Nghe Nói Ông Xã Thích Em

Chương 2: Ông Không Xứng!




Edit + Beta: Snail

Cửa chính Tiêu gia, Vương Lộ có chút nóng nảy nhìn về phía giao lộ.

"Mẫu thân, hẳn là sắp đến rồi." Tiêu Thanh Nham nói với Vương Lộ.

Vương Lộ đầy tức giận nói: "Tam đệ con vậy mà lại bị đày đến nơi hẻo lánh như thế, tiện nhân Liễu Huyền kia lại chỉ cho đệ đệ con chút bạc như vậy, tam đệ con sao mà quen được chứ!"

Sắc mặt Vương Lộ âm trầm, trở về nghe được những chuyện đại phòng làm, Vương Lộ hận không thể đánh tới cửa, chỉ là mấy phòng khác phản ứng quá nhanh, lập tức vứt bỏ hiềm khích lúc trước liên hợp lại với nhau, lão gia tử lại xuất hiện hòa giải, Vương Lộ chỉ có thể đè nén lửa giận trong lòng.

Tiêu Thanh Nham cúi đầu, thầm nghĩ: loại cá tính như Tiêu Cảnh Đình thì cho ra ngoài chịu chút mài giũa cũng tốt, có điều ở trước mặt Vương Lộ, Tiêu Thanh Nham không dám nói những lời này. Vương Lộ không quá thích Tiêu Kình Phong, lại vô cùng thương yêu Tiêu Cảnh Đình, bởi vì chuyện lấy phần lớn tài nguyên cho mình, Vương Lộ luôn cảm thấy bạc đãi Tiêu Cảnh Đình, thành ra cứ có chút áy náy với hắn.

Tiêu Hòa Phong đi ra nhìn Tiêu Lâm Phong và Vương Lộ nói: "Nhị ca, nhị tẩu đang chờ người à! Ánh nắng gắt như vậy, không bằng mọi người vào phòng chờ đi, chờ ở đây vất vả lắm!"

Vương Lộ khoát tay áo, lạnh lùng nói: "Không cần."

Vương Lộ bất mãn nhất chính là đại phòng, nhưng đối với chuyện những kẻ khác thờ ơ lạnh nhạt lúc con trai mình xảy ra chuyện, bà cũng không có hảo cảm gì, chỉ là bất kể trong lòng nghĩ thế nào, ở mặt ngoài mọi người vẫn bày ra bộ dáng huynh đệ tình thâm.

...

Tiêu Thành Phong nhìn Liễu Huyền hỏi: "Bà không đi ra sao?"

Liễu Huyền hừ lạnh một tiếng, nói: "Hai tên tiểu bối, chẳng lẽ còn muốn một đám trưởng bối chúng ta đi nghênh đón tụi nó sao? Dù sao hai đứa kia cũng đã ghi thù tôi, tôi cũng không cần phải lá mặt lá trái làm gì."

"Tôi nghe nói Tiêu Cảnh Đình sống ở thôn Thổ Khâu không tệ." Tiêu Thành Phong nói.

"Có phải ông nghe sai rồi không, tên phá của kia lại có thể sống không tệ ở bên ngoài à?" Liễu Huyền hỏi lại.

Tiêu Thành Phong híp mắt đáp: "Hẳn là không sai đâu, tên kia quả thật đổi tính rồi."

Liễu Huyền cắn răng nói: "Một Tiêu Thanh Nham đã đủ khó giải quyết rồi, nếu Tiêu Cảnh Đình đổi tính liên hợp với Tiêu Thanh Nham, vậy thì phiền toái."

Tiêu Thành Phong không cho là đúng nói: "Bà không cần bi quan như vậy, Tiêu Thanh Nham là kẻ không thể dung nạp người khác, còn Tiêu Cảnh Đình cũng là tên tranh cường háo thắng, một núi không thể chứa hai hổ, Tiêu Cảnh Đình này trở về sẽ liên hợp với Tiêu Thanh Nham, hay là hai huynh đệ tranh đấu nội bộ còn chưa nói chắc được đâu."

Sắc mặt Liễu Huyền thay đổi, sau đó lộ ra nụ cười xán lạn: "Nói cũng đúng."

...

Trong tửu lâu.

Tôn Hào ngồi ở gần cửa sổ, thỉnh thoảng nhìn về phía ven đường.

"Tôn Hào, ngươi làm gì vậy?"

"Hôm nay Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong của Tiêu gia trở về, hẳn là sắp đến rồi."

"Tên Tiêu Cảnh Đình kia cũng đen đủi thật, đang làm một đại thiếu gia yên lành lại bị đày đến loại địa phương kia, nghe nói phụ nữ ở nông thôn vừa đen vừa gầy, vừa xấu vừa lép, nghe nói sống ở nông thôn ba năm thì gái xấu cũng thành tiên nữ, tên Tiêu Cảnh Đình này ở đó một năm rồi, sợ là nghẹn sắp điên, theo ta thấy, chuyện đầu tiên sau khi tên này trở về chính là tìm một hoa lâu ngâm trong đó mười ngày nửa tháng." Trịnh Khải nói.

"Lão Trịnh à! Có phải ngươi muốn đi cùng người ta hay không?" Chu Mịch đầy trêu chọc nói.

Trịnh Khải xấu hổ cười cười, đáp: "Ta là người đã có vợ rồi, làm sao có thể đi loại địa phương đó!"

"Ầy, không phải chứ, Trịnh thiếu gia chúng ta vậy mà lại bị vợ quản nghiêm." Chu Mịch cười ha ha.

Tôn Hào nhìn xuống phía dưới, sau khi Tiêu Cảnh Đình bị đày đến thôn Thổ Khâu, Tôn Hào có lần ngẫu nhiên đến một thành trấn gần thôn Thổ Khâu, nghĩ tới bộ dạng dính như da trâu của Tiêu Cảnh Đình với muội muội thì cảm thấy rất chán ghét, liền nhờ một tên côn đồ làm hư Tiêu Cảnh Đình.

Vốn Tôn Hào đã ném chuyện này ra sau đầu, lần này Tiêu Cảnh Đình trở về, Tôn Hào đột nhiên nhớ ra chuyện đó.

Tôn Hào sờ cằm, thầm nghĩ: Tiêu Cảnh Đình thật đúng là đủ bản lĩnh, vậy mà có thể sống ở nơi đó đến tận bây giờ, Tiêu Lâm Phong và Vương Lộ đã trở lại, tên Tiêu Cảnh Đình kia chỉ sợ là lại vênh mặt lên.

...

Tiêu Tiểu Phàm vịn cửa sổ nhìn các sạp hàng dọc theo con phố, trong mắt lóe lên tia sáng.

"Ca ca, trên đường có thiệt nhiều người kìa! Trước kia đệ còn không phát hiện ra." Tiêu Tiểu Phàm nói.

Tiêu Tiểu Đông liếc trắng mắt, thầm nghĩ: Đệ toàn sống trong nhà, làm sao mà phát hiện.

Nghĩ đến đoạn thời gian trước đây sống ở Tiêu gia, Tiêu Tiểu Đông nắm chặt tay, trong lòng không khỏi còn chút sợ hãi.

"Ca ca, huynh xem con rối hình người kia kìa, thật đáng yêu." Tiêu Tiểu Phàm hí ha hí hửng nói.

"Đệ đừng có lại gần ta như vậy!" Tiêu Tiểu Đông nhức đầu nói.

Gần đây Tiêu Tiểu Phàm cứ như tẩu hỏa nhập ma, toàn ăn những thứ thối hoắc, còn càng ăn càng nhiều, đã ăn nhiều như vậy mà tên kia còn sáp đến gần mình.

Bởi vì không gian trên xe ngựa không đủ, sau khi Tiêu Tiểu Đông khiếu nại không thành công thì vẫn bị tống tới cùng một xe ngựa với Tiêu Tiểu Phàm thối hoắc.

"Chờ khi nào rảnh sẽ xin cha mang đệ đi dạo phố." Tiêu Tiểu Phàm tự mình nói.

Tiêu Tiểu Đông nghe vậy cũng có chút động tâm, trước kia Tiêu Cảnh Đình chỉ lo ăn uống chơi gái đánh bạc, Tiêu Tiểu Đông và Tiêu Tiểu Phàm chỉ sợ không kịp tránh khỏi Tiêu Cảnh Đình, đương nhiên không dám hy vọng xa vời việc xin Tiêu Cảnh Đình dẫn bọn nhóc đi dạo phố, có điều bây giờ... có lẽ có thể chờ mong một ít.

Tiêu Tiểu Phàm ngồi lại xe ngựa nói: "Ca ca, trở về thành rồi, cha sẽ không biến thành bộ dáng trước kia nữa đâu đúng không."

Tiêu Tiểu Đông lắc đầu: "Mẫu phụ nói sẽ không, hẳn là không thể đâu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.