Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 3: Đi Đường Tắt




- Gần nhau không bằng quên đi, vô tình tức là có tình.

- Ngọc bội bên người một khỏa, quăng vào trong hồ, chấm dứt lúc trước!

Tiêu Kỳ nhìn trên giấy chỉ có hai hàng chữ, nàng xoa xoa ngọc bội màu trắng, hai hàng nước mắt từ trong mắt chảy xuống.

Nàng cắn chặt hàm răng, không để cho mình khóc lên, thân thể run rẩy càng thêm dữ dội.

- Phốc!

Ngọc bội vẽ ra một đạo đường cong, rơi vào trong hồ, sau đó chìm xuống.

- Phốc!

Tiêu Kỳ ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống dưới đất.

Thẩm Ánh Hồ tiếp lấy nàng, thở dài một tiếng, rốt cục nó đã bước ra được một bước này. Quả thật không biết tương lai sẽ ra làm sao!



Dưới ánh trăng, Sở Ly đi ra khỏi sơn cốc, từng bước từng bước một đi xuống, không thi triển khinh công.

Mỗi khi bước ra một bước, hắn lại xa Tuyết Nguyệt hiên thêm một phần, trong lòng hắn lại nặng nề hơn một phần. Giống như có một đá tảng vô hình ép ở ngực, càng ép càng nặng, làm cho hắn không thở nổi.

Rốt cục hắn vẫn rời khỏi sơn môn.

Hắn đi vào bên trong một mảnh rừng rậm, cởi áo xanh, đổi áo bào trắng. Cả người giống như có thêm mấy phần tinh thần, lại thêm mấy phần nho nhã.

Dưới ánh trăng, hắn giẫm lên ngọn cây, quay đầu lại đánh giá ngọn núi nguy nga trong mây.

Lần từ biệt này, chẳng biết lúc nào mới có thể trở lại Tuyết Nguyệt hiên!

Áo bào trắng tung bay, hắn xoay người rời đi.

Nỗi lòng hắn rất ngỡ ngàng, phiền muộn mà thống khổ. Trong bất tri bất giác, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Một hơi không ngừng chạy băng băng một đêm, nhưng lại không thể làm cho trong lòng hắn yên ả đi được một phần nào.

Chờ tới khi phía đông xuất hiện tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu lên trên người hắn. Hắn vận chuyển Đại Viên Kính Trí, đè tâm tư mãnh liệt như nước thủy triều của mình xuống. Hắn đã đưa ra một quyết định: Bất kể ra làm sao. Mặc kệ thế nào, hắn phải tiến vào Thiên thần cảnh!

Lúc đi qua một rừng cây, hắn bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau rồi nói:

- Đi ra đi!

Trong rừng cây có ba bóng người bay ra, như quỷ mỵ.

Một người là Chu Chí Thành, hai bóng người khác lại không nhìn thấy được, mơ hồ có chút giống họ Phùng kia.

Hắn suy đoán ba người này có liên hệ máu mủ, hắn cau mày nói:

- Người của Thanh Mãng sơn?

Chu Chí Thành thở dài:

- Đỗ Phong. Ngươi giết Phùng sư huynh...

Hắn lắc đầu một cái, không nói được nữa.

Lúc trước chính mồm hắn đã nói một chưởng xóa tan ân cừu. Sẽ không dây dưa nữa. Thế nhưng hắn không hề nghĩ rằng mình lại lập tức bội ước, chuyện này khiến cho da mặt của hắn nóng lên, không còn lời nào để nói.

Sở Ly đang lửa giận trong bụng cho nên rất muốn phát tiết, hắn lạnh lùng nói:

- Hai người này là ai? Ồ, là Phùng Lượng đại ca, Nhị ca, đúng là một nhà. Khặc khặc!

Hắn thúc giục Đại Viên Kính Trí đến mức tận cùng, hừ lạnh nói:

- Không phải các ngươi định giống như tên đệ đệ kia của các ngươi, yêu thích hành hạ thiếu nữ đến chết đó chứ?

Sắc mặt của hắn càng ngày càng âm trầm, cười lạnh nói:

- Rất mạnh. Cá mè một lứa!

Từ trong đầu của bọn họ hắn đã phát hiện ra cảnh tượng kia, cảnh tượng này lại giống như tưới dầu lên lửa, khiến cho sát cơ của hắn hừng hực.

Chu Chí Thành than thở:

- Phùng Đại sư huynh, Phùng Nhị sư huynh, nếu đã tìm thấy người thì ta cũng nên đi rồi!

- Đi thôi!

Một lão giả vung vung tay, hừ lạnh nói:

- Loại người nhu nhược, người ta giết người Thanh Mãng sơn chúng ta mà ngươi lại buông tha như vậy. Còn nói cái gì mà tuân thủ lời hứa, cổ hủ!

Sắc mặt của Chu Chí Thành đỏ lên, nhưng vẫn nói:

- Phùng sư huynh, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, nếu như bảo ta vì tư lợi mà bội ước, ta không làm được!

- Ngươi cút đi!

Một lão giả khác thiếu kiên nhẫn vung vung tay:

- Ngươi đi bảo vệ lời nói của ngươi đi, cút đi, đừng ở chỗ này làm chúng ta chướng mắt!

- Phùng Nhị sư huynh...

Chu Chí Thành không phục trừng mắt.

Lão giả kia phất tay như đuổi ruồi, nói:

- Cút cút cút, không phải ngươi muốn giúp hắn đó chứ?

- Được rồi, vậy ta đi!

Chu Chí Thành hừ lạnh nói, sau đó hắn lại quay đầu nhìn về phía Sở Ly:

- Đỗ thiếu hiệp, hai người bọn họ không phải là người của Thanh Mãng sơn chúng ta. Lời Thanh Mãng sơn nói tuyệt đối có thể tin được, bọn họ tìm tới đây là vì thù riêng!

Sở Ly hừ một tiếng, lạnh lùng nói:

- Trước tiên Chu tiền bối cứ ở một bên chờ chút đi. Mang thi thể của bọn họ về, tránh cho phơi thây dã ngoại, bị dã thú nuốt hết!

- Đỗ thiếu hiệp, ngươi nên cẩn thận thì hơn.

Chu Chí Thành lắc đầu nói.

Phùng Đại sư huynh và Phùng Nhị sư huynh này đều là hạng người có tu vi thâm hậu, cho dù hắn là đệ tử của Đại Lôi Âm Tự, lấy một địch hai cũng không chiếm được lợi ích gì cả.

Hai đạo chưởng lực vô thanh vô tức đánh ra.

- Rất tốt, lại biết đánh lén!

Sở Ly cười lạnh một tiếng, kim quang trên người lập lòe, bên trong một tầng kim mang có màu tím, nhuộm áo bào trắng thành màu tím vàng.

- Ầm ầm!

Hai đạo chưởng lực bắn trúng áo bào trắng, ánh sáng màu vàng tím chấn động, cũng không biến hóa.

Hắn mạnh mẽ ngăn cản được hai chưởng, hai ngón tay đồng thời điểm ra.

- Sưu!

Hai đạo chỉ lực hóa thành một.

Hai tên họ Phùng này vội vã tách ra, bởi bọn họ biết sự lợi hại của Vấn Tâm chỉ.

Mặc kệ chỉ lực điểm trúng nơi nào ở trên người, tâm mạch đều bị đoạn tuyệt, không thể cứu được. Vấn Tâm chỉ này rất ác độc, không hổ là tuyệt học của Đại Lôi Âm Tự.

Sở Ly hừ lạnh một tiếng, linh lực từ bốn phương tám hướng mãnh liệt tiến vào trong thân thể của hắn, hóa thành từng đạo chỉ lực.

Uy lực của Vấn Tâm chỉ mạnh mẽ kinh người, nội lực hao tổn cũng rất là kinh người. Lúc trước Pháp Viên thi triển ra nó phải súc khí một lúc lâu mới điểm ra được. Sau khi điểm ra, phải cần một khoảng thời gian súc khí lâu thì mới có thể thi triển ra chỉ thứ hai.

Kim Cương Độ Ách Thần Công cũng cực kỳ tiêu hao nội lực. Các đệ tử Đại Lôi Âm Tự hầu như sẽ không cùng lúc thi triển ra hai loại thần công này. Cùng lắm thì thay phiên nhau thi triển, kỳ tài như Pháp Viên kia cũng chỉ như vậy mà thôi.

Sở Ly có Khô Vinh kinh, cho nên linh khí thiên địa vô cùng vô tận, mặc cho hắn công kích tùy ý.

- Sưu Sưu Sưu.

Chỉ lực mang theo tiếng xé gió vang lên bên tai không dứt, liên miên vô tận.

Hai tay hắn cùng bắn ra, từng đạo chỉ lực nối tiếp từng đạo, giống như không cần nội lực vậy. Ép cho hai tên họ Phùng này tránh đông tránh tây, vô cùng chật vật.

Bọn họ cũng muốn làm cho Sở Ly không thể thi triển ra Vấn Tâm chỉ. Thế nhưng Sở Ly thúc giục Kim Cương Độ Ách Thần Công, căn bản không tránh chưởng lực của bọn họ. Để mặc cho bọn họ bắn trúng thân thể, lại không chút trì hoãn điểm ra từng chỉ. Từng đạo từng đạo chỉ lực của Vấn Tâm chỉ tạo thành một cái võng lớn từ từ bao phủ.

Không gian tránh né của bọn họ càng ngày càng chật hẹp, chỉ có thể không ngừng lùi về phía sau.

Sở Ly thì lại theo sát không ngừng, cành lá trong rừng cây bốn phía bay lên tán loạn, bị chỉ lực bắn trúng, lập tức nổ nát thành một đám bụi.

Cây cối chung quanh bị trăm ngàn lỗ thủng, chẳng khác nào vừa trải qua một trận sâu bệnh, cành lá mười không còn lấy một.

Tóc tai của hai người rối bời, vừa giận vừa sợ, giương giọng quát lên:

- Chu Chí Thành, ngươi nhìn chúng ta bị giết sao?

Vẻ mặt của Chu Chí Thành biến ảo, bất đắc dĩ than thở, nói:

- Đỗ thiếu hiệp, không bằng mọi người nhượng bộ một bước, đám người Phùng sư huynh sẽ không tới tìm ngươi nữa. Mà ngươi cũng tha cho bọn họ một mạng, mọi người không thương tổn hòa khí, được chứ?

Sở Ly cười gằn.

Chu Chí Thành nói:

- Ta sẽ bảo hai vị Phùng sư huynh phát ra lời thề độc, tuyệt đối không dây dưa, hơn nữa Thanh Mãng sơn cũng sẽ không dây dưa nữa.

Sở Ly lạnh lùng nói:

- Bọn họ có thể đại biểu cho Thanh Mãng sơn sao? Nực cười, nếu như ngươi muốn cứu bọn họ thì cùng tiến lên đi!

Chu Chí Thành thở dài:

- Phùng Đại sư huynh, Phùng Nhị sư huynh, hay là thôi đi!

Hắn dứt lời xoay người rời đi, trong nháy mắt đã biến mất không còn bóng dáng.

- Họ Chu, ngươi chờ đó cho ta!

Phùng Nhị sư huynh chửi ầm lên, đột nhiên điểm hai ngón tay lên trên người.

Sở Ly cười gằn, hắn biết đối phương muốn thi triển bí thuật, hắn đột nhiên lóe lên đi đến phía sau đối phương, hai tay vung lên.

Lúc này khí huyết trong người của Phùng Nhị sư huynh hơi ngừng lại, là lúc bí thuật chuyển đổi, không thể tránh khỏi chỉ lực gần trong gang tấc.

Vấn Tâm chỉ bắn trúng hắn, thân thể của hắn cứng đờ, chậm rãi ngã xuống đất.

Phùng Đại sư huynh xoay người chạy trốn.

Vẻ mặt của Sở Ly không hề có cảm xúc, lóe lên một cái rồi xuất hiện sau lưng hắn, hai đạo Vấn Tâm chỉ đồng thời được bắn ra.

Khoảng cách quá gần, Phùng Đại sư huynh miễn cưỡng tránh ra được một chỉ đã là cực hạn. Chỉ là Sở Ly lại điểm ra hai chỉ, hắn cũng không thể tránh khỏi được nữa.

Hắn cứng đờ, sau đó chậm rãi ngã xuống đất, thậm chí còn không kịp mắng Sở Ly một câu thì đã mất mạng.

Ánh sáng màu vàng tím trên người của Sở Ly chậm rãi thu lại hết mức, hắn trầm giọng quát lên:

- Chu tiền bối, xin mời hiện thân đi!

Chu Chí Thành nhẹ nhàng xuất hiện, có chút bất đắc dĩ nhìn hắn.

Hắn không nghĩ tới Sở Ly lại lợi hại như vậy, đệ tử của Đại Lôi Âm Tự quả nhiên là đáng sợ, đặc biệt là loại cao thủ Thiên Ngoại thiên này, quả thực không phải là người thường nha!

Sở Ly lạnh nhạt nói:

- Chu tiền bối, xin ngươi trở lại chuyển cáo cho Lục sơn chủ một tiếng. Nếu như lại có thêm người của Thanh Mãng sơn tới đây báo thù. Như vậy ta sẽ tiến vào Thanh Mãng sơn, đến lúc đó thì đừng có trách ta xấu xa. Mặc kệ tiền bối hay là hậu bối mà diệt tuyệt hết!

Chu Chí Thành biến sắc.

Sở Ly nói:

- Nói đến đây đã hết lời, sự nhẫn nại của ta có hạn, sau này còn gặp lại!

Hắn vừa dứt lời đã nhanh chóng rời đi.

Chu Chí Thành nhìn cái bóng biến mất của hắn, lại cúi đầu nhìn thi thể của hai người. Sau đó lắc đầu thở dài, hai người này tội gì phải làm vậy chứ.

Cũng không biết sơn chủ nghe hắn nói xong sẽ nuốt giận vào bụng, hay là thẹn quá thành giận.

Chỉ có điều, quả nhiên lựa chọn của mình không sai, tuân thủ hứa hẹn quả thực không có chỗ nào không tốt. Bằng không, lần này người ngã trên mặt đất cũng sẽ có thêm một người là hắn.

Vấn Tâm chỉ thật là đáng sợ, càng đáng sợ hơn chính là tu vi của Đỗ Phong, như ma như thần!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.