Nghĩ Lại Đi! Tôi Không Xứng Với Anh

Chương 26




Sau khi Lý Đức Lâm trở lại phòng làm việc của mình, lập tức cầm điện thoại bấm số của Chủ tịch quận Tân Hoa, lớn tiếng nói:

- Trịnh Hiểu Thành, anh nghe cho rõ ràng. Hiện tại tôi ra lệnh cho anh, bất kể anh làm thế nào, trước 8h sáng mai, tôi nhất định phải nghe được báo cáo tập đoàn Hoàn Bảo và tập đoàn Tiêu Thị tỉnh Hà Tây chính thức ký kết hợp đồng với quận Tân Hoa các anh, hứa hẹn khoản tài chính chuyển đến trong vòng ba ngày.

- Dạ, tài chính trong vòng ba ngày phải chuyển tới? Chủ tịch thành phố Lý, chỉ e điểm này quá khó khăn. Tôi hiện tại cũng đang nghĩ mọi biện pháp để thuyết phục bọn họ. Tôi tin tưởng bọn họ sẽ đầu tư vào quận Tân Hoa, nhưng về tài chính thì không thể nắm chắc như vậy được.

Trịnh Hiểu Thành nghe được lời nói của Lý Đức Tâm, cảm giác trái tim bắt đầu đập thình thịch. Y ý thức được, chỉ sợ đã xảy ra chuyện rồi.

Lý Đức Lâm nghe được Trịnh Hiểu Thành nói như vậy, lập tức sắc mặt bình tĩnh nói:

- Đồng chí Trịnh Hiểu Thành, tôi đã cho anh đủ thời gian rồi. Mặt khác tôi còn muốn nói cho anh biết một việc, sáng mai Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Vu Kim Văn sẽ đến quận Tân Hoa các anh tiến hành thị sát, tìm hiểu tình hình về hai dự án này. Trong cuộc họp thường vụ Tỉnh ủy mở rộng, tôi đã hết sức khẳng định công tác của quận Tân Hoa các anh, Tỉnh ủy cũng hết sức coi trọng, hy vọng các anh không phụ sự trông đợi của Tỉnh ủy và Thành ủy.

Nói xong, Lý Đức Lâm trực tiếp cúp điện thoại.

Nói, Lý Đức Lâm cũng không nói nhiều. Bởi vì tới cấp bậc này rồi, rất nhiều điều không thể nói ra được. Nếu không mình rất dễ bị cuốn vào. Ví dụ như khi ông ta nói chuyện với Trịnh Hiểu Thành, căn bản sẽ không nói cho y biết là trong hội nghị thường vụ Tỉnh ủy mở rộng, mình đã khoe khoang rằng hai dự án của quận Tân Hoa đã được quyết định rồi. Bởi vì một khi nói ra, chính ông ta sẽ là người bị động.

Ông ta chỉ cần áp đặt thời gian cho Trịnh Hiểu Thành, sau đó nói qua về việc Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Vu Kim Văn sẽ đến, cứ mơ mơ hồ hồ như vậy sẽ khiến cho Trịnh Hiểu Thành bị áp lực cực độ. Khiến cho y nghĩ Tỉnh ủy đang muốn đến điều tra nghiên cứu quận Tân Hoa, hơn nữa sở dĩ ông ta yêu cầu như vậy, mục đích cũng là muốn tốt cho Trịnh Hiểu Thành.

Đây là nghệ thuật nói chuyện của lãnh đạo.

Sauk hi Lý Đức Lâm ngắt điện thoại, tâm tình vẫn vô cùng buồn bực, lo lắng không biết Trịnh Hiểu Thành có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không. Nhưng tương đối mà nói thì cũng đã thả lỏng hơn một chút. Bởi vì ông ta đã san sẻ áp lực rồi, nếu Trịnh Hiểu Thành thực sự không thể hoàn thành được nhiệm vụ mình giao cho, như vậy ông ta sẽ không chút do dự thí Trịnh Hiểu Thành ra làm người chịu tội thay.

Nếu so sánh với Lý Đức Lâm, tâm tình Trịnh Hiểu Thành trở nên hoang mang tột độ.

Những lời nói của Lý Đức Lâm giống như một cây búa tạ hung hăng nện vào đầu y, khiến y thất điên bát đảo.

Y thật không ngờ, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy ngày mai sẽ đến đây, mà chính mình với Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân ngày mai mới chính thức triển khai đàm phán. Nếu dựa theo quy trình mà làm, chỉ e là không kịp rồi. Sự việc đã tới nước này, y chỉ có thể nghĩ cách khiến cho hai dự án được quyết định luôn trong ngày hôm nay.

Nhưng điều khiến cho y buồn bực nhất chính là về phía Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân. Vốn hôm qua đã hẹn là hôm nay sẽ tiến hành đàm phán, nhưng sáng sớm nay Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân đã gọi điện thoại cho y, nói bọn họ phải đi khảo sát một số khu đất trong quận Tân Hoa, cho nên hôm nay tạm thời không gặp mặt, đợi sau khi bọn họ khảo sát xong rồi nói sau.

Làm sao bây giờ? Mình nên làm gì bây giờ? Trong khoảng thời gian ngắn, Trịnh Hiểu Thành gấp như kiến bò trên chảo nóng, đi đi lại lại trong phòng. Y thật sự nhức đầu rồi.

Tự hỏi thật lâu, Trịnh Hiểu Thành rốt cuộc xác định, nếu như mình không thể làm tốt hai dự án này, không chỉ không qua được cửa ải Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Vu Kim Văn mà ngay cả Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm cũng sẽ không bỏ qua cho mình. Cho dù sau lưng mình có Trâu Hải Bằng chống đỡ, chỉ e cũng không chống nổi. Cho nên y cắn răng một cái, quyết định chắc chắn, mặt dày cầm điện thoại lên gọi cho Lưu Tiểu Phi.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, Lưu Tiểu Phi cười nói:

- Chủ tịch quận Trịnh, tìm tôi có việc gì?

Nghe được thanh âm của Lưu Tiểu Phi, Trịnh Hiểu Thành liền cảm thấy giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, toàn thân bảy mươi tám ngàn lỗ chân lông đều giãn nở hết mức, cười nói:

- Ha ha, Tổng giám đốc Lưu, tôi gọi điện là muốn nói chuyện với ngài và Tổng giám đốc Trần một chút. Tôi cho rằng hai bên chúng ta hẳn là nên thành ý thảo luận về vấn đề hợp tác. Tổng giám đốc Lưu, ngài và Tổng giám đốc Trần đang ở đâu, tôi muốn đến gặp nói chuyện.

Lưu Tiểu Phi nghe được Trịnh Hiểu Thành nói, mắt đảo một chút. Với chỉ số thông minh của mình, anh ta lập tức hiểu được bên Trịnh Hiểu Thành nhất định có chuyện rồi, bằng không thì sao buổi sáng vừa đồng ý chờ mình và Trần Long Bân khảo sát xong mới gặp nhau trao đổi, nhưng bây giờ lại muốn gặp mặt luôn, rốt cuộc là tại sao?

Tuy nhiên Lưu Tiểu Phi cũng là một người khôn khéo, biết rõ Trịnh Hiểu Thành có chuyện nhưng vẫn cười nói như cũ:

- Được, không thành vấn đề. Tuy nhiên hiện tại không được. Như vậy đi, khoảng 4h chiều chúng tôi sẽ về đến khách sạn Tân Nguyên, chúng ta hẹn gặp nhau ở Thiên Cơ Các nhé.

- Vâng, vâng, tôi cam đoan đến đúng giờ.

Trịnh Hiểu Thành tuy rằng lòng nóng như lửa đốt, nhưng lại không dám nói thêm gì. Y thật sự lo lắng Lưu Tiểu Phi chẳng may nổi giận, không muốn nói chuyện với y nữa, như vậy thì hỏng bét rồi.

Sau khi cúp điện thoại, Trịnh Hiểu Thành lập tức gọi điện cho Phó chủ tịch quận Dương Kiệt:

- Dương Kiệt, cậu lập tức gọi Diêu Chiêm Phong đến bàn bạc một chút, xem xem về điều kiện hợp tác chúng ta còn có thể nhượng bộ thêm không. Dựa trên cơ sở hợp đồng mẫu hôm qua giao cho Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân, dành thêm một ít ưu đãi để cho bọn họ động lòng. Chiều nay chúng ta sẽ gặp mặt bọn họ, nhất định phải khiến cho bọn họ quyết định hợp tác với chúng ta.

- Chủ tịch quận Trịnh, lại thêm điều kiện ưu đãi sao? Nói thật ra thì những điều kiện chúng ta dành cho bọn họ đã vô cùng ưu đãi rồi, sắp đạt tới cực hạn rồi.

Dương Kiệt tuy rằng giỏi về vuốt mông ngựa, nhưng dù sao cũng là người từ UBND thành phố xuống, về nghiệp vụ làm việc vẫn là tương đối có năng lực.

Nghe thấy những lời Dương Kiệt nói, Trịnh Hiểu Thành lập tức giận dữ:

- Dương Kiệt, cậu nghe cho rõ ràng. Sáng mai Trưởng ban thư ký tỉnh ủy Vu Kim Văn sẽ đến quận Tân Hoa chúng ta, hơn nữa nghe nói chủ yếu đến vì hai hạng mục đầu tư này của quận Tân Hoa chúng ta. Nếu hôm nay chúng ta không thể chứng thực hai hạng mục này, chỉ sợ Chủ tịch thành phố Lý sẽ không bỏ qua cho chúng ta.

- Vâng, vâng, Chủ tịch quận Trịnh, ngài đừng nóng giận, tôi lập tức gọi Chiêm Phong đến bàn bạc. Sau khi làm xong phương án, lập tức mang qua cho ngài.

Dương Kiệt là người thông minh, vừa nghe nói Ủy viên thường vụ tỉnh ủy muốn đến, lập tức ý thức được sự tình lần này hẳn không dễ dàng gì. Mà gã thân là Phó chủ tịch quận chủ quản công tác thu hút đầu tư, áp lực sẽ càng lớn hơn. Bất kể suy nghĩ từ góc độ nào, gã đều phải toàn lực ứng phó.

Sau đó, gã lập tức gọi Diêu Chiêm Phong đến, hai tên thợ giày thối bắt đầu nghiên cứu xem làm thế nào để dành thêm ưu đãi cho đám Lưu Tiểu Phi.

Đối với những người giỏi về nghiên cứu, giỏi về tranh giành chiến tích như bọn họ mà nói, nếu để làm được một việc tốt rất khó. Nhưng nếu để cho bọn họ nghiên cứu, sáng tạo điều kiện ưu đãi mà không để người khác bắt được nhược điểm, lại là sở trường của bọn họ.

Trải qua hơn ba giờ nghiên cứu thảo luận, hai người cũng đã soạn ra một bản hợp đồng mẫu thứ hai. Mà trong bản hợp đồng này, biên độ ưu đãi so với bản hợp đồng hôm qua càng thêm rộng. Hơn nữa một khi thực hiện theo bản hợp đồng này, về sau bọn họ cũng thể thông qua một số lỗ hổng trong đó để nắn gân đám người Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân. Từ đó thực hiện việc cùng với nhà đầu tư xé xác lợi ích quốc gia.

Tất cả hành động của bọn họ đều được ngụy trang vì sự phát triển lâu dài của quận Tân Hoa và thành phố Thương Sơn, khiến cho người ta không nắm được bất cứ nhược điểm gì. Thậm chí có thể nói, chỉ cần bọn họ không sử dụng những lỗ hổng này để đối đầu với nhà đầu tư, cho dù là thần tiên cũng không thể phát hiện được.

Sau khi hai người quyết định, cầm bản hợp đồng mới sang đưa cho Trịnh Hiểu Thành. Trịnh Hiểu Thành xem xong bản hợp đồng, cảm thấy hết sức hài lòng với Diêu Chiêm Phong và Dương Kiệt. Y coi như đã nhìn ra, hai người này thật sự đã coi như cùng hội cùng thuyền với mình. Tuy nhiên thân làm lãnh đạo, vẫn có thói quen chỉ ra một vài vấn đề sai sót nho nhỏ trong hợp đồng, bảo bọn họ đi sửa lại, qua đó thể hiện trình độ của một lãnh đạo là y.

Sau khi mọi chuyện thu xếp ổn thỏa, lại nghỉ hơn một giờ đồng hồ nữa, lúc này Trịnh Hiểu Thành mang theo Diêu Chiêm Phong và Dương Kiệt cùng đi tới Thiên Cơ Các của khách sạn Tân Nguyên.

Trên đường, Diêu Chiêm Phong có chút lo lắng nói:

- Chủ tịch quận Trịnh, nếu như với bản hợp đồng mẫu này mà Lưu Tiểu Phi vẫn không đồng ý hợp tác với chúng ta thì phải làm sao?

Trong cặp mắt của Trịnh Hiểu Thành hiện lên một tia sắc lạnh, thanh âm có chút âm trầm nói:

- Không đồng ý? Hừ, đến lúc đó tôi sẽ cho bọn họ biết đây là địa bàn của ai.

Nghe được Trịnh Hiểu Thành nói như vậy, Dương Kiệt và Diêu Chiêm Phong liếc nhau, trong lòng hai người cảm thấy run rẩy. Vừa rồi, từ ánh mắt của Trịnh Hiểu Thành bọn họ nhìn thấy sự hung ác, rất có thể nếu Lưu Tiểu Phi không chịu quyết định hợp đồng này, y sẽ nghĩ biện pháp trừng trị Lưu Tiểu Phi.

Trong lòng hai người đều đang suy nghĩ, trong tay Chủ tịch quận Trịnh này rốt cuộc còn quân bài nào chưa lật.

Ngay thời điểm đám người Trịnh Hiểu Thành đang trên đường, Lưu Tiểu Phi và Liễu Kình Vũ, thông qua con đường riêng của mình cũng nhận được tin tức, chính là ngày mai Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký thành ủy Vu Kim Văn sẽ tới quận Tân Hoa thành phố Thương Sơn để tiến hành điều tra, nghiên cứu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.