Nghe Nói Nhân Duyên Do Trời Định

Quyển 1 - Chương 2: Xuyên không “Kinh điển” nhất (hạ)




Dòng nước lạnh từ khắp nơi vọt tới nhấn chìm nàng, khiến nàng phải uống mấy ngụm nước, cơ thể lạnh cóng như sắp đông cứng!

Hồ nước này không sâu, nàng ngoi được đầu lên, muốn tìm kiếm kẻ nào dám lôi nàng xuống, bất ngờ từ đâu lại truyền đến một tiếng cười nhạo.

Nàng trợn mắt nhìn sang, quả nhiên thấy bên kia bờ có một nam tử đang ung dung ngồi đấy, tựa tiếu phi tiếu, dáng vẻ yêu nghiệt có thể khiến người ta hồn siêu phách lạc.

Nhưng! Nhạc Thiên Tuyết giờ bị ngâm trong hồ nước lạnh chết người này, làm sao có thể bị mê hoặc!

"Chiến Liên Thành! Ngươi! Tên khốn kiếp này!" Nhạc Thiên Tuyết không nhịn được, tức giận la to.

Không sai, cái tên tựa tiếu phi tiếu ung dung ngồi đó chính là Chiến Liên Thành, là kẻ đang cười trên nỗi đau của người khác!

Chiến Liên Thành lúc này mới chầm chậm nói:"Lần này giáo huấn ngươi, để ngươi chừa không dám bỏ lại bản vương mà chạy đi nữa."

"Cái gì?" Nhạc Thiên Tuyết tức đến hộc máu, rõ ràng đêm đó là hắn bỏ chạy cơ mà!

Ánh mắt của nàng hiện lên mấy tia hung ác, trừng mắt nhìn hắn, mắng:"Đêm đó rõ ràng là chính ngươi bỏ đi trước! Cũng không nói cho ta một tiếng, làm hại ta suýt chút nữa đã bị người ta giết! Ngươi này còn không biết xấu hổ nói với ta câu này?"

Chiến Liên Thành sững sờ, ánh mắt hơi ngưng lại, nói:"Đêm đó có người đến?"

Nhạc Thiên Tuyết hừ một tiếng, không cần biết là hắn giả ngốc hay là ngốc thật nữa.

Chỉ cần biết rằng chính hắn đã bỏ đi!

Nàng rùng mình khẽ run lên lên một cái, nước băng đúng là lạnh thấu xương, nàng chậm rãi từng bước lên bờ.

Nhưng Chiến Liên Thành lại bắn ra một viên đá nhỏ, điểm ngay huyệt đạo của nàng.

Nhạc Thiên Tuyết cứng đờ người, không thể rục rịch, trong lòng đã sớm mắng chửi gào thét tên Vương gia chết bầm! Bà nội nó, rốt cuộc hắn đang muốn làm gì?"

Chiến Liên Thành chậm rãi bơi tới, nhàn nhạt nói:"Xuống đây ngâm nước với bản vương."

Nhạc Thiên Tuyết phẫn nộ nói:"Chiến Vương gia ngươi có bình thường không? Đây là hồ băng! Hơn nữa ngươi là nam nhân, ta là nữ nhân chưa lấy chồng đấy!"

"Sợ cái gì, sẽ không có người biết." Chiến Liên Thành thản nhiên nói:"Trừ phi, ngươi nói với kẻ khác."

Nhạc Thiên Tuyết quả thực đã tức nổ não, cố kiềm nén nói:"Hạo Nguyệt và Truy Tinh đã tới tìm ngươi, lát nữa bọn họ tìm tới đến đây, ngươi muốn ta giải thích thế nào! Mình ngươi bỏ chạy như vậy đã đành, ta đã không so đo với ngươi, còn không mau giải huyệt đạo cho ta!"

Chiến Liên Thành giơ tay ra, chạm vào dòng nước lạnh buốt kia, đáy mắt mơ hồ có điểm u ám.

Hắn nhàn nhạt nói:"Bản vương không bỏ chạy."

"Dù vậy cũng không liên quan gì đến ta." Nhạc Thiên Tuyết cau mày, giờ nàng đã được yên ổn một chút, tại sao phải tính toán nhiều chi nữa?

Chiến Liên Thành chạy đến chỗ này, cũng không biết hắn bị trúng tà hay đập đầu thế nào, tự nhiên nổi hứng thích ngâm mình trong hồ băng.

Chiến Liên Thành trầm ngâm một chút, hắn cũng biết khi mình tự ý rời đi, Nhạc Thiên Tuyết nhất định sẽ gặp phải tập kích, nếu không thì hai vợ chồng kia đã không chết oan.

Hắn vốn nghĩ Nhạc Thiên Tuyết sẽ thoát được, sau đó liền chạy đến tìm đến mình báo thù, nhưng đợi mấy ngày, đến nửa bóng người cũng không thấy...

Cho nên khi nãy, hắn mới giáo huấn Nhạc Thiên Tuyết.

Bởi vì rốt cuộc nàng đã đến rồi... đã ở trước mặt rồi...

Hắn liền chuyển đề tài, lạnh nhạt nói:"Nội lực ngươi cực thấp, có muốn tu luyện không?"

Nhạc Thiên Tuyết ngạc nhiên, chỉ có thể liếc mắt nhìn hắn, vì cơ thể bây giờ không thể nhúc nhích được.

Nàng nheo mắt, hoài nghi nói:"Ngươi dạy ta?"

"Có thể." Chiến Liên Thành nói: "Bản vương sẽ dạy ngươi một bộ nhập môn khẩu quyết, ở trong hồ băng này, tiện đường giúp ngươi khai thông huyệt vị, nội lực của ngươi rất nhanh sẽ có tiến triển."

Hồ băng này rất hiệu nghiệm, nếu không phải vậy hắn đã không ngâm mình ở chỗ này.

Chỉ là Nhạc Thiên Tuyết cảm thấy rất kỳ quái, Chiến Liên Thành tự nhiên lại tốt như vậy? Nàng thầm lo lắng, rất có thể hắn tốt với mình như vậy, sau đó liền có cớ đề hù dọa mình.

Nàng đang muốn cự tuyệt, nhưng Chiến Liên Thành lại không đợi nàng trả lời, ngón tay đã nhanh chóng giải huyệt trên người nàng.

Hắn nói ra mấy câu khẩu quyết, để Nhạc Thiên Tuyết ghi nhớ.

Trí nhớ Nhạc Thiên Tuyết không hề tệ, tuy rằng khẩu quyết rất khó đọc, nhưng sau khi Chiến Liên Thành lập lại hai lần, nàng liền nhớ kỹ.

Khẩu quyết lẩm bẩm trong miệng, khiến một chút nội lực di chuyển trong đan điền, ngay từ bước đầu đã không dễ khống chế, hơn nữa hồ nước lại lạnh lẽo thấu xương, gương mặt nàng cơ hồ đã có vẻ nhăn nhó.

Chiến Liên Thành thấy vậy liền nói:"Hồ nước này cũng không lạnh như vậy, vẻ mặt đó của ngươi là ý gì?"

Nhạc Thiên Tuyết thử nghiệm lần đầu không thành, đầu đã đổ đầy mồ hôi, mặc dù trước đó nàng đã đả thông kinh mạch, nhưng lại không có căn cơ, việc tu luyện này đương nhiên là có điểm khó khăn.

"Ta nào giống Chiến Vương gia, nội công thâm hậu như vậy!" Nhạc Thiên Tuyết nói xong, liền cắn răng run bần bật:"Bà nội nó... Nhanh, lạnh chết ta rồi."

"Ngươi đúng là phiền phức." Chiến Liên Thành lại gần, kéo tay nàng lên, chậm rãi truyền nội lực của mình qua.

Nhạc Thiên Tuyết có được nội lực của hắn, liền cảm thấy cơ thể đã ấm áp hơn một chút.

Hơn nữa hắn còn truyền nội lực của mình đi một vòng trong cơ thể nàng, nàng liền nắm giữ được bí quyết! Thì ra vận công là như vậy!

Lúc này Nhạc Thiên Tuyết đã không cần dựa vào Chiến Liên Thành nữa, chỉ cần năng lực của chính mình cũng có thể khởi động nội lực, hồ nước này quả nhiên rất có hiệu nghiệm, cứ như vậy một lúc, nàng liền cảm thấy nội lực trong đan điền tăng lên một chút.

Tuy nàng học được y thuật, bất quá ở cái thế giới này lại không hề có một chút nội lực, như vậy thì không thể bảo mệnh, bây giờ rốt cục cũng đạt được bước thứ nhất, trong lòng nàng tự nhiên cũng thấy vui mừng.

Nhưng cũng vì cái này mà nàng quên bén bên ngoài còn Ân Tô Tô, nàng thấy Nhạc Thiên Tuyết lâu như vậy mà chưa trở lại, hơn nữa Hạo Nguyệt cũng tìm tới đây rôi, hai người hiện giờ đang đứng bên ngoài hang động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.