Nghe Xem! Là Thời Gian Đang Hát

Chương 25: Sức mạnh thật sự của chấn động !




– Máy bay chiến đấu

Hôm sau, An Dật tình thần khá phấn chấn đi tới công ty.

Phòng làm việc mới của hắn nằm ở tầng 8.

Kể cả hắn, tổ nghiên cứu sáng tạo có tất cả bảy người.

Nhưng điều khiến An Dật cảm thấy trứng của mình vô cùng đau chính là, bảy người này toàn bộ đều là nam, không ngờ ngay cả một người con gái cũng không có.

Đứng trước bàn làm việc hình ê-líp có thể chứa được mười mấy người, lưng của An Dật vẫn rất thẳng. Không có vẻ gì là chùn bước.

Đẩy đẩy kính cận gọng đen, vẻ mặt An Dật hiếm khi nghiêm túc tự giới thiệu bản thân: “Chào mọi người, tôi là An Dật, An trong An Dật, Dật trong An Dật. Trước khi đến đây, tôi làm việc ở tổ D thuộc bộ phận tổ thiết kế đồ họa.”

“. . . . . .” Tất cả mọi người đều cùng một trạng thái câm lặng không nói.

Thấy mọi người dường như vẫn còn đang trong tình trạng ngốc lãng, An Dật lại bồi thêm một câu nữa: “Nga, quên nói. Sau này tôi sẽ là tổ trưởng của mọi người.”

“. . . . . .” Mọi người lại cùng bắt đầu ứa hắc tuyến.

Hắn kéo ghế ngồi xuống, sau đó mở laptop lên, nói với mọi người: “Đến đây giới thiệu một chút nào, sau này chúng ta chính là một tập thể sẽ làm việc cùng nhau.”

“Hay để tôi nói trước cho.” Một thanh niên ngồi gần An Dật nhất mở miệng nói đầu tiên, “Tôi là Dương Siêu, Dương trong Mộc Dịch Dương, Siêu trong Siêu Nhân. Trước kia làm việc tại tổ C thuộc bộ quảng cáo truyền hình.”

An Dật gật gật đầu: “Không tệ, tôi quyết định phó tổ trưởng sẽ là cậu.”

Dương Siêu kinh ngạc: “A? Tại sao?”

An Dật: “Bởi vì cậu là người đầu tiên tự giới thiệu.”

Mọi người thiếu chút nữa tiếp tục ngã ngửa.

Sau khi tất cả mọi người tự giới thiệu xong xuôi, An Dật lúc này mới rề rà bắt đầu giải thích tầm quan trọng và phạm trù công việc chủ yếu của nhóm nhỏ. . . . vân vân vũ vũ.

Đương nhiên, hắn nói chuyện rất máy móc, bởi vì những nội dung cần phải nói này toàn bộ đều do Trần Trăn chuẩn bị sẵn cho hắn.

Sau khi niệm xong mấy ngàn chữ, cũng không quản bọn họ có hiểu hay không, An Dật nói thẳng một câu: “Được rồi, cụ thể chính là như thế. Không hiểu cũng chả sao, đừng hỏi tôi là được.”

“. . . . . .” Nếu mọi người không biết An Dật là nhân tài được Trần Trăn tự mình bổ nhiệm, phỏng chừng đã hội đồng hắn từ lâu.

Buổi sáng mới vừa giao lưu tình cảm với tập thể thành viên trong nhóm xong, tới buổi chiều nhóm nghiên cứu sáng tạo nhỏ này liền nhận được case.

An Dật sau khi xem xong bưu kiện Trần Trăn phát cho hắn, ngay lập tức hùng hổ chạy tới tầng 9.

Ngay cả cửa cũng không gõ, An Dật trực tiếp xông thẳng vào phòng làm việc của Trần Trăn.

Ai mà ngờ tổng giám đốc Diệp Tử Thông của bọn hắn lại đang ở bên trong, kết quả khí thế của An Dật thoáng cái bị dập tắt hơn phân nửa.

Không đợi Trần Trăn mở miệng, Diệp Tử Thông đã vẻ mặt không vui nói trước: “Làm gì mà lỗ mãng như thế? ! Không biết gõ cửa hay sao? !”

Trong lòng An Dật kêu gào “Em gái nó, quá xui xẻo”, sau đó trưng ra bộ mặt oan ức: “Diệp tổng. . . . . . Tôi có việc gấp cần tìm giám đốc Trần.”

“Gấp cỡ nào cũng không được lỗ mãng như thế, hình ảnh của Blue Island sớm muộn gì cũng sẽ bị những người lỗ mãng như cậu quẳng đi mất.” Diệp Tử Thông tức giận nói.

Nếu có thể nói, An Dật rất muốn mắng to “Hình ảnh em gái anh, sao anh không nói luôn là hình ảnh của toàn bộ dân cư trên Trái Đất này đi!” Đủ loại từ ngữ từng đống từng đống đổ lên đầu Diệp Tử Thông.

Nhưng thực tế lại khác hẳn, người ta là tổng giám đốc cao cao tại thượng, còn hắn chỉ là một tổ trưởng nhỏ nhoi vừa nhậm chức của tổ nghiên cứu sáng tạo mới vừa thành lập, thật sự đấu không lại.

“Được rồi.” Lúc này Trần Trăn mới lên tiếng, hắn thu hồi ánh mắt đang chằm chằm vào màn hình máy tính, nhìn về phía An Dật, “Có chuyện gì?”

Bởi An Dật ngại Diệp Tử Thông ở đây, nên ấp úng cả buổi cũng không nói ra được nguyên do.

Đương nhiên Trần Trăn đã biết tỏng hắn, vì vậy rất quan tâm đuổi Diệp Tử Thông đi: “Nếu như anh không vội, thì trước khi tan tầm tôi sẽ cho anh một đáp án thuyết phục. Còn bây giờ tôi có việc cần phải xử lý.”

Diệp Tử Thông là người thông minh, sao lại không biết lệnh đuổi khách của Trần Trăn. Vì vậy đành phải hậm hực đứng dậy rời đi.

Thấy không còn người nào ở đây, An Dật lập tức hiện nguyên hình nhe răng múa vuốt: “Em gái anh, đặt cái tên nhóm ‘nghiên cứu sáng tạo’ đẹp đẽ cho lắm, cuối cùng cũng không phải kêu tụi này đi làm paparazzi hay sao? !”

Trần Trăn nhếch mày, nhìn bộ dạng tạc mao của An Dật, rất bình tĩnh hỏi: “Thế nào?”

Nếu như có thể đánh thắng y, phỏng chừng An Dật đã sớm nhào tới đập y rồi: “Kêu tụi này dõi theo mấy chuyện lý thú, rồi cả mấy cái tin đồn trong xã hội? ! Này còn không phải paparazzi thì là cái gì? !”

Trần Trăn chậm rãi giải thích: “Xem ra cậu còn chưa biết tác dụng chân chính khi thành lập nhóm nhỏ này.”

An Dật: “. . . . . .”

Trần Trăn đứng lên, đi tới bên cạnh An Dật, chỉ thấy An Dật vẻ mặt đề phòng đi lùi về phía sau vài bước.

“Đừng căng thẳng như thế, tôi đâu phải quái vật.” Trần Trăn buồn cười nhìn hắn.

“Căng thẳng em gái anh!” An Dật phản bác.

“Vậy cậu có dám để tôi lại gần mà không trốn về phía sau hay không?” Trần Trăn tựa tiếu phi tiếu.

“. . . . . .” An Dật bĩu môi, không lên tiếng.

“Trách nhiệm nặng nề mà tổ của cậu đang gánh vác, chính là tìm cách xóa nạn mù chữ cho tất cả lãnh đạo của bộ kế hoạch. Kêu mấy cậu theo dõi tình hình thực tế, là vì muốn để mấy cậu có thêm kiến thức. Tất cả ý tưởng của bộ kế hoạch đều phải trải qua tiến trình sàng lọc của tổ mấy cậu mới có thể chính thức được đề xuất thành dự án.”

Trần Trăn nói như thế làm An Dật cảm thấy mình có hơi giống chúa cứu thế, từa tựa như “Số phận của thế giới đang nằm trong tay bạn, cháy lên đi hỡi vũ trụ nhỏ, toàn bộ điều ác hãy diệt vong!” Chính là cái loại cảm giác này.

Dường như nhìn thấu được nội tâm đang bành trướng của An Dật, Trần Trăn cười khẽ, nói tiếp: “Nói trắng ra, nhóm của mấy cậu chính là máy bay chiến đấu của bộ kế hoạch, mà cậu chính là super máy bay chiến đấu trong cái nhóm nhỏ này.”

An Dật nhịn không được trợn mắt lên: “Kháo, tôi cũng đâu phải đài thu sóng! Còn cái gì mà máy bay chiến đấu? So sánh cái kiểu rách nát gì thế này?”

Trần Trăn: “Không phải đài thu sóng cũng chẳng sao, miễn cậu biết là được.”

An Dật: “. . . . . .”

Lúc này An Dật mới phát hiện khoảng cách giữa hai người đã bất tri bất giác sát lại gần.

Hắn hừ một tiếng: “Giám đốc, anh có dám đừng tới gần tôi như vậy hay không?”

Trần Trăn rất bình tĩnh nói: “Không dám. Tôi cứ thích lại gần cậu.”

An Dật lại trợn mắt với cái trần nhà, thần ơi, làm ơn cho vài đường sét đánh chết cái tên đàn ông đang đứng trước mắt hắn đi.

Trong lòng vừa mới khấn xong những lời này, không ngờ bên ngoài thật sự vang lên tiếng sấm.

An Dật: “. . . . . .”

Trần Trăn: “? ?”

An Dật hà hà cười hai tiếng: “Giám đốc, làm người không phúc hậu sẽ gặp phải báo ứng, anh xem, sét đánh . . . . . .”

Trần Trăn nhếch mày: “Tôi chưa bao giờ sợ báo ứng, bởi vì cho dù tôi gặp phải báo ứng, thì cũng sẽ có người chạy tới đỡ cho tôi.”

An Dật: “. . . . . . Ác ma.”

Trần Trăn: “Trước đến giờ tôi chưa từng nói mình là thiên sứ.”

An Dật: “. . . . . .”

Trần Trăn thừa dịp hắn không đề phòng, kéo một cái ôm hắn vào lòng.

An Dật kinh hãi, lập tức giãy dụa.

Nhưng hắn trước giờ chưa bao giờ giãy dụa thành công, kỳ tích chưa bao giờ xuất hiện với hắn. Vì vậy lần này vẫn là giãy dụa thất bại.

“Buông!” An Dật cuống cuồng rống to.

“Cậu có dám lớn tiếng lần nữa hay không? Tốt nhất là khiến người bên ngoài xông vào đây?”

“. . . . . .” An Dật thật sự an tĩnh lại.

“An Dật.” Trần Trăn rất dịu dàng gọi tên hắn.

“Chuyện gì? !” An Dật bị nhốt trong lòng ngực Trần Trăn dùng giọng điệu khó chịu hỏi lại.

Trần Trăn giơ một tay sờ lên mặt An Dật, sau đó đụng vào kính mắt của hắn: “Sao cậu không mang kính sát tròng? Mắt cậu rất đẹp, cứ như thế nó sẽ bị che mất.”

An Dật quay mặt sang phía khác, bực mình lầu bầu: “Kính sát tròng vừa mắc vừa phiền phức, có quỷ mới muốn!”

“Ha ha.” Trần Trăn cười khẽ, sau đó nỉ non mấy lời phiến tình bên tai An Dật: “Tôi rất muốn thượng cậu trong này.”

“! ! !” An Dật cực kỳ sợ hãi, muốn co giò bỏ chạy.

Ban đầu Trần Trăn chỉ định nói đùa vài câu trêu ghẹo An Dật mà thôi, ai mà ngờ khi thấy An Dật muốn chạy trốn, ngoạn tâm của y lại nổi lên.

Cả người An Dật giống như bị đóng đinh, Trần Trăn cậy vào lợi thế chiều cao, giữ chặt đầu hắn, sau đó không chút khách khí, bá đạo hôn lên môi An Dật.

Mặc dù đây không phải lần đầu tiên hôn môi với Trần Trăn, nhưng đáy lòng An Dật vẫn như có sóng to gió lớn khiến hắn phi thường khẩn trương bất an.

Làm hắn khẩn trương, chính là trong lòng hắn tuy đang không ngừng nhắc nhở bản thân mình là thẳng nam, không phải đồng chí, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện mình không hề ghét bỏ nụ hôn của Trần Trăn, trái lại còn thấy hơi hơi thích cái cảm giác như thế này. . . . . .

Bất an chính là hắn phát hiện mình bao giờ cũng sơ ý lọt vào sự dẫn dắt của Trần Trăn, bị y nắm mũi kéo đi. An Dật lo lắng mình trước sau gì cũng sẽ có một ngày đắm chìm trong đó. . . . . .

Đột nhiên, Trần Trăn cấp tốc buông hắn ra.

“Chậc! Cậu thật sự là chó?” Trần Trăn liếm liếm môi để đầu lưỡi vừa bị cắn bớt đau, tựa tiếu phi tiếu nói.

“Anh mới là chó! Cả nhà anh đều là chó!” An Dật chà chà môi, sau khi tức giận gào lên liền vội vàng mở cửa chạy trối chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.