Nghi Gia Nghi Thất

Chương 1




Chưa kịp lên tiếng nói gì thì điện thoại của Từ Dịch Phàm bỗng vang lên. Anh vội xin phép đi ra ngoài nghe.

Phùng Lộ Phi vẫn nhìn theo bóng lưng của Từ Dịch Phàm cho đến khi anh đi khuất. Cô cũng không tò mò người vừa mới gọi đến cho Từ Dịch Phàm rốt cuộc là ai.

- Alo?

Từ Dịch Phàm cuối cùng cũng vẫn nhấc máy dù thấy số điện thoại gọi đến là một số lạ. - “Anh là Từ Dịch Phàm, Từ tiên sinh phải không?” - Ở đầu dây bên kia, giọng của một người đàn ông vang lên.

- Phải, là tôi. Nhưng anh là ai?

- “Tôi là Hoắc Tử Minh.”

Hoắc Tử Minh… Hoắc Tử Minh… Từ Dịch Phàm cảm thấy cái tên này rất quen nhưng anh thật tình không thể nhớ ra nổi đã từng nghe cái tên này ở đâu nữa.

- “Từ tiên sinh, có lẽ anh không biết tôi, tôi là Hoắc Tử Minh, bạn trai cũ của Lộ Phi.”

Khi nói tên mình ra, Hoắc Tử Minh không nghe thấy Từ Dịch Phàm nói gì cả. Anh biết ngay là rất có thể, Từ Dịch Phàm cũng chẳng biết anh là ai nên đành nói thẳng. - À, Hoắc Tử Minh, Hoắc tiên sinh, tôi nhớ ra anh rồi. Lần trước tôi có nghe Lộ Phi nhắc đến anh, nhưng lâu dần không nghe đến nữa thì cũng quên tên của anh luôn.

- “Hóa ra là Lộ Phi có nhắc tôi với anh.”

Nghe giọng điệu của Từ Dịch Phàm, Hoắc Tử Minh nghĩ rằng anh nói vậy chỉ là muốn trêu tức. Anh vẫn cho rằng Từ Dịch Phàm không biết mình là ai và Phùng Lộ Phi cũng chưa từng nói gì.

- Nhưng mà Hoắc tiên sinh này, tôi có một điều không hiểu lắm. Chúng ta nói ra thì chẳng có mối quan hệ gì, vậy anh gọi điện cho tôi làm gì? Còn số điện thoại của tôi sao anh lại biết? Đừng nói với tôi là Lộ Phi cho anh số này đấy.

- “Không có. Tuy tôi vẫn nói chuyện bình thường với Lộ Phi nhưng cô ấy chưa từng nói số điện thoại của anh cho tôi biết. Tôi chỉ là tìm hiểu một chút thôi.”

- Thì ra là vậy.

- “Từ tiên sinh, hôm nay tôi gọi điện cho anh là muốn hẹn gặp anh ra ngoài nói chuyện một chút. Không biết Từ tiên sinh có thể dành cho tôi một chút thời gian hay không?

Lời mà Hoắc Tử Minh nói thật sự khiến Từ Dịch Phàm không an tâm một chút nào. Nếu là người bình thường thì không sao, nhưng Hoắc Tử Minh lại là bạn trai cũ của Phùng Lộ Phi. Dù có đoán thế nào thì Từ Dịch Phàm cũng chẳng biết rốt cuộc người đàn ông kia muốn gặp mình là có chuyện gì. Nhưng chắc chắn, đây không phải là cuộc nói chuyện bình thường gì cả, và đương nhiên là có liên quan đến Phùng Lộ Phi.

- “Từ tiên sinh?”

Thấy Từ Dịch Phàm yên lặng không nói gì, Hoắc Tử Minh ở đầu dây bên kia cũng trở nên sốt ruột hơn.

- Được, tôi sẽ gặp mặt anh. Nhưng anh muốn gặp lúc nào?

- “Tùy anh thôi, tôi thì lúc nào cũng được.”

- Tôi biết rồi, chiều nay tôi có thời gian, nếu được thì hôm nay chúng ta có thể gặp nhau.

- “Tôi biết rồi.”

Từ Dịch Phàm vừa tắt máy định trở vào trong thì thấy Phùng Lộ Phi đi ra. Cô mỉm cười hỏi anh:

- Dịch Phàm, mẹ bảo là chúng ta hôm nay ăn cơm ở đây, tối về đại biệt thự sau. Em thấy cũng được, còn anh thấy thế nào?

- Được, em muốn thế nào thì như thế.

- Lại còn cái kiểu ấy nữa. Mà vừa rồi ai gọi điện cho anh thế? Không phải là tập đoàn có chuyện gì đấy chứ?

Từ Dịch Phàm lắc đầu, mỉm cười nhìn Phùng Lộ Phi, nói rằng:

- Không có chuyện gì đâu, em yên tâm đi. Chỉ là chiều nay tôi có một cuộc hẹn thôi.

- Quan trọng lắm à?

- Cũng có thể coi là như vậy. Nhưng em yên tâm đi, tôi vẫn sẽ về kịp giờ để ăn tối ở đây, sau đó đưa em về. Mấy ngày qua em vì chuyện của Từ Thị cũng mệt mỏi lắm rồi, chẳng mấy khi về nhà mẹ đẻ thì cứ nghỉ ngơi thoải mái đi. À phải, nếu như em chưa muốn về nhà vội thì cứ ở lại đây vài ngày cũng được.

Lời nói nhẹ nhàng như thế này được nói ra từ miệng của Từ Dịch Phàm, nếu là trước đây thì Phùng Lộ Phi chắc chắn không thể tin nổi. Nhưng bây giờ thì đã tin hoàn toàn rồi.

- Em làm sao vậy? Sao cứ nhìn tôi như thế? Trên mặt tôi có dính bẩn hay bị làm sao?

- Không có gì?

- Vậy em nhìn tôi làm gì?

- Vì anh đẹp trai quá.

Nói xong, Phùng Lộ Phi vội vàng đi vào trong. Còn Từ Dịch Phàm vẫn cứ đứng đấy nhìn theo bóng lưng của Phùng Lộ Phi rồi nở một nụ cười rất hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.