Nghĩ Lại Đi! Tôi Không Xứng Với Anh

Chương 21




Nghe thấy Liễu Kình Vũ bảo mình quay về xem trò vui, Đường Trí Dũng chính là sửng sốt.

Gã không rõ Liễu Kình Vũ đây rốt cuộc là có ý gì. Xem trò vui? Có cái gì hay mà xem đây?

Tuy nhiên thân là đàn em, Đường Trí Dũng biết rằng từng hành động của Liễu Kình Vũ đều có thâm ý sâu sắc đấy, gã lập tức đưa di động trả lại cho Liễu Kình Vũ, sau đó đón xe quay về thành phố Thương Sơn. Theo chỉ dẫn của Liễu Kình Vũ, gã trở lại trụ sở Quận ủy và UBND quận Tân Hoa, tiếp tục nhận ban.

Lúc Đường Trí Dũng làm lái xe ở thị trấn Quan Sơn và huyện Cảnh Lâm luôn vô cùng khiêm tốn, không ai nhận ra gã. Nhưng khi đến quận Tân Hoa, tình hình đã khác trước. Thân là con trai của Phó chủ tịch thường trực thành phố, Đường Trí Dũng ở quận Tân Hoa vẫn là tương đối nổi tiếng. Hơn nữa lúc tới đây, Liễu Kình Vũ cũng không yêu cầu gã phải tuyệt đối giữ bí mật thân phận, cho nên thân phận của Đường Trí Dũng trong Đội lái xe không ai không biết. Nhất là Đội phó đội lái xe có quan hệ khá tốt với Đường Trí Dũng.

Phải biết rằng, Đường Trí Dũng dầu gì cũng là cấp phó phòng, tuy rằng đang làm việc trong đội lái xe, cũng không phải là Đội trưởng, nhưng hai người Đội trưởng, Đội phó cũng không dám khinh thường gã. Dù sao cha người ta cũng là Phó chủ tịch thường trực thành phố, hiện tại đang làm trong đội lái xe, ai biết lúc nào sẽ bay lên làm Phó phòng, thậm chí là Trưởng phòng. Cho nên bọn họ cũng có ý tạo quan hệ hữu hảo, mà Đường Trí Dũng là một người hiền lành, cho nên quan hệ với mọi người rất tốt.

Đường Trí Dũng trở lại trụ sở, liên hệ với Đội trưởng Vương Dục Tài, xin cho mình sáng hôm nay cũng được lái xe để gia nhập đoàn xe nghênh đón Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân.

Đối với yêu cầu của Đường Trí Dũng, Vương Dục Tài tự nhiên cũng không từ chối.

Khoảng 10h sáng, Chủ tịch quận Trịnh Hiểu Thành, Trưởng phòng xúc tiến đầu tư Diêu Chiêm Phong mang theo vài người thuộc các phòng ban có liên quan, lên xe đến sân bay để nghênh đón Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân.

Trên đường, Trịnh Hiểu Thành và Diêu Chiêm Phong ngồi cùng một chiếc xe.

Diêu Chiêm Phong vẻ mặt rạng rỡ nhìn Trịnh Hiểu Thành nói:

- Sếp, ngài nói nếu như hai dự án này làm xong, ngài được đề bạt lên làm Bí thư quận ủy cũng là chuyện đương nhiên rồi.

Trịnh Hiểu Thành mặt lập tức liền nở hoa, trong lòng của y cũng cho rằng như thế, hơn nữa đã bắt đầu âm thầm vận tác chuyện này rồi. Tuy nhiên vẫn cần phải giữ bí mật, dù gì nếu mình muốn lên chức thì cũng phải đánh ngã Khương Tân Vũ trước đã. Tuy rằng Diêu Chiêm Phong là người của mình, nhưng ai biết gã có để lộ tin tức này ra ngoài hay không, cho nên y sầm mặt nói:

- Chiêm Phong à, lời này không thể nói lung tung được. Chiến tích thì chiến tích, chức vụ vẫn là chức vụ. Việc này phải do quyết định cuối cùng của lãnh đạo. Nếu như anh làm tốt, vẫn là rất có tiền đồ đấy. Lần này nếu tạo được thành tích, khẳng định không thiếu phần của anh.

- Vâng, sếp yên tâm. Diêu Chiêm Phong tôi sẽ đi theo sát ngài, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, tôi sẽ không chút do dự xông lên phía trước.

Diêu Chiêm Phong làm sao nhìn không ra tâm tư của Trịnh Hiểu Thành, trong lòng tự nhủ: “Lão già ông đừng giả bộ, chỉ e trong lòng ông đang nở hoa rồi. Ông nghĩ rằng tôi không biết ông đang tác động chuyện này ư. Hừ, chẳng qua là tôi làm bộ như không biết mà thôi. Cứ chém gió đi, vị trí cái rắm. Nhưng không sao, chỉ cần ông lên chức, tôi đưa cho ông ít tiền, dâng cho ông mỹ nữ, tôi không tin ông không xách tôi lên vị trí Phó chủ tịch quận”.

Toàn bộ đoàn xe chở theo hy vọng và khát khao của Trịnh Hiểu Thành và Diêu Chiêm Phong, một đường nhanh như chớp hướng sân bay chạy tới.

Bọn họ đến sân bay đợi chừng hai mươi phút, một chiếc máy bay gào thét từ trên trời hạ xuống, chậm rãi dừng lại.

Thang hạ xuống, cửa mở ra, từ trên máy bay mọi người nối đuôi nhau đi ra.

Trịnh Hiểu Thành và Diêu Chiêm Phong lập tức mang người tới gần chiếc thang, yên lặng cùng đợi.

Một lát sau, đoàn người vãn dần, lúc này Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân hai người một trước một sau từ trên máy bay đi xuống.

Hai người chân vừa mới chạm đất, Trịnh Hiểu Thành và Diêu Chiêm Phong liền lập tức dẫn người bước nhanh đến, cách còn 3-4m, Trịnh Hiểu Thành liền tươi cười chủ động vươn tay ra, mắt híp lại, thật giống như nhìn thấy hai tòa tháp vàng, miệng nhiệt tình nói:

- Tổng giám đốc Trần, Tổng giám đốc Lưu, xin chào hai vị. Hoan nghênh hai vị đến quận Tân Hoa thành phố Thương Sơn chúng tôi khảo sát đầu tư. Tôi chính là Chủ tịch quận Tân Hoa – Trịnh Hiểu Thành, đại diện cho quận Tân Hoa biểu lộ sự hoan nghênh nhiệt liệt với hai vị.

Theo sau, Diêu Chiêm Phong cũng đã đi tới, tự mình giới thiệu và bắt tay với Trần Long Bân và Lưu Tiểu Phi.

Trần Long Bân và Lưu Tiểu Phi nhìn thấy người đến đón mình lại là Trịnh Hiểu Thành và Diêu Chiêm Phong, vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại dâng lên sự nghi hoặc.

Bởi vì khi Diêu Chiêm Phong liên hệ với bọn họ, bọn họ chỉ nghĩ Liễu Kình Vũ đang quá bận nên cũng không để ý. Nhưng hiện tại, Liễu Kình Vũ không ngờ không tự mình tới tiếp đón, điều này làm cho hai người có chút bất mãn trong lòng. Tuy nhiên cũng không tiện nói ra, cho nên tuy rằng bất mãn nhưng không biểu hiện ra bên ngoài, vẫn mỉm cười và nói vài câu xã giao với Trịnh Hiểu Thành và Diêu Chiêm Phong.

Sau đó, Trịnh Hiểu Thành nói:

- Tổng giám đốc Lưu, Tổng giám đốc Trần, các vị đường xa mà đến, nhất định rất mệt mỏi, chúng tôi đã chuẩn bị một bữa cơm trưa. Chúng ta trước tiên đi ăn cơm, sau đó các vị nghỉ ngơi một chút, chiều tôi sẽ dẫn các vị đi khảo sát một chút quận Tân Hoa. Các vị thấy thế nào?

Lưu Tiểu Phi cười nói:

- Không cần phiền toái như vậy, cứ dẫn chúng tôi đến hiện trường khảo sát đi. Ăn cơm thì không vội.

Trần Long Bân cũng gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, đi đến hiện trường xem xét một chút. Hôm nay chúng tôi còn phải quay về luôn.

Nghe được lời nói của hai người, Trịnh Hiểu Thành chính là sửng sốt, tuy nhiên vẫn cười nói:

- Được, được, trước tiên chúng tôi sẽ dẫn hai vị đến nơi đặt hạng mục để khảo sát một chút.

Nói xong, Trịnh Hiểu Thành gọi Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân quận đến, dặn dò một chút, sau đó vô cùng nhiệt tình mời Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân lên ô tô. Xe lập tức khởi hành, chạy đến khu đất mà Diêu Chiêm Phong đã lựa chọn cho hai dự án.

Trên chiếc Mercedes Benz xa hoa, Trịnh Hiểu Thành ngồi cùng Lưu Tiểu Phi còn Diêu Chiêm Phong thì ngồi cùng Trần Long Bân.

Trịnh Hiểu Thành cười nói với Lưu Tiểu Phi:

- Tổng giám đốc Lưu, ngài yên tâm, khu đất này là do Trưởng phòng Phòng xúc tiến đầu tư Diêu Chiêm Phong của chúng tôi đích thân lựa chọn đấy, không chỉ đáng giá hơn nhiều so với giá trên hợp đồng, hơn nữa về các chính sách chúng tôi cũng ưu đãi hơn rất nhiều, nhượng bộ các ngài trên phạm vi lớn, nhất định sẽ khiến cho quý tập đoàn ở Thương Sơn chúng tôi cảm giác như ở nhà. Hơn nữa về các loại trình tự, chúng tôi cũng sẽ giảm bớt tối đa.

Trịnh Hiểu Thành vừa nói vừa âm thầm quan sát nét mặt Lưu Tiểu Phi. Đây là đòn sát thủ của y. Theo y, chính mình đưa ra những điều kiện ưu đãi hơn nhiều so với Liễu Kình Vũ hứa hẹn, như vậy thì Lưu Tiểu Phi sẽ không quan tâm đến sự tồn tại của Liễu Kình Vũ, thậm chí khiến anh ta hoàn toàn quên đi Liễu Kình Vũ. Bởi vì theo Trịnh Hiểu Thành, thương nhân bản tính đều là trục lợi, chỉ cần có thể đạt được ích lợi, bọn họ không cần quan tâm người đương quyền là ai.

Trịnh Hiểu Thành nói xong, Lưu Tiểu Phi đầu tiên là sửng sốt, lập tức chân mày cau lại, nhìn sang Trịnh Hiểu Thành với vẻ kinh hãi.

Lưu Tiểu Phi có chút không hiểu hỏi:

- Chủ tịch quận Trịnh, theo tôi được biết, Trưởng phòng Phòng xúc tiến đầu tư quận Tân Hoa tên là Tần Duệ Tiệp, sao lại biến thành Diêu Chiêm Phong rồi?

Trịnh Hiểu Thành đảo mắt, vội vàng nói:

- Tổng giám đốc Lưu, là thế này, gần đây quận Tân Hoa chúng tôi đã xảy ra một số biến động. Đồng chí Diêu Chiêm Phong với kinh nghiệm lý lịch phong phú, vững vàng hơn đã lên thay thế đồng chí Tần Duệ Tiệp, đảm nhận chức vụ Trưởng phòng Phòng xúc tiến đầu tư. Với kỹ năng chuyên nghiệp, thái độ nhiệt tình, đồng chí ấy sẽ hoàn thành tốt công tác phục vụ tập đoàn đầu tư các vị, bảo đảm toàn bộ dự án thuận lợi đưa vào hoạt động.

Nghe Trịnh Hiểu Thành nói như vậy, Lưu Tiểu Phi mày lại càng nhíu chặt, ngón tay gõ nhẹ lên đùi mình, cười nói:

- Vậy sao? Đại mỹ nữ lại đổi thành một lão già sao, thật khiến cho tôi có chút thất vọng rồi. Chủ tịch quận Trịnh, Liễu Kình Vũ lúc nào sẽ đến, anh ta còn nói khi nào tôi tới Tân Hoa thì sẽ mời tôi uống rượu đấy.

Nghe Lưu Tiểu Phi nói như vậy, trong lòng Trịnh Hiểu Thành bắt đầu cảm thấy bất an, tay y thậm chí đã có chút run rẩy, nhưng y vẫn bày ra một vẻ mặt vô cùng chân thành, nói:

- Tổng giám đốc Lưu, là thế này, mấy ngày trước đồng chí Liễu Kình Vũ đã đệ đơn từ chức rồi. Hiện tại chức Phó chủ tịch quận của cậu ấy đã được đồng chí Dương Kiệt lên thay. Đồng chí Dương Kiệt hiện đang ở bên khách sạn chuẩn bị. Cậu ấy sẽ thay mặt Liễu Kình Vũ, tiếp đón ngài và Tổng giám đốc Trần. Toàn bộ quận Tân Hoa chúng tôi đều đang cố gắng làm tốt hai dự án trọng điểm này, các phương diện khác ngài không cần lo lắng. Hơn nữa đồng chí Dương Kiệt mới nhậm chức cũng có nhiều kinh nghiệm hơn so với Liễu Kình Vũ.

- Ồ, vậy sao? Tôi hiểu rồi.

Lưu Tiểu Phi cười gật gật đầu, trên mặt có vẻ vô cùng bình thản, nhưng bàn tay vốn dĩ đang thả bên người nắm chặt lại, trong ánh mắt cũng lộ một tia sắc bén.

Trên một chiếc xe khác, Trần Long Bân và Diêu Chiêm Phong cũng nói những chuyện y hệt Lưu Tiểu Phi và Trịnh Hiểu Thành. Thông qua đối thoại, Trần Long Bân cũng biết được, Liễu Kình Vũ đã từ chức, Tần Duệ Tiệp bị điều đi nơi khác, mày ông ta hơi nhíu lại. Sau đó, Trần Long Bân liền dựa vào thành ghế, nhắm mắt dưỡng thần, tỏ vẻ không thèm quan tâm đến Diêu Chiêm Phong. Diêu Chiêm Phong tự cảm thấy mất mặt, cũng liền ngậm miệng lại.

Đoàn xe rất nhanh lái vào khu vực ngoại thành quận Tân Hoa, đám người Trịnh Hiểu Thành, Lưu Tiểu Phi cùng nhau xuống xe. Trịnh Hiểu Thành chỉ ra một khu ổ chuột cùng với một cánh đồng rộng lớn cách đó không xa, nói:

- Tổng giám đốc Lưu, Tổng giám đốc Trần, khu đất kia chúng tôi dự định dành để quy hoạch cho dự án. Hiện tại chúng tôi đã bắt đầu khởi động công tác thu đất, giải phóng mặt bằng. Không đến ba tháng sau, khu đất sẽ được san bằng, cơ sở hạ tầng cũng sẽ xây dựng xong.

Sau khi Lưu Tiểu Phi xuống xe, vươn tay ra, nhắm mắt cảm thụ một chút, liền cau mày lắc đầu nói:

- Không được, mảnh đất này không thích hợp dùng cho dự án.

Một câu, đám người Trịnh Hiểu Thành và Diêu Chiêm Phong tất cả đều trợn tròn mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.