Nghe Nói Anh Yêu Em

Chương 3: Long tranh hổ đấu xưng hùng lục lâm




Mùi Long Tiên Hương thơm ngát tràn ngập ngự thư phòng.

Nam tử tóc bó cao, búi tóc cài một cây trâm ngọc, hai bên tóc mai rủ xuống. Một thân long bào màu vàng, có hình chín con phi long bay lên. Tướng mạo bình thường, một đôi ánh mắt vô cùng lợi hại. Ánh mắt mở to trong lúc đó, cả người tựa hồ phát ra hơi thở vương giả sắc bén.

Nam tử dựa người vào long ỷ, hai tròng mắt lợi hại nhìn chăm chú vào tờ tấu chương đặt trên bàn. Trong phòng không một tiếng động, không khí im lặng thật đáng sợ.

Ở phía đối diện, một trung niên nam tử mặc bộ quan phục màu tím đứng ở phía dưới, đầu cúi xuống.

“Ba”.

Hoàng đế đập mạnh tay xuống mặt bàn, khiến cho cái bàn chấn động.

Đứng ở phía dưới, trung niên nam tử trong lòng khẽ run lên, mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc.

“Ngươi nói đi, rốt cục là có chuyện gì?”

Hoàng đế tay cầm tấu chương giơ về phía trung niên nam tử, giọng điệu lạnh lùng giống như hàn băng.

Trung niên nam tử quỳ xuống, cúi đầu nói:

“Hoàng Thượng, thỉnh xin bớt giận.”

“Bớt giận?” Hoàng đế cười lạnh,“Thiên Diệu hắn làm lớn như vậy, còn muốn trẫm như thế nào bớt giận?”

Trung niên nam tử cúi đầu xuống, miệng câm như hến.

“Khá lắm Hiên Viên Đêm, cư nhiên lập chín tuổi tiểu nữ oa lên làm Hoàng hậu.” Dạ Thanh Minh cười lạnh, “Chẳng lẽ muốn đường đường công chúa Dạ Liêu quốc ta đi làm phi tử của hắn?” Thật không coi ai ra gì, công chúa Dạ Liêu quốc ta thân phận tôn quý, chẳng nhẽ đành phải chịu ở dưới một cái chín tuổi tiểu oa nhi sao.

“Hoàng Thượng.” Trung niên nam tử, Dạ Liêu quốc Tể tướng đột ngột mở miệng, “Chỉ sợ công chúa chưa chắc có thể vào được hậu cung Thiên Diệu hoàng triều.” Theo mật báo, Hiên Viên Đêm đang tiến hành chọn lựa trong số con em bách quan đại thần một người để thành hôn với Dạ Liêu công chúa.

“Cái gì?”

Dạ Thanh Minh tay áo bào phất lên, đem tấu chương trên bàn ném rơi xuống đất.

“Thiên Diệu hắn đem Dạ Liêu ta xem thành cái gì?” Một công chúa cùng Thiên Diệu hắn kết thân làm đám hỏi, ngay cả danh phận hắn lại cũng không cấp cho sao?

“Hoàng Thượng bớt giận.” Tể tướng kiên trì tiếp tục bẩm, “Theo mật báo, Thiên Diệu quốc quân muốn chọn một người trong số con em bách quan đại thần cùng công chúa thành thân, thực chất là muốn giám thị công chúa, tiến tới dò xét động tĩnh Dạ Liêu ta.”

Vừa ăn cướp vừa la làng a, Dạ Liêu tâm tư, rất là rõ ràng.

“Hừ, chê cười.” Dạ Thanh Minh cười lạnh,“Thiên Diệu hắn lại vọng tưởng dò xét Dạ Liêu ta, nào có chuyện tiện nghi như vậy.”

“Hoàng Thượng, người xem chuyện kết thân nên làm như thế nào?” Tể tướng thấy Hoàng Thượng ý tứ hay không không chịu chịu để yên.

“Công chúa Dạ Liêu quốc ta thân phận tôn quý, quốc sắc thiên hương. Người có thể xứng đôi với nàng tự nhiên cũng phải là người trong hoàng thất mới được.” Muốn dùng cỏ dại xứng mẫu đơn sao, thật là si tâm vọng tưởng.

“Nhưng Thiên Diệu hoàng đế đã lập Hoàng hậu.” Người trong Hoàng thất? Người trong hoàng thất Thiên Diệu hoàng triều có thể xứng đôi với công chúa, cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nhắc tới việc Hiên Viên Đêm lập chín tuổi nữ oa lên làm Hoàng hậu, Dạ Thanh Minh mặt mày xám xịt lại. Bất quá, không sợ. Không có hắn, còn có người khác.

“Thiên Diệu không phải còn có Hiên Viên Thiên sao?”

Dạ Thanh Minh nhếch miệng cười khểnh, Hiên Viên Thiên là thân đệ của Hiên Viên Đêm, phong thần tuấn lãng, khí độ bất phàm. Nếu nói Hiên Viên Đêm là Thiên Diệu hoàng triều chúa tể, như vậy Hiên Viên Thiên nhất định là cánh tay phải không thể thiếu của Hiên Viên Đêm.

“Thật tuyệt diệu a.” Tể tướng vỗ tay khen,“Nghe nói Hiên Viên Thiên tuấn dật phi phàm, tuyệt đối sẽ không bôi nhọ thân phận của công chúa.” Chẳng những sẽ không bôi nhọ công chúa, chỉ bằng Hiên Viên Thiên dưới một người, trên vạn người tôn quý; Công chúa nếu có thể quyến rũ, chiếm được trái tim hắn, như vậy là đã giúp đỡ cho Dạ Liêu một việc không nhỏ. Tâm nguyện thống nhất thiên hạ của Dạ Liêu cũng sẽ không còn bao xa nữa.

Dạ Thanh Minh gật đầu, hiển nhiên ý tứ của hắn cũng là như vậy.

“Trẫm lập tức sẽ viết thư hàm cho Thiên Diệu hoàng đế, muốn cho Hiên Viên Thiên thành hôn với công chúa.” Nói xong, liền sai thái giám chuẩn bị bút mực.

Rồng bay phượng múa một phen, thư hàm đã viết xong. Đóng phong thư cẩn thận rồi sai người gửi đi.

“Hiên Viên Đêm, ta muốn nhìn xem ngươi lúc này, muốn xem ngươi sẽ làm như thế nào?”

Khuôn mặt cương nghị của Dạ Thanh Minh lóe ra ánh sáng kỳ lạ quang mang, Thiên Diệu sẽ có một ngày do Dạ Liêu ta thống lĩnh.

Ánh nắng tươi sáng, lại dường như không chiếu được vào căn phòng.

Độ ấm lạnh lẽo, thời tiết thay đổi sao?

...

Dạ Liêu hoàng cung, một chỗ khác.

Ao nước sâu, bầy cá chép vàng tung tăng bơi lội.

Rặng liễu rủ bên ao theo gió lay động, in bóng xuống mặt nước.

Một đôi chân ngọc nhỏ nhắn, nhẹ nhàng khua động mặt nước, làm cho mặt ao nổi lên từng cơn sóng gợn, quấy nhiễu bầy cá bơi lội.

Chủ nhân của đôi chân ngọc, mắt ngọc mày ngài, làn da trắng nõn nà, mái tóc đen dài vấn cao cài đôi trâm ngọc, vài lọn tóc xõa xuống theo gió tung bay. Trên đôi trâm ngọc có đính hai đóa châu hoa màu hồng nhạt, phía dưới đài hoa có đính vài chuỗi ngọc sức. Ánh mắt chớp động, miệng mỉm cười, nhìn bộ dạng thập phần đáng yêu.

Nhìn bầy cá kinh hoảng muốn chạy trốn, khuôn mặt nàng rạng rỡ tươi cười, phát ra một chuỗi tiếng cười vui.

“Khanh khách......”

Tiếng cười như tiếng chuông bạc, quanh quẩn ở bên ao.

“Công chúa, công chúa.”

Xa xa, một tiểu cung nữ mặc cung trang màu xanh biếc chạy tới.

“Nha nhi, có chuyện gì vậy?” Công chúa ngoái đầu nhìn cung nữ bên người, bộ dáng rất là đáng yêu.

“Công, công chúa......” Có lẽ là một đường chạy chậm, nha nhi mặt đỏ thở hổn hển nhưng lại không có biện pháp đem lời nói thuận lợi biểu đạt đi ra.

“Chậm một chút, từ từ thôi.” Công chúa phất phất tay,“Sự tình gì phải khẩn cấp như vậy a?”

“Công chúa, đây chính là sự tình liên quan đến hạnh phúc cả đời ngươi. Ta có thể không khẩn cấp sao?” Nha nhi từ nhỏ cùng công chúa lớn lên, hai người tình cảm thân thiết. Chưa từng có câu nệ chủ tớ, nên muốn nghĩ đến cái gì thì liền nói cái đấy.

“Hạnh phúc cả đời của ta?” Công chúa trừng mắt nhìn, ánh mắt nghi hoặc.

“Đúng vậy.” Nha nhi liều mạng gật đầu, nghĩ đến công chúa rốt cục ý thức được .“Vừa rồi ta nghe được công công ở ngự thư phòng nói rằng Dạ Liêu muốn cùng Thiên Diệu kết hôn ước.”

“Rồi thế nào?” Công chúa nghiêng đầu, vẫn là không rõ.

“Ai, công chúa, ngươi như thế nào mà còn chưa hiểu được sao.” Nha nhi lo lắng nói, “Dạ Liêu chúng ta giờ cũng chỉ còn lại mình ngài là công chúa chưa xuất giá, thực hiện hôn ước tám chín phần mười đó là ngài a.” Thật sự là công chúa không vội, nô tỳ vội a.

“Ta sao?” Công chúa chỉ chỉ vào mình, “Muốn ta đến Thiên Diệu thực hiện hôn ước.” Cuối cùng nàng có điểm phản ứng.

“Ừ.” Nha nhi gật đầu, ánh mắt to chớp chớp.“Ta nghe nói Hoàng đế Thiên Diệu hoàng triều hỉ nộ vô thường, rất là hung tàn.”

“Như vậy a?” Công chúa đem chân ngọc thu trở về, ôm gối ngồi.

“Cái gì mà như vậy?” Nha nhi đảo cặp mắt trắng dã, sau đó vừa cười vừa nói. “Bất quá, nghe nói hắn mới lập một cái nữ oa chín tuổi lên làm Hoàng hậu. Cho nên bệ hạ muốn công chúa cùng Hiên Viên Thiên vương gia là thân đệ đệ của Thiên Diệu hoàng đế thành thân. Nghe nói Thiên vương gia là một nhân tài, khí độ bất phàm. Nếu công chúa thật sự thành thân với hắn, đó cũng là một chuyện tốt.” Một người tao nhã, một người bất phàm. Quả thực là trời đất tạo thành một đôi.

“Chậm đã...”. Công chúa tựa hồ không lưu ý Nha nhi nói câu kế tiếp, ánh mắt chớp chớp, nàng không có nghe sai đi. Mới vừa rồi, Nha nhi nói Hoàng hậu của Thiên Diệu hoàng triều mới chỉ chín tuổi? Như thế nào có khả năng?. “Nha nhi, ngươi nói Thiên Diệu hoàng đế lập một cái chín tuổi nữ oa nhi lên làm Hoàng hậu?”

“Ân.” Nha nhi gật gật đầu,“Thiên chân vạn xác.”

“Chín tuổi tiểu Hoàng hậu?” Công chúa thì thào, ánh mắt mở to. Nàng đối với tiểu Hoàng hậu kia nổi lên hứng thú, đến tột cùng là như thế nào một tiểu nữ oa nhi lại trở thành Hoàng hậu của một quốc gia đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.