Editor: Nguyetmai
Sau khi nôn xong, Điềm Tâm lau miệng rồi đi ra ngoài.
Trì Minh Mỹ đang ngồi loay hoay bên tách cà phê chồn. Thấy Điềm Tâm đi ra, bà liền ngước đôi mắt đong đầy nét cười: "Điềm Tâm, có muốn uống thêm một tách không?"
"Không cần, không cần đâu ạ." Điềm Tâm vội vàng xua tay.
"Vậy… dì có thể phiền cháu một việc không?" Trì Minh Mỹ dè dặt hỏi.
"Đương nhiên là được ạ."
"Đây là cà phê mà dì đã pha cho Nguyên Dã, phiền cháu đưa vào phòng cho nó, được không?"
Ặc…
Điềm Tâm nghẹn họng trân trối, nhưng rồi vẫn khảng khái nhận lấy tách cà phê: "Vâng, vậy để cháu mang lên cho cậu ấy."
"Ôi chao, Tiểu Điềm Tâm nhà chúng ta tốt quá, quả không hổ là con dâu tương lai của nhà họ Trì này." Trì Minh Mỹ nũng nịu ôm lấy đầu Điềm Tâm vào lòng, xoa lấy xoa để.
"Dì… dì Trì, cháu sắp ngạt thở mất rồi." Điềm Tâm bị bà ôm chặt suýt ngạt thở, mặt đỏ bừng.
"À, sorry." Trì Minh Mỹ vội vàng buông Điềm Tâm ra, tươi cười vỗ vai cô, "Làm phiền cháu nhé."
Điềm Tâm cười gượng, cầm tách cà phê lên tầng hai.
Cô đang định đưa tay gõ cửa thì lại thấy cửa phòng Trì Nguyên Dã không đóng mà chỉ khép hờ.
Hở? Tình huống gì đây?
Điềm Tâm gõ cửa phòng cho có lệ rồi đẩy cửa đi vào.
Trì Nguyên Dã đang đứng một mình ngoài ban công. Gió khẽ thổi mái tóc đen như mực của cậu. Điềm Tâm không nhìn ra vẻ mặt của cậu lúc này, chỉ cảm thấy cậu bây giờ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo tột độ.
"Này, Trì Nguyên Dã…"
"Cô vào đây làm gì?" Trì Nguyên Dã không quay đầu lại, dựa người vào lan can ban công, hơi cúi người nhìn cảnh vật bên ngoài.
Điềm Tâm rất hiếm khi thấy Trì Nguyên Dã như thế, nên giọng cô cũng bất giác nghiêm túc hẳn lên: "Đây là cà phê mà dì Trì pha cho cậu. Cậu có muốn nếm thử không?"
Đáp lời cô là một câu mệnh lệnh lạnh băng: "Mang ra ngoài đi!"
Điềm Tâm hơi tức giận, đặt cà phê xuống bàn: "Tôi không mang! Đây là tách cà phê mà mẹ cậu tốt bụng pha cho cậu, cho dù không thích thì cậu cũng phải uống vài ngụm cho có. Làm vậy không chết đâu. Cậu lạnh lùng như thế khiến người khác buồn lắm đấy, hơn nữa…"
"Đủ rồi!" Trì Nguyên Dã quay người lại, vô cảm nhìn chằm chằm vào Điềm Tâm, nói: "Con nhãi ranh kia, cô thì biết cái gì? Cô nghĩ cô là ai? Cô có tư cách gì mà đứng đây lên án tôi?"
"Cậu…" Trong phút chốc, Điềm Tâm không biết nên phản bác thế nào.
Cô nghĩ cô là ai?
Mấy chữ này thật tổn thương người khác.
"Bỏ cái kiểu tự cho là đúng và lo chuyện bao đồng của cô đi! Lạc Điềm Tâm, nói cho cùng cô cũng chỉ là một vị khách trong nhà chúng tôi thôi. Tôi sẽ không thừa nhận sự tồn tại của cô, càng không cưới cô! Tốt nhất là cô nên tự biết thân biết phận đi!" Trì Nguyên Dã lừ mắt với cô, thốt ra từng câu từng chữ bạc bẽo.
Tên ác ma này nói chuyện cứ phải khiến người khác bị tổn thương như vậy sao?
Điềm Tâm tức giận khó hiểu, nhưng lại bị Trì Nguyên Dã chặn họng đến nỗi nói không nên lời, chỉ có thể bực tức giậm chân: "Trì Nguyên Dã, cậu bớt ta đây đi! Cậu nghĩ tôi muốn lo chuyện đâu đâu của cậu lắm à? Tôi chỉ bất bình thay cho dì Trì mà thôi! Tôi chỉ biết con cái không được đối xử với cha mẹ như vậy! Còn nữa, không cần cậu nhắc nhở, tôi rất rõ thân phận của mình! Nếu có thể tự lựa chọn thì tôi chẳng thèm ở cùng với tên khốn kiếp, ác ma như cậu đâu! Cậu yên tâm đi, nửa năm nữa cha mẹ tôi sẽ đến đón tôi, tôi sẽ đi khuất khỏi nơi này! Tạm biệt!"