nhìn Lý Tiểu Tửu, hỏi: “Vậy chúng ta phải làm thế nào?”

Lý Tiểu Tửu không quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cái cây lớn phía trước, lạnh lùng nói: “Chém chết nó!”

Vụ Khinh nghẹn lời trợn trừng mắt. Chém thế nào chứ?

Những người khác nhìn về phía Lý Tiểu Tửu giống như nhìn kẻ ngốc vậy, không hiểu sao cậu có thể có ý nghĩ như vậy, cái cây lớn như vậy, đừng nói bọn họ không có rìu, cho dù có, có thể tới gần hay không cũng là một vấn đề.

Vụ Khinh muốn nói gì đó, đã thấy Lý Tiểu Tửu thả người đang đỡ trong tay ra, không biết trong tay cậu đã có thêm một... con dao làm bếp từ lúc nào? Anh trợn mắt nhìn. Anh cũng chỉ mới ngây người vài giây, Lý Tiểu Tửu đã lao vọt ra.

Anh vội vàng gọi Lý Tiểu Tửu: “Tiểu Tửu, đừng qua đó!” Đáng tiếc đã không kịp nữa.

Lý Tiểu Tửu vừa thả người dị năng đỡ trong tay xuống, cành cây bên kia đã vung vẩy đánh về phía bóng dáng nhỏ bé của cậu.

Vụ Khinh hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Vụ Phi Anh và Bắc Mạch nói: “Để ý bọn họ!” Nói xong, anh vận dụng dị năng, giống như một đường ánh sáng màu vàng lao vọt tới.

Bắc Mạch vốn sử dụng dị năng quá mức, còn đi lâu như vậy nên sức lực bị tiêu hao, cậu bé không dám đi tới, sợ gây thêm rắc rối cho hai người, chỉ có thể đứng ở bên cạnh lo lắng.

Lâm Nhân càng thấy buồn bã khi mình không có năng lực, nếu như cậu ta là người dị năng có sức công kích như bọn họ, có lẽ bọn họ sẽ không thảm như vậy. Bây giờ có thêm cậu ta cũng không thể giúp một tay, còn cần người khác che chắn trước mặt mình, bảo vệ mình. Thật là quá vô dụng!

Vụ Khinh và Lý Tiểu Tửu dần dần bị cành cây bao vây. Trong lúc tức giận, Vụ Khinh vung lưỡi dao kim loại trong tay cắt từng cành cây, nhanh chóng tới gần Lý Tiểu Tửu và vội vàng kéo cậu lại: “Tiểu Tửu, chúng ta...”

Anh còn chưa nói hết một câu, lòng bàn tay đột nhiên thấy bỏng rát. Anh vội vàng rụt tay về, vừa nhìn thì không thở nổi nữa. Mắt Lý Tiểu Tửu có màu tối tăm!

Dường như những cành cây vây quanh cậu sợ cái gì đó, không dám tới gần, chỉ đành phải chuyển tấn công tới trên người Vụ Khinh đang đờ đẫn.

Đột nhiên, gương mặt bị cành cây rạch một đường, đau đớn lập tức làm anh tỉnh táo lại.

Lý Tiểu Tửu ngắm chuẩn và ném quả cầu lửa vào cành cây, nhíu mày nhìn Vụ Khinh vẫn lộ vẻ khiếp sợ: “Anh sao thế?”

Cậu căn bản cũng không biết mình xảy ra biến hóa gì, đôi mắt kia nhìn chằm chằm vào Vụ Khinh, rõ ràng vẫn là hai con mắt, bên trong không có ác ý, sao anh có cảm giác muốn trốn chạy vậy?

“Tiểu Tửu... mắt... mắt của em...” Từ trước đến nay, anh chưa từng thấy mắt người nào có thể thay đổi màu sắc, hơn nữa còn là màu sắc kỳ lạ như vậy, cho dù ở nước ngoài, anh cũng chưa từng thấy.

Lý Tiểu Tửu giơ tay lên, chém cành cây tới gần Vụ Khinh, một tay dụi mắt của mình, lẩm bẩm nói: “Mắt... mắt của em làm sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.