Nghe Xem! Là Thời Gian Đang Hát

Chương 30: Triệu hoán lý thất dạ




– Khỏi cần đoán, chắc chắn là H

Trần Trăn tao nhã cầm ly đế cao lên nhấp một ngụm rượu, sau đó thừa dịp An Dật không đề phòng kéo một cái ôm hắn vào lòng.

An Dật cực kỳ sợ hãi giãy dụa liên tục, nhưng lại bị Trần Trăn dùng tay niết chặt cằm, rồi y cúi xuống bắt đầu hôn.

Nụ hôn này dây dưa mãi không dứt, Trần Trăn đưa rượu trong miệng y đẩy sang bên hắn, An Dật gần như không còn đường nào để cự tuyệt.

Hôn xong, An Dật chà chà miệng, hung dữ nhìn Trần Trăn: “Bộ anh không còn cách nào bình thường hơn để đút tôi uống rượu à?”

Trần Trăn hiển nhiên rất vừa lòng với lần phối hợp này của An Dật, nâng ly uống một ngụm, nhếch mày: “Tôi cứ thích dùng cách đó.”

An Dật: “. . . . . .”

Vang đỏ Pháp này được làm rất nguyên chất, độ cồn lại tương đối cao, sau khi đã ngấm vào người rồi thì khó mà chịu nổi.

An Dật đã lâu không thưởng thức loại vang đỏ thế này, vì vậy uống hơi nhiều.

Trần Trăn sợ An Dật uống rượu xong lại chơi trò mượn rượu giả nai, nên bắt đầu động tay động chân với hắn.

Uống một hồi, đầu An Dật đã có hơi choáng váng.

Hắn ngây ngô cười với Trần Trăn, cười đến mức vô cùng thích thú.

Nếu Trần Trăn không biết trước cậu nhóc này khi uống rượu vào sẽ làm mấy cái chuyện ngớ ngẩn như vầy, thì e rằng đã bị dọa sợ từ lâu.

“Nhìn em cười y chang đứa ngốc.” Trần Trăn nhân cơ hội hôn hôn hắn.

“Anh mới là đồ ngốc, cả nhà anh đều là đồ ngốc!” An Dật còn không quên cãi lại, mặt hắn ửng hồng, thoạt nhìn rất dụ nhân.

“Cái miệng này của em khi nào mới biến ngoan được đây?” Trần Trăn lần thứ hai nâng cằm hắn lên, sau đó bá đạo hôn hắn.

Không biết tại sao, chung quy vẫn cảm thấy dù có hôn thế nào, vẫn không hề đủ.

Không biết là do tham luyến nhiệt độ nóng và ẩm ướt kia, hay là do cái cảm giác triền miên này, mà Trần Trăn lại cảm thấy hôn môi với An Dật vô cùng tuyệt vời.

An Dật chỉ cảm thấy hương vị của loại rượu này ngày càng thêm ngọt ngào, ngọt đến mức khiến hắn muốn ngừng mà không được, rất muốn rất muốn nó.

Cho nên hắn quấn lấy Trần Trăn, không ngừng dùng môi lưỡi liếm lấy rượu đỏ ngọt ngào cùng vị đạo mà hắn ưa thích trong miệng y.

Có thể nhìn thấy bộ dạng chủ động của An Dật như thế, Trần Trăn cảm thấy bình rượu này rất đáng giá.

Trần Trăn ôm lấy An Dật, luồn tay vào trong áo choàng tắm, đầu tiên là phần eo, đây là một trong những điểm mẫn cảm của An Dật. Chỉ đụng chạm nhè nhẹ cũng đủ khiến cả người hắn run rẩy.

Trần Trăn sâu xa nhìn An Dật bởi vì ngón tay của y vuốt ve mà tỏ ra càng ngày càng động tình, khẽ nói mấy lời phiến tình bên tai hắn: “Tiểu Miêu, thích thì kêu đi. . . . . . Tôi muốn nghe.”

“Mẹ nó. . . . . . Ưm. . . . . . Tay. . . . . . Bỏ ra. . . . . .” Khi ngón tay Trần Trăn di chuyển lên phía trên, vân vê điểm đỏ trước ngực hắn, An Dật rốt cuộc không thể kiềm nổi kêu thành tiếng.

Trần Trăn nhanh tay cởi áo choàng tắm của An Dật ra, hai điểm đỏ tuyệt đẹp đến mức gần như là phát sáng trên lòng ngực khỏe mạnh, khiến Trần Trăn rất muốn ăn.

Y dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn, sau đó bất thình lình kẹp lại kéo nó lên, không ngừng thay đổi góc độ đùa bỡn, cái loại kích thích này lan truyền khắp toàn thân khiến An Dật căn bản không thể xao lãng hoặc phản kháng.

Nhìn bộ dạng động tình của An Dật, Trần Trăn rốt cuộc không thể bình tĩnh mà nhìn được nữa. Y dứt khoát cúi đầu xuống, ngậm lấy điểm nhỏ nhô ra tại một bên ngực của An Dật, dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn, liếm mút. . . . . .

Trần Trăn vẫn liên tục yêu thương an ủi như thế, khiến An Dật cảm thấy cả người mình không ngừng nóng lên.

Trong cơn khoái cảm mâu thuẫn này, tâm tình An Dật ngày càng trở nên phức tạp. Hắn muốn được nhiều hơn nữa, và hắn cũng muốn chống lại cái cảm giác khác lạ này.

Ngay tại lúc hắn đang dao động, Trần Trăn đã cởi bỏ hoàn toàn áo tắm của hắn, sau đó ôm lấy hắn, hôn bờ vai hắn, hôn lòng ngực hắn. . . . . .

An Dật vừa muốn phát sầu lại vừa muốn phát điên, trong đầu hắn lúc này chỉ nghĩ muốn được nhiều được nhiều hơn nữa. Nhưng trong lòng lại không ngừng giãy dụa đấu tranh, hắn biết rõ cái loại khoái cảm kỳ lạ phát sinh khi người đàn ông này vuốt ve hắn là không bình thường.

Nhưng tiếp theo đó do ảnh hưởng của cồn, An Dật lại muốn bản thân mình phóng túng trầm luân trong nhu tình của Trần Trăn.

Hắn phát giác, chỉ cần bị Trần Trăn khơi mào cảm giác một chút thôi, bản thân hắn rất dễ dàng lạc lối.

Rõ ràng trước kia chính hắn hùng hồn la hét nói mình là thẳng nam, nhưng bây giờ ngay cả tính hướng của chính mình hắn cũng không tài nào xác định được.

Không phải MM mới là loại hình hắn yêu nhất hay sao? Thế nhưng hắn lúc này vậy mà lại đang khát khao Trần Trăn.

Hắn thấy mình thật sự càng ngày càng trở nên bất thường.

Có lẽ thật sự là do ảnh hưởng của cồn, nên An Dật cảm thấy cơ thể ngày càng mẫn cảm hơn, đối với hành động ve vuốt của Trần Trăn thì cảm giác của hắn có hơi quá mức một chút, thân thể còn tự động phát ra phản ứng mãnh liệt, vô phương kiềm chế.

Lúc mới đầu bởi vì do Trần Trăn còn bận tâm đến tâm tình và cảm giác của An Dật, nên khi hôn và mơn trớn y còn mang theo một chút thăm dò.

Nhưng từ cái lúc mà An Dật bắt đầu không thể chịu đựng nổi sự tra tấn của dục vọng, động tác của Trần Trăn liền mang theo ý muốn chiếm giữ rất rõ ràng.

Bất tri bất giác, môi đã dán vào nhau cùng một chỗ, thế nhưng chung quy vẫn cảm thấy không thể thỏa mãn, mỗi một lần đụng chạm tiếp xúc, luôn có một loại khoái cảm khiến y khó mà dứt bỏ lan tràn, giống như là bị nghiện.

Càng hôn sâu, cơ thể ngày càng thêm nóng.

Trần Trăn rất biết cách giày vò người khác, ngón tay thon dài cứ quanh quẩn nơi giao nhau giữa thắt lưng và mông An Dật.

Y rất có kiên nhẫn, hạ quyết định phải kích phát trọn vẹn nhiệt tình mà An Dật đang cố gắng che dấu kiềm nén.

Trần Trăn chủ động cầm lấy vật nóng như lửa đang ngẩng cao đầu kia của An Dật, lấy lực đạo và tiết tấu có thể khiến cho đàn ông nảy sinh cảm giác vô cùng sảng khoái mà vuốt ve lên xuống.

An Dật lập tức nhịn hết nổi, tiếng rên bật ra khỏi môi: “Ưm. . . . . . A. . . . . .”

Tiếng kêu tràn đầy tình tự này khiến dục vọng Trần Trăn ngày càng bùng nổ.

An Dật cảm thấy hắn dường như sắp phát điên lên rồi, chính hắn cũng không biết bản thân hắn rốt cuộc đang muốn cái gì.

Hắn chỉ cảm thấy cả người nóng ran, rất muốn làm dịu đi cơn sóng nhiệt này.

Ngón tay của Trần Trăn bắt đầu luồn vào mục tiêu.

Mới bắt đầu toàn thân An Dật liền trở nên cứng ngắc, bài xích ngón tay Trần Trăn theo bản năng.

Sau đó do Trần Trăn không ngừng hôn và liếm mút điểm mẫn cảm của hắn, nên lực chú ý của hắn hoàn toàn bị dời đi.

Khi Trần Trăn nghe được tiếng thở gấp gáp bất ổn của An Dật, ngón tay đang quấy nhiễu ở phía sau lại tiến sâu thêm một chút nữa, đụng thẳng vào tràng bích non mềm, tiếp đó gia tăng lực đạo tận lực tiến hành khuếch trương.

Ngón tay của y rất khéo léo nắm lấy vật kia khiến tim An Dật run run, cuối cùng An Dật cũng không chịu nổi cách thức tấn công cả trước lẫn sau của y, bất đắc dĩ nhắm mắt lại, dường như là đang hưởng thụ, mà cũng có thể là đang bị giày vò.

Một lát sau đó, An Dật quả thực là đã chịu hết nổi, gắng sức túm lấy cổ tay Trần Trăn.

An Dật đột nhiên kinh ngạc phát giác ra một chuyện, đó chính là không phải chỉ có mỗi thân thể hắn là vô pháp chống cự, mà cả tâm tư của hắn cũng đã dần dà bị Trần Trăn bắt làm tù binh.

Hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được dục vọng chiếm giữ và dẫn dụ mà người đàn ông này truyền qua cho hắn, mang đến cho hắn một loại cảm giác giống như vui sướng nhưng đầy tội lỗi và tuyệt vọng.

Hắn thấy chính hắn đã bắt đầu sa đọa. . . . . .

“Tiểu Miêu, có muốn không?” Trần Trăn trầm giọng nói ra mấy lời trêu đùa.

An Dật căn bản không có thời gian để quan tâm lời y nói, bởi do cồn quấy phá nên hắn chỉ cảm thấy suy nghĩ trong đầu rối bời bời.

Trần Trăn nhận thấy An Dật đã mê mang, thế nên cũng chẳng muốn tiếp tục phí lời.

Y tách chân An Dật ra, nhắm ngay cái nơi kia, dứt khoát đâm vào, do đã làm tiền diễn đầy đủ, nên An Dật cũng không cảm thấy quá mức đau đớn.

Chẳng qua nơi đó lại đột nhiên kéo căng ra, hắn liền bị cái cảm giác ních đầy nhấn chìm ngay lập tức.

“A. . . . . .” An Dật nhịn không được phát ra tiếng.

Cảm nhận được An Dật đang thắt chặt, Trần Trăn cũng không dám lộn xộn, sợ sẽ làm hắn bị thương.

“Ngoan nào, thả lỏng. . . . . .” Trần Trăn cảm thấy việc này quả thật là tra tấn người ta mà. Y không ngừng hôn vành tai An Dật, làm hắn từ từ nới lỏng ra.

Chờ cho đến khi phía sau của An Dật chậm rãi thích ứng vật kia của Trần Trăn, y bắt đầu cấp tốc luật động, mỗi một lần đều đâm vào rất sâu, còn chưa được vài cái, An Dật đã cảm thấy luồng điện kia chạy càng thêm nhanh.

May mà lúc này ‘đêm đen người vắng’, không có ai trong khách sạn ra ngoài đi dạo.

Bằng không nếu như để ý nhìn kỹ, thì nhất định sẽ phát hiện trên một ban công nằm ở nơi cao cao đang trình diễn một màn kích tình mà trẻ em không nên xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.