Nghĩ Lại Đi! Tôi Không Xứng Với Anh

Chương 31




Mặc dù từ trước tới giờ cậu cũng thử qua không ít mỹ nam, nhưng hậu đình của Nam Thiên cho tới nay vẫn là cấm địa thần thánh bất khả xâm phạm.

Khi hai ngón tay của Mạc Vấn Chi xen vào dũng đạo hẹp mà nóng như lửa kia, một loại cảm giác dâm mỹ khó có thể tin được khiến như có một dòng điện xẹt qua đại não của Nam Thiên.

“A a!”. Con mắt đen nhánh bất khả tư nghị (ý là “khó tưởng tượng”) trừng to hết cỡ.

Cảm giác được dị vật tại trong cơ thể mình điên cuồng quấy phá, quả thực khiến hình tượng vĩnh viễn nằm trên của cậu vỡ tan nát.

Người cứu mạng a!

“Cảnh quan, chỗ này của ngươi rất mẫn cảm, chậc, đúng là khi đã bị kích thích thì sẽ rất nhanh tiết ra tràng dịch à”. Mạc Vấn Chi một bên vừa thấp giọng biểu dương, một bên không kiềm chế được dùng đầu ngón tay không ngừng nhu động vào niêm mạc.

Thanh âm mà tràng dịch dính trên ngón tay ma sát với thân thể, tại bên trong căn phòng to thế này lại vang dội đến dọa người.

“Dừng tay, a a a!”. Âm thanh phẫn nộ của Nam Thiên đột nhiên cất lên tận quãng tám.

Đầu ngón tay đã thâm nhập vào dũng đạo, chạm đến tận điểm G (điểm khoái cảm đó a:->) bên trong, khiến cậu phảng phất như bị điện giật làm thân thể căng cứng.

Mạc Vấn Chi nở nụ cười thú vị.

Khó có được một thể chất mẫn cảm thế này, trong những người đã lên giường cùng hắn sao chẳng thấy ai được như vậy? A, lần này thực sự đã kiếm được rồi.

“Bắt đầu sảng khoái rồi chứ?”.

Một tay giữ lấy hai cánh tay của Nam Thiên lên trên đỉnh đầu của cậu, dùng đầu gối áp chế thân thể đang giãy dụa của Nam Thiên. Biết rõ hậu đình của cậu là lần đầu tiên bị xâm phạm, nhưng đầu ngón tay của Mạc Vấn Chi quấy rối khai thác không lưu tình chút nào.

“Không, không nên lại…” Nam Thiên phát ra tiếng thở dốc tan nát.

Không nghĩ tới cái địa phương bên trong cơ thể kia, cảm giác lại rõ ràng đến thế, mỗi một động tác nhỏ của đầu ngón tay đều cảm nhận được rõ ràng.

Trên gương mặt xinh đẹp đó, là sự đau đớn cùng với bất an và biểu tình khống chế dục vọng đầy phức tạp.

Da thịt tiểu mạch sắc dần dần chuyển sang một màu phấn hồng dâm mỹ, mặt bên trong của hai bắp đùi bị gã kia kiên quyết tách xa nhau lại là môt màu trắng nõn ngượng ngùng như chưa ra nắng bao giờ. Giới hạn biến hóa chậm rãi của màu da dường như là một hình ảnh gợi cảm đến mức quỷ dị, khí quan được tiếp thêm sinh lực dồi dào, đứng thẳng nổi bật ở nơi đó, nôn nóng tiết ra dịch thể đặc sệt.

“Thật là kỳ quái”.

“Kỳ…Kỳ quái cái gì?”. Miệng cọp gan thỏ giận dữ hỏi, thanh tuyến đã có chút run rẩy.

Từng lỗ chân lông của Nam Thiên sợ hãi khi nghe đến âm thanh ma sát bẩn thỉu từ hậu đình của mình truyền tới.

“Đương nhiên kỳ quái a, phía sau rất chặt, hình như thật sự là lần đầu tiên, thế nhưng ở phía trước, lại giống như là đã sớm quen thói bị xuyên qua, đã ẩm ướt thành cái dạng này rồi”.

Như là đã chà đạp được “Xử nữ” chính hiệu rồi, Mạc Vấn Chi rút ngón tay ra, hung hăng ma sát cái tính khí đang kích động run rẩy liên tục kia.

Nam Thiên kêu to thê thảm.

“Không được chỉ lo hưởng thụ cho chính mình ” Mạc Vấn Chi dùng ngữ khí nguy hiểm cảnh cáo cậu.

Ai mà hưởng thụ chớ?. Nam Thiên bị chế trụ hai tay khóc không ra nước mắt. Hắn thế nhưng lại là cảnh viên đã trải qua huấn luyện, trong trường cảnh giáo đã đọ sức với toàn bộ giáo đệ có tiếng. Vì sao lại bị cái tên thoạt nhìn nhã nhặn áp chế đến không nhúc nhích được như thế này?

Đầu ngón tay đẹp đẽ đó vẫn tiếp tục dằn vặt cậu, những vân tay thô ráp dùng lực xoa nắn trên dưới của cái khí quan đang thẳng đứng, hai túi nhỏ xinh xắn phía dưới cũng được chăm sóc đặc biệt, Mạc Vấn Chi nắm lấy nếp uốn mềm mại phía đầu tính khí, dùng đầu ngón tay truyền vào lực đạo.

Nam Thiên giống như con cá bị ném vào chảo dầu mạnh mẽ bắn lên.

“Ô…không nên”

“Được rồi, không nên vội vàng, rất nhanh có thể được ăn mỹ vị đại lạp xưởng rồi”. Mạc Vấn Chí kéo khóa quần, côn th*t nằm phía dưới kiêu ngạo ương ngạnh mà đứng dậy.

Tầm mắt bị lệ quang làm cho mờ mịt, Nam Thiên thiếu chút nữa bị cái vật hình trụ xuất hiện trước mắt hù cho hôn mê.

Cái này thiệt là thuộc về nhân loại sao trời? Lẽ nào thượng đế gần đây cùng ma vương hữu hảo bang giao? Bằng không vì sao không chỉ cho tên ác ma cái bộ mặt thiên thần, còn cho hắn một tiểu đệ đệ đáng ra nên sinh trưởng ở trên con trâu đực. (To dữ vậy sao XD)

“Rất lớn phải không? Trông thấy ngươi thì kích động đứng dậy ngay kìa”. Mạc Vấn Chi lần thứ hai dùng đầu ngón tay tàn nhẫn đùa bỡn tính khí đứng thẳng của Nam Thiên, sau lại nghe thấy tiếng thở gấp gáp nan kham mà bất lực của cậu, tạm thời buông tha cho khi nó bắt đẩu rỉ nước vì bị giảy vò, bắt đầu công kích nơi hậu đình vừa bị làm cho kinh hách.

“Không…Không được chạm vào đó…” Nam Thiên nỗ lực đem thân thể cố gắng đứng dậy. “Cứu…Người cứu mạng…”.

Cậu xưa tới giờ vẫn là công mà, các em thụ cùng cậu trên giường đều luôn khen ngợi dương cương vị của cậu. Thế nhưng vì sao hiện tại cái mông khả ái của cậu lại sắp bị kẻ tình nghi khốn kiếp này làm cho nở hoa?

Thiệt không có thiên lý!

Mạc Vấn Chi không uổng công mà đem hai chân cậu giật lại, “Cái miệng nhỏ nhắn tham làm này của ngươi đã mở ra rồi này, rõ ràng là cái dạng muốn ăn lạp xưởng mà”.

Không muốn chậm trễ thời gian hơn nữa, xuất ra cao bôi trơn đã sớm chuẩn bị tốt, ngón tay khẽ gẩy một chút cao màu trắng, kịch liệt đâm vào trung tâm của cây hoa cúc, sau đó nhanh chóng rút ngón tay ra, đem côn th*t đã cứng đến mức phát đau để tại cửa vào.

“Tiểu bảo bối, trên giường nhớ kêu to một chút nhé”. Mạc Vấn Chi xoa bóp khuôn mặt của Nam Thiên, bắt đầu lấy tay hướng dẫn tính khí chậm rãi đi vào.

Thân thể đã bị công kích khiến hạ thân giãy dụa bắn ra, lần đầu tiên bị xâm phạm nên lối vào chặt đến không tưởng tượng nổi, vài lần tiến vào rồi lại bị trượt ra. Mạc Vấn Chi đưa tay nắm lấy tính khí của Nam Thiên.

Có lẽ vì bị dị vật tiến nhập thân thể gây ra cảm giác sợ hãi quá mạnh mẽ, nên khí quan vừa mới đứng thẳng đẹp đẽ của Nam Thiên hiện tại liền nhuyễn ra. “Thật đáng yêu, nếu như ngươi chưa nói, ta thật không thể tin được cái vật nhỏ này đã từng thử qua hậu đình của người khác”. Thanh âm khêu gợi vang dội truyền đến như dán vào lỗ tai Nam Thiên. “Nhìn này, nó rất thích tay của ta đó, chắc là tiểu cây hoa cúc của ngươi rất thích tư vị được lạp xưởng ma sát bên ngoài. Bất kể như thế nào, cái khí quan dâm đãng này của ngươi lại cứng lên rồi”.

Quả thực, dưới sự khiêu khích từ các ngón tay của Mạc Vấn Chi, Nam Thiên lần thứ hai cương lên.

“Ha ha, cảm giác bị chà đạp rất thích hợp với ngươi chứ? Cảnh quan”.

Lời nói dâm tà tựa như lưu toan (acid sunfuric) ăn mòn thần kinh của Nam Thiên, nam tính khí quan mẫn cảm bị hung hăng đùa bỡn, khiến cậu phải giãy dụa thắt lưng, đồng thời biên độ càng lúc càng lớn. Nam căn thô to của Mạc Vấn Chi vẫn đang để ở phía hậu đình, giống như là bất cứ lúc nào cũng sẽ cho cậu một nhất cổ tác khí* cắm vào.

Sợ hãi cùng căng thẳng hòa với niềm khoái cảm thực sự dây dưa không rõ, bất an đỏ ửng tràn ngập trên da thịt.

Dưới dục vọng dày vò, Nam Thiên vẫn không từ bỏ được tinh thần kiên nghị, gian nan đàm phán lần cuối “Không nên…Mạc Vấn Chi, ngươi ngươi ngươi không nên kích động…Làm ơn suy nghĩ nghiêm túc một chút. Ngươi ngươi ngươi mà cắm vào thật, thì mối thù của chúng ta sẽ rất lớn”.

Lẽ nào thật sự không bảo vệ được cái trinh tiết hậu đình này sao? Nam Thiên cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới sẽ vì cuộc điều tra của tổ trọng án mà phải trả cái giá đau nhức thê thảm như vậy. Lần này thiệt sự là “Vì nhiệm vụ hy sinh thân mình” rồi.

“Ồ! Ngươi nói cũng có chút đạo lý, ta cân nhắc một chút”. Nhiệt khối để ở phía lỗ nhỏ quả nhiên lùi về sau một chút.

Hô, được cứu rồi…

Thừa dịp Nam Thiên thả lỏng trong nháy mắt khó có được, Mạc Vấn Chi đột nhiên thẳng tiến thắt lưng, hậu đình trong nháy mắt bị mạnh mẽ mở rộng đến mức tận cùng.

“A a a a a a…” Nam Thiên đau đớn gào khóc.

Liều mạng vùng vẫy giãy giụa, muốn chạy trốn dị vật đang đánh sâu vào trong cơ thể, nhưng chẳng ảnh hưởng chút nào đến sự từ tốn của Mạc Vấn Chi mà còn làm cho vật thể chuyển động rất có tiết tấu. Bất kể là chống lại như thế nào, niêm mạc bên trong dũng đạo cũng bị mở rộng, ma sát, cảm giác va chạm, vẫn như cũ khiến người ta phải thống khổ.

“Ô…ô ô…” Mạc Vấn Chi, tên cầm thú vong ân bội tín. (đâu có…ta thấy ảnh đâu có vô ơn XD~).

“Ta suy nghĩ qua, hiện tại chính là thỏa mãn thân thể dâm đãng này của người mới là trọng yếu”. Mạc Vấn Chi cưỡi trên người cậu tiếp tục rong ruổi, thuận tiện thưởng thức vị đạo nơi xương quai xanh. “Quen một chút rồi chứ?”. Hắn hỏi một câu đầy ôn nhu.

Đi chết đi! Thế quái nào mà quen được chớ? Ai đó mau tới a, nhân viên cảnh vụ bị tấn công nghiêm trọng kìa…

“Ô ô! Ô…A a a a”. Cảm giác thống khổ như nội tạng muốn bị lôi ra cả, Nam Thiên ngay cả hô hấp đều cảm thấy trắc trở, càng không có khả năng mở miệng chửi những lời thô tục.

Không thèm để ý xem Nam Thiên có trả lời hay không, Mạc Vấn Chi tự chủ trương tăng nhanh tốc độ ra vào.

Không chỉ về mặt tốc độ, ngay cả độ mạnh yếu cũng đã bắt đầu gia tăng không hề tiết chế. Xen vào, rút ra, đảo lộn, đâm thủng, động tác kịch liệt tràn ngập thú tính khiến toàn bộ cơ thể của Nam Thiên bắt đầu ma sát với chiếc thảm màu trắng.

Trời đất rung động, không còn bình ổn nữa.

“Không…Không nên…Quá…Quá lớn…Cầu ngươi…”. Không thể trách rằng cậu là tên cảnh sát không có cốt khí. Cực hình như vậy, ngay cả cảnh chính thự trường (có lẽ là một cấp bậc cảnh sát nào đó cao hơn em Thiên:”>) cũng chịu không nổi à.

Khuôn mặt nước mắt lưng tròng đầy dâm mỹ gợi cảm, Nam Thiên gào khóc đến mức khàn giọng, khóe miệng không thể kiềm chế được mà chảy ra những sợi chỉ bạc (nước miếng *___*).

Âm thanh dính dấp của hai thân thể, từ chỗ kết hợp sâu của hai người không ngừng truyền đến.

Âm thanh hạ lưu dâm mỹ gần như khiến Nam Thiên xấu hổ mà chết.

“Tư vị của lạp xưởng không tồi chứ?”. Mạc Vấn Chi dùng ngôn ngữ hạ lưu trêu chọc cậu.

Không tồi cái con khỉ…

Ánh mắt oán giận quật cường của Nam Thiên, dưới sự phụ trợ của lệ quang chỉ có thể kích khởi ham muốn chinh phục mạnh mẽ của Mạc Vấn Chi. Huống chi, hắn đã tìm được vị trí mẫn cảm của Nam Thiên bên trong thân thể.

Mạc Vấn Chi đẩy hông thật mạnh.

“A a a…Ô…Không nên…Không nên tới nữa…”. Sau vài cú công kích mãnh liệt nhằm ‘Xác định địa điểm’, Nam Thiên nhịn không được bật khóc cầu xin.

Tuyệt đỉnh khoái cảm khiến cho người ta cảm thấy thẹn giống như một cơn lốc làm toàn thân trên dưới của cậu như vị tê liệt, địa phương trong cơ thể đang bị ra vào kia lại có thể truyền đến một cảm giác tê dại ngọt ngào khó có thể nói rõ, khiến cậu không khỏi sợ hãi run rẩy.

“Hảo, chờ đến lúc làm vài lần rồi, sẽ không làm nữa”. Mạc Vấn Chi thâm ý trả lời Nam Thiên.

Sau khi căn bộ (cái đó đó XD~) hoàn toàn vào bên trong, ác ý lay động mạnh thêm, làm đi làm lại bốn năm lần liên tục, sau đó đột ngột hoàn toàn rút ra khỏi cơ thể.

Nam Thiên hoảng thần trong nháy mắt, côn th*t như lửa nóng kia lại đâm vào, đánh vào địa điểm mẫn cảm nhất.

Giống như bị điện cao thế giật thoáng qua, đau nhức đến cực hạn nhưng đầy khoái cảm từ thắt lưng đâm thẳng tới não bộ.

“A a a a!”. Theo sau tiếng thét thỏa mãn, Nam Thiên phun bạch sắc dịch thể lên trên bụng Mạc Vấn Chi.

Thiệt không thể tưởng tượng được, mặc dù là trong quá trình đau đến chết đi sống lại, thì lúc này lại phảng phất có cảm giác như đang đặt mình phiêu trong đám mây.

Dư vị còn đang trong cơ thể bồi hồi chưa tan, một dòng nước chảy xiết nóng bỏng bắn thật sâu vào tràng đạo, nóng đến mức khiến Nam Thiên đột ngột trợn to con mắt.

Mạc Vấn Chi thú vị nhìn vẻ mặt của cậu.

“Rất sướng phải không?”. Đôi môi duyên dáng hé mở, phun ra từ ngữ dâm tà khó nghe. Vừa nói, vừa rút ra dương cụ đang chôn trong cơ thể Nam Thiên đã nhũn ra, còn đưa tay trêu đùa nhũ châu (núm dzú đó ‘ 3’) đã nổi lên.

Tuy rằng còn đang bị vây trong trạng thái cao trào thất thần, ngón tay Mạc Vấn Chi truyền lại dâm mỹ và dị thường nhiệt độ, khiến Nam Thiên nhất thời ngừng hô hấp.

“Ngươi muốn làm gì?”. Nam Thiên khẩn trương trừng mắt nhìn hắn.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Cho dù là bản thanh minh vừa mới được ký kết, hắn cũng đã làm quá trách nhiệm rồi.

“Tiếp tục cho ngươi ăn đó a!”. Mạc Vấn Chi dùng dáng cười kiêu ngạo mang theo cái vẻ ‘được voi đòi tiên’** mà đè cậu lại, dùng hạ thể cực đại của hắn ma sát với đùi cậu.

Nam Thiên hoàn toàn cứng ngắc rồi.

Cái khí quan vừa mới bắn ra tinh dịch nóng hổi kia vừa sợ hãi mà dần dần cứng lên.

Ngươi cứu mạng a!

“Không, không, ta không muốn…”. Hai chân bị mở ra, cậu cảnh sát kinh hoàng thiếu chút nữa khóc rống lên.

Cứ tiếp tục như vậy sẽ bị tên ‘mặt ngươi mình thú’ này giết chết mất. Nếu sớm biết sẽ chết thê thảm như thế này, còn không bằng cứ để hắn đem băng ghi hình tới đài truyền hình cho rồi, ít ra thì cũng chết khỏe hơn mốt chút.

“Vừa rồi ngươi cũng nói không muốn, sau đó lại không phải là bắn rất sướng sao?”.

“Ai mà sướng chứ? Ta không có! Tuyệt đối không có…A a a…”

Cũng may là có thiết bị cách âm, đem tiếng quát tháo mãnh liệt của chàng cảnh sát trẻ giới hạn xác định trong phòng làm việc.

Diễm dương nhô lên cao, ngàn dặm không áng mây, thiên hạ một mảnh thái bình.

Hậu đình của một ‘tiểu công’ chân chính như cậu đang thống khổ, sau khi đã trải qua một quá trình kịch liệt….

…………………………………..

* nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc).

** trong nguyên tác là ‘được một tấc lại muốn tiến một thước’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.