Nghĩ Lại Đi! Tôi Không Xứng Với Anh

Chương 25




Lúc Liễu Kình Vũ đang câu cá thì nhận được điện thoại của Lưu Tiểu Phi, lập tức cười ha hả nói:

- Được, Lưu Tiểu Phi, anh đang ở đâu, tôi cho người tới đó lấy. Tôi cũng không muốn nói nhiều, hai chữ thôi: Cảm ơn.

Lưu Tiểu Phi rất thích tính cách sảng khoái này của Liễu Kình Vũ, liền cười nói:

- Giữa hai người chúng ta cái gì cũng không cần nói nữa, tôi ở khách sạn Tân Nguyên phòng 606, anh trực tiếp cho người qua lấy đi.

Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ ngửa mặt nằm trên ghế dựa, nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Ừ, Lưu Tiểu Phi này thật đúng là một người lợi hại, đối với viêc mình muốn bản hợp đồng đó làm gì cũng không cần hỏi. Thông minh, thật sự rất thông minh, hợp tác với người như vậy mới khiến cho người ta cảm thấy yên tâm, rất thoải mái.

Mà cùng lúc đó, đầu dây bên kia điện thoại, sau khi cúp máy Lưu Tiểu Phi nằm ở trên giường, trên khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười thản nhiên, thì thào lầm bẩm nói:

- Xem xét theo tình thế trước mắt, mặc dù Liễu Kình Vũ hoàn toàn bị vây hãm trong hoàn cảnh xấu, nhưng giọng điệu của hắn lại rất bình tĩnh nhàn nhã, điều này chứng tỏ người này đối với những sự việc bị vây hãm tuyệt đối nằm trong tầm khống chế của hắn. Tuy rằng không biết sau lưng tên này có chuẩn bị gì, nhưng tên tiểu tử này tuyệt đối không phải là người dễ bắt nạt. Hiện tại việc mình phải lảm chỉ có thể là yên lặng theo dõi diễn biến, thuận thế mà làm thôi. Nhưng kỳ thật tôi rất muốn nhìn xem Liễu Kình Vũ cậu dựa vào thân phận một Phó chủ tịch quận nhỏ nhoi, thậm chí là đã từ chức, rốt cuộc có thể làm ra được trò gì.

Mấy giờ sau, Liễu Kình Vũ nhận được bản hợp đồng của Trịnh Hiểu Thành do Đường Trí Dũng lấy mang về.

Sau khi hắn xem xong bản hợp đồng mẫu, tức giận tới mức hung hăng ném tập văn kiện xuống đất, tức giận nghiến răng nghiến lợi nói:

- Trịnh Hiểu Thành, ông chính là một thằng khốn nạn, vì thành tích của bản thân thậm chí ngay cả lợi ích của quận Tân Hoa cũng dám bán đứng. Ông cái loại cán bộ cặn bã này, Liễu Kình Vũ tôi giữ gìn lợi ích của quận Tân Hoa, vậy mà một tên cặn bã như ông lại không chút do dự bán rẻ lợi ích của quận Tân Hoa để cứu vớt thành tích cho mình, ông có thể có chút lòng tự trọng hay không. Quan chức cấp càng cao giống như ông, dân chúng lại càng thêm khổ cực rồi. Liễu Kình Vũ tôi tuyệt đối sẽ không để cho âm mưu quỷ kế của ông thực hiện được đâu.

Nói tới đây, Liễu Kình Vũ nắm chặt hai tay thành nắm đấm, ngẩng đầu lên trời nhìn vầng trăng khuyết, trong mắt lạnh lẽo tựa như khí trời cuối thu, dần dần chuyển lạnh.

Một lát sau, Liễu Kình Vũ chậm rãi thu hồi ánh mắt, lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại tiến hành sắp đặt.

Lưu Tiểu Phi đã đoán đúng một phần, Liễu Kình Vũ tuy rằng đã từ chức, nhưng chuyện hắn từ chức cũng là chuyện nửa hư nửa thực, tầng tầng lớp lớp thâm ý sâu xa.

Bắt đầu vào buổi tối hôm đó, các đài phát thanh lớn của tỉnh Bạch Vân, báo chí, hệ thống mạng internet bắt đầu đồng loạt đưa tin, đăng tin quận Tân Hoa thành phố Thương Sơn đã đạt được thành tích thu hút vốn đầu tư ở tỉnh Hà Tây, mạnh mẽ khẳng định năng lực của quận Tân Hoa.

Mà đúng đêm hôm đó, biểu hiện tốt của thành phố Thương Sơn cuối cùng cũng kinh động đến rất nhiều lãnh đạo Tỉnh Ủy.

Sáng ngày thứ hai, Bí thư thành ủy thành phố Vương Trung Sơn, Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm cùng với Ủy viên thường vụ thành ủy Thương Sơn đều nhận lời mời tham dự họp hội nghị Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy từ xa, thông qua hệ thống vô tuyến mạng để tổ chức họp hội nghị. Tới tham dự có Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, các ủy viên thường vụ sẽ thảo luận các vấn đề có liên quan tới quận Tân Hoa thành phố Thương sơn.

Trong quá trình hội nghị lần này, Bí thư tỉnh ủy Tăng Hồng Đào và các vị ủy viên thường vụ đối với công tác của thành phố Thương Sơn hết sức khẳng định, bởi vì trong quá trình tại tỉnh Hà Tây lần này, do biểu hiện xuất sắc của quận Tân Hoa, khiến cho toàn bộ thành tích thu hút vốn đầu tư của thành phố Thương Sơn xếp hạng gần cuối danh sách trực tiếp nhảy vọt lên đứng đầu danh sách, đã trở thành thành tích mang tính điển hình.

Hội nghị tiến hành đến giai đoạn sau cùng, Tăng Hồng Đào cười hỏi:

- Đồng chí Vương Trung Sơn, Tỉnh ủy vô cùng hài lòng đối với công tác sắp tới của thành phố Thương Sơn, đối với những hợp đồng đã ký kết được trong Đại hội giao lưu kinh tế ở tỉnh Hà Tây, hiện tại các đồng chí đã chứng thực chưa?

Nghe được vấn đề của Tăng Hồng Đào, trong lòng Lý Đức Lâm lập tức nổi lên cảm giác vui sướng khi người khác gặp họa, trong lòng tự nhủ: “Vương Trung Sơn à Vương Trung Sơn, tôi xem lần này ông trả lời vấn đề của Bí thư Tăng như thế nào, nếu như ông nói năng lung tung, xem tôi vạch trần ông thế nào”.

Đại não Vương Trung Sơn sắc bén chuyển động thật nhanh, trong lòng ông ta rất rõ ràng, Tăng Hồng Đào hỏi như vậy đã nói lên Tăng Hồng Đào thật sự rất để ý việc này. Trên phương diện này tuy rằng ông ta nghĩ rất muốn phải chiếm cái thành tích này, nhưng lại tuyệt đối không dám gian dối, cho nên ông ta trực tiếp trả lời:

- Bí thư Tăng, sau khi chấm dứt hội nghị giao lưu kinh tế liên tỉnh lần trước, đồng chí Lý Đức Lâm đã đề nghị việc hợp tác thúc đẩy thu hút vốn đầu tư vào các hạng mục đã được sắp xếp của thành phố Thương Sơn trước toàn bộ ủy viên thường vụ thành ủy, mà tôi lại hoàn toàn không đồng ý đối với đề nghị này, cho nên, chuyện này từ đầu tới cuối đều do đồng chí Lý Đức Lâm phụ trách. Tình huống cụ thể thế nào đồng chí ấy vẫn chưa báo cáo lại với tôi, hay là mời đồng chí ấy báo cáo lại mọt chút cho ngài cùng với các vị lãnh đạo nghe?

Nghe được Vương Trung Sơn nói như vậy, Lý Đức Lâm tức giận đến nỗi chỉ thiếu không chửi con mẹ nó. Lý Đức Lâm thật không ngờ, Vương Trung Sơn thật sự không hề tỏ ra yếu kém, không ngờ rằng Vương Trung Sơn căn bản không hề để ý đến mặt mũi Bí thư Thành ủy là ông ta, trực tiếp thừa nhận thua chính mình. Nhưng vấn đề quan trọng là ở chỗ, sau khi Lý Đức Lâm tiếp nhận các hạng mục dự án của quận Tân Hoa thì đã đem các hạng mục này phân chia đều cho các quận huyện khác của thành phố Thương Sơn.

Sau khi các quận huyện tiếp nhận hạng mục, tuy rằng có một số quận huyện có liên hệ với nhà đầu tư, thậm chí cũng có nhà đầu tư tới đây khảo sát, nhưng là sau khi nhà đầu tư nhìn thấy người phụ trách không phải là Liễu Kình Vũ, đại đa số tất cả nhà đầu tư đều tỏ thái độ tạm thời không muốn đầu tư. Tuy rằng có không ít khu vực đề xuất điều kiện ưu đãi hơn hẳn so với hợp đồng trước đây các nhà đầu tư kí với Liễu Kình Vũ, hành động này mặc dù làm cho một số ít nhà đầu tư dao động cảm thấy có hứng thú, nhưng đa số nhà đầu tư lại áp dụng thái độ bảo thủ, như vậy là không biểu lộ thái độ, cũng không hề muốn đắc tội với ai.

Loại kết quả này khiến Lý Đức Lâm vô cùng buồn bực.

Giờ phút này, Bí thư Tỉnh ủy Tăng Hồng Đào lại hỏi vấn đề này, mà Vương Trung Sơn lại đem vấn đề này đẩy sang cho mình, trong lòng Lý Đức Lâm càng thêm buồn bực. Lý Đức Lâm hiểu rất rõ, nếu như mình ăn ngay nói thật thì không chỉ có Tăng Hồng Đào sẽ sinh ra bất mãn đối với mình, chỉ sợ lãnh đạo cũ của mình cũng không thể bảo vệ chính mình, cho nên Lý Đức Lâm khẽ đảo mắt, lập tức nói:

- Bí thư Tăng, trước mắt đã có rất nhiều nhà đầu tư ký kết hợp đồng với chúng ta tới đây khảo sát, hiện tại chúng tôi đang tích cực đẩy mạnh công tác đàm phán, tin tưởng rằng kết quả sau cùng sẽ vô cùng tốt.

Thân là một Chủ tịch thành phố, kỹ năng nói chuyện của Lý Đức Lâm đặc biệt rất khôn khéo, ông ta nói như vậy vừa làm cho các vị lãnh đạo của thành phố Thương Sơn cảm thấy có thành tích, cho dù về sau xảy ra chuyện gì, ông ta nói như vậy vẫn còn có thể lưu lại cho mình một con đường sống. Dù sao thì vừa rồi ông ta cũng đã nói rất rõ ràng rồi, đôi bên chỉ là đang trong giai đoạn đàm phán. Nếu là đàm phán, cũng có thể đồng ý, cũng có thể là không đồng ý. Sau đó ông ta lấy một cái lý do là kiên trì giữ vững lợi ích của thành phố Thương sơn để ngụy trang cho mình, cự tuyệt những yều cầu vô lí của đối phương đưa ra. Nói như vậy, trên cơ bản thì ông ta ở vào tình thế không thể bại được.

Nhưng mà, Lý Đức Lâm thông minh, Tăng Hồng Đào càng không phải là đồ ngốc, có thể ngồi trên chức Bí thư Tỉnh ủy này, tự nhiên kiến thức của Tăng Hồng Đào cũng rất sâu rộng. Là người có lối suy nghĩ nhanh nhẹn, Lý Đức Lâm tuy rằng khôn khéo có tiến có lui, nhưng Tăng Hồng Đào từ việc Vương Trung Sơn nhẫn nại, nhượng bộ và lời nói mập mờ nước đôi của Lý Đức Lâm, đã nhận thấy một vài vấn đề bên trong bộ máy lãnh đạo của thành phố Thương Sơn. Nhất là lời nói của Lý Đức Lâm lại càng làm cho Tăng Hồng Đào thêm nghi ngờ.

Tăng Hồng Đào sắc mặt có chút bình tĩnh nói:

- Đồng chí Lý Đức Lâm, điều tôi muốn biết là hiện tại thành phố Thương Sơ các người rốt cuộc đã chứng thực được bao nhiêu dự án? Ví dụ như tài chính, kĩ thuật.v.v có bao nhiêu hạng mục đã được xác định, còn các dự án đang trong giai đoạn đàm phán thì không cần phải nói nữa.

Tăng Hồng Đào nói xong, các ủy viên thường vụ Tỉnh ủy cũng hơi nhíu mày lại, toàn bộ đều nhìn về Lý Đức Lâm trên màn hình.

Nhìn thấy Tăng Hồng Đào trực tiếp đề cập tới vấn đề trọng tâm, Lý Đức Lâm biết mình không thể dối trá qua loa cho xong chuyện được. Nhất là khi ông ta thông qua màn hình vô tuyến nhìn thấy rõ nét mặt của các Ủy viên thường vụ tỉnh ủy khác, ông ta biết rằng, bản thân mình hiện tại coi như là cắn chặt răng cũng phải nói ra một hai cái dự án. Nếu không, ấn tượng của nhóm cán bộ tỉnh ủy đối với mình sẽ càng ngày càng tệ.

Nghĩ đến đây, Lý Đức Lâm lập tức trầm giọng nói:

- Bí thư Tăng, đêm qua đồng chí Chủ tịch quận Tân Hoa Trịnh Hiểu Thành có báo cáo với tôi rằng bọn họ hiện tại đang cùng hai người phụ trách đầu tư của tập đoàn Hoàn Bảo và tập đoàn Tiêu Thị của tỉnh Hà Tây bàn bạc quyết định phương án đầu tư cuối cùng. Tiền đầu tư của bọn họ nếu không có gì thay đổi sẽ tới trong vòng một tuần. Dự án rất nhanh sẽ được bắt đầu, các kế hoạch hợp tác khác cũng sẽ được quyết định trong vòng mấy ngày tới.

Hiện tại, Lý Đức Lâm chỉ có thể kiên trì tiến lên mà thôi.

Nghe được Lý Đức Lâm nói như vậy, sắc mặt của các vị Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy lúc này mới trở nên hòa hoãn một ít. Bọn họ cũng biết rõ, loại dự án này mặc dù bước đầu tiên là do hợp đồng quyết định, nhưng chính thức xác thực cũng cần phải có thời gian. Nhưng nếu như trong mười mấy hạng mục này mà mấy ngày đều không có quyết định một hạng mục nào, vậy khẳng định sẽ xuất hiện một số vấn đề đột xuất.

Sắc mặt của Tăng Hồng Đào có vẻ vô cùng bình tĩnh, không ai có thể nhìn ra trên mặt ông ta là tỏ thái độ gì, sau khi nghe Lý Đức Lâm nói xong, Tăng Hồng Đào chỉ có điều nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Ừ, rất tốt, Trưởng ban thư ký Vu, tôi thấy như vậy đi, lúc này biểu hiện của thành phố Thương Sơn ở Tỉnh Hà Tây vô cùng tốt, buổi chiều hôm nay cậu sắp xếp lại công việc một chút, ngày mai tự mình đi thành phố Thương Sơn một chuyến, thay mặt ban lãnh đạo Tỉnh ủy chúng ta khuyến khích các đồng chí lãnh đạo Thương Sơn, khẳng định lại công việc của bọn họ.

Mặt khác, cùng các nhà đầu tư ở thành phố Thương Sơn khảo sát tình hình, bàn bạc với họ kỹ một chút, biểu đạt một chút thái độ coi trọng của chúng ta đối với bọn họ, làm cho bọn họ cảm nhận được thái độ thành ý của tỉnh Bạch Vân chúng ta, do đó có thể yên tâm đầu tư phát triển ở Tỉnh Bạch Vân chúng ta.

Trưởng ban Thư ký tên là Vu Kim Văn, là thân tín tuyệt đối của Tăng Hồng Đào, cũng là đại quản gia của Tỉnh ủy, lại là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, có mạng lưới quan hệ vô cùng uy tín ở Tỉnh ủy.

Lúc Lý Đức Lâm nghe thấy Tăng Hồng Đào muốn cử Vu Kim Văn tới thành phố Thương sơn, trong lòng lập tức liền có chút bối rối rồi, cũng may ông ta lăn lộn trong quan trường đã lâu, độ dày của da mặt cũng không tệ. Tuy rằng trong lòng bối rối, nhưng cũng không có biểu hiện thái độ ra ngoài mặt.

Theo sau, các ủy viên thường vụ tỉnh ủy khác cũng tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của Tăng Hồng Đào, cuối cùng quyết định cử Vu Kim Văn sáng ngày mai tới thành phố Thương Sơn tiến hành điều tra khảo sát.

Sau khi tan họp, Lý Đức Lâm vô cùng lo lắng liền rời khỏi phòng họp trực tuyến. Ông ta thật sự sốt ruột rồi, nếu để cho Bí thư Tỉnh ủy và Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy biết những lời mình nói đều là lời nói dối, ông ta thật sự có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.