Nghe Nói Anh Yêu Em

Chương 21




Tể tướng phủ

Đại sảnh lớn, lịch sự tao nhã, tràn ngập hương trà.

Tể tướng Lâm Kế Tục mặc trường bào màu đen, vạt áo màu trắng. Thắt lưng khảm ngọc, giày màu đen. Ngồi ở chính vị, khuôn mặt trầm tĩnh.

Phía dưới hai sườn trái phải là hai cánh tay đắc lực, cũng là môn sinh của hắn, Tô Diệu Thành, Lâm Viễn Giác, sau đó là các quan viên theo thứ tự mà ngồi.

Đề đốc sông Nhị Hà Suất Tiền chắp tay hướng Tô Diệu Thành, cười nói:

“Chúc mừng Tô đại nhân, lệnh lang được Hoàng Thượng ban hôn, đại nhân kết thông gia cùng Lãnh tướng phủ.”

“Đúng vậy, chúc mừng.”

“Chúc mừng.”

“……”

Những người khác nghe vậy cũng đều đứng lên, chúc mừng Tô Diệu Thành.

“Cám ơn chư vị đại nhân.”

Tô Diệu Thành đứng lên đáp lễ, khóe miệng lại lộ vẻ cười khổ. Những người này là cố ý, biết rõ ân sư của hắn ngồi ngay bên cạnh còn nói đến chuyện ban hôn. Người khác có lẽ cho rằng này việc hôn nhân này là việc vui, nhưng đối hắn là việc vui sao? Bọn họ cùng Lãnh Bùi Viễn vốn không quen biết, huống chi hắn cùng ân sư luôn tranh đấu chuyện triều đình. Hiện tại hắn cùng họ Lãnh kết thành thông gia, ở trong mắt người khác đã là người một nhà. Đối mặt với ân sư cùng thông gia, hắn phải xử lý như thế nào? Chuyện vui này, bảo hắn chịu như thế nào?

Ánh mắt cơ trí của Lâm Kế Tục đảo qua nét mặt của mọi người, đương nhiên hiểu được những người này đang cố tình chế giễu hắn. Nghĩ rằng hắn sẽ vì chuyện này mà trở mặt với Diệu Thành, phi. Có lẽ lúc trước hắn thực sự vì chuyện Tô Triển cùng nữ nhi đối thủ yêu nhau cảm thấy phẫn nộ, thậm chí có cảm giác bị phản bội. Hắn thấy Tô Triển lớn lên, chẳng những bình tĩnh, văn chương bất phàm, hơn nữa hoàn toàn không lây bệnh công tử. hắn vốn đặt rất nhiêu kỳ vọng vào người thanh niên này. Lần trước Hoàng Thượng đích thân chọn hắn làm Phò mã cưới công chúa Dạ Liêu, hắn cùng hắn cha đều thật cao hứng. Nào biết không biết từ bao giờ đứa nhỏ này hóa ra lọt vào mắt của đại nữ nhi của Lãnh Bùi Viễn, thậm chí không tiếc vì nàng mà cãi thánh lệnh.

Thôi, thôi, đây là số mệnh. Cũng may Hoàng Thượng cuối cùng mở miệng ban hôn cho bọn họ, bằng không đứa nhỏ chỉ sợ đã đánh mất tính mạng.

Lúc này trên mặt cười, hắn nhẹ nói:

“Tô Triển là đứa nhỏ mà từ nhỏ lão phu đã yêu thích. Lần này có thể lấy được đại nữ nhi Lãnh gia mỹ nhân như vậy làm vợ, cũng là may mắn của hắn. Làm trưởng bối, lão phu vui cho hắn.”

Lời của Lâm Kế Tục rơi xuống, mọi người sửng sốt. Về sau ngượng ngùng ngậm miệng, xem ra chuyện Tể tướng đối đãi Tô Diệu Thành như con hệt như đồn đãi, ngay cả con hắn cùng nữ nhi đối thủ kết thân, hắn cũng không so đo. Trong lòng lại có chút oán hận, cho dù bọn họ vì hắn làm việc như thế nào cũng không được để ý như Tô Diệu Thành kia, rất không công bằng.

Tô Diệu Thành nghe ân sư nói lại cảm động không hiểu, trong lòng âm thầm quyết định ngày sau mặc kệ phát sinh chuyện gì, hắn vẫn đứng ở phía ân sư.

Đại sảnh lại khôi phục không khí bình tĩnh, mọi người ngươi một lời ta một câu nói về chuyện quan trường gần đây nhất.

“Khởi bẩm đại nhân, có một vị cô nương đưa tới một phong thư.”

Quản gia Lâm phủ đi đến, hắn mặc thanh bào, hơi hơi mập.

“Đưa lên đây.”

Lâm Kế Tục hơi nhíu mày kiếm, hướng quản gia phất tay.

Mọi người im lặng, đều nhìn phong thư kia, đoán xem phong thư này viết cái gì? Đối với bọn họ có ảnh hưởng linh tinh hay không?.

Lâm Kế Tục nhận lấy phong thư, nhìn thấy trên phong thư vẽ một đóa hoa lê trắng noãn, lúc này vẻ mặt bỗng sa sầm lại, hóa ra là thư con gửi. Lúc mở ra, thần sắc đã lộ vẻ kinh hãi. Song vẻ mặt cũng không thay đổi, lại tươi cười nói với mọi người:

“Các vị, lão phu đột có việc gấp. Hôm nay, mọi người hãy về đi.”

“Ty chức cáo từ.”

Mọi người đứng dậy chắp tay nói, mặc dù đối với nội dung phong thư rất tò mò, nhưng bọn họ cũng biết không nên nói xen vào lúc này, sẽ bị làm khó.

“Diệu Thành, Giác nhi, các ngươi ở lại.”

Tô Diệu Thành, Lâm Viễn Giác hai người hai mặt nhìn nhau, đều không nói gì khác.

Đám quan viên đang rời đi vừa nghe Tô Diệu Thành được bất đồng đãi ngộ, trong lòng lại một trận ghen tỵ.

Sau khi những người khác đi hết, trong phòng khách chỉ còn lại có Lâm Kế Tục, Tô Diệu Thành, và Lâm Viễn Giác.

Gió nhẹ theo cửa sổ rộng mở thổi vào, mang theo cảm giác mát lạnh nhè nhẹ.

Lâm Kế Tục trầm mặc, thật lâu sau mới mở miệng nói:

“Như nhi, lần này sợ đã gây đại họa.”

Tô Diệu Thành, Lâm Viễn Giác bỗng chốc giật mình.

“Đại muội đã gây họa gì?”

“Các ngươi tự xem đi.” Lâm Kế Tục giao phong thư cho hai người, Lâm Viễn Giác nhận lấy nó, xem cùng Tô Diệu Thành, sắc mặt biến đổi.

“Đại muội sao có thể hồ đồ như thế?”

Lâm Viễn Giác có chút ghê sợ, hóa ra nàng hạ độc Hoàng Hậu, còn muốn giá họa cho Mị phi. Tuy rằng chuyện tranh đấu của nữ tử trong Hậu cung không thể không tàn khốc sặc mùi thuốc súng, chiêu này của muội muội cũng cũng không có gì đặc biệt. Nhưng chọc ai chứ chọc vào phu quân nàng, lại không phải ai khác, chính là Hiên Viên Dạ thô bạo vô thường mà lại dị thường khôn khéo. Nếu hắn tra được chân tướng chỉ sợ ai trong Lâm gia cũng khó thoát khỏi vạ lây. Huống chi tiểu Hoàng Hậu mặc dù tuổi nhỏ nhưng cha nàng cũng là Trấn Bắc Tướng quân quyền khuynh thiên hạ như cha. Nếu hắn biết là đại muội hại nữ nhi của hắn, chỉ sợ không chờ Hoàng Thượng ra tay, hắn cũng đã khởi binh báo thù.

“Hiện tại không phải lúc quở trách nó.”

Tuy rằng Lâm Kế Tục cũng rối bời và chuyện lỗ mãng của con gái, nhưng hiện tại mấu chốt là làm như thế nào để giúp nữ nhi che giấu chân tướng, bảo vệ nàng, bảo vệ Lâm gia đây?

“Thưa ân sư…” Tô Diệu Thành suy tư chốc lát, trầm giọng mở miệng. “Trong thư đại Tiểu thư nói, nàng sai cung nữ hạ độc Hoàng Hậu là thật. Nhưng không giá họa cho Mị phi, hiện tại Mị phi bị đầy vào Lãnh cung, chỉ sợ bên trong có sự tình ma quái khác.” Không giá họa, cho dù là chưa kịp, nên nghĩ là phúc hay họa đây?

“Phải.” Lâm Kế Tục gật đầu, “Như nhi là lo lắng người này sợ là nhằm về nàng.”

“Vậy là chuyện gì đây??” Lâm Viễn Giác bĩu môi, “Đại muội có thể tính kế người khác, hiện tại trái lại lại bị người ta tính kế.” Thật là, nàng không thể an phận làm quý phi của nàng sao?

“Giác nhi, không được nói mát.” Lâm Kế Tục trừng mắt nhìn con,“Đừng quên nàng là muội muội của con, nếu nàng gặp chuyện không may, con cũng chạy không thoát.” Độc giết Hoàng Hậu, đó là trọng tội diệt môn tru di cửu tộc. Cho dù hắn thân là Tể tướng thì sao chứ, vẫn không thoát được quốc pháp.

Lâm Viễn Giác bị phụ thân trừng mắt, âm thầm giận. Đứng ở một bên không mở miệng, có phải hắn đi độc hại Hoàng Hậu đâu?.

“Diệu Thành, ngươi xem việc này nên làm như thế nào?”

Lâm Kế Tục nhìn vẻ mặt thất vọng của con mà lắc lắc đầu, xoay người hỏi môn sinh đắc ý của mình. Aizzz, vì sao con cái hắn người người cũng chẳng cho hắn bớt lo sầu đây? Một người tuy là quý phi lại hành động không đủ chu toàn. Một người tuy cùng làm quan với mình, nhưng tính tình lại vội vàng, dễ xao động, không thể gánh được trọng trách. Còn có một nữ nhi cả ngày chỉ biết hưởng lạc, con rể cũng khó thành châu báu.

“Trước mắt, chúng ta cũng không biết người đó đến tột cùng là người phương nào? Nhưng là hắn vô cùng có khả năng hại đại tiểu thư. Lo một chữ ‘nếu như’ đó xảy ra, tốt nhất là dặn đại Tiểu thư để ý động tĩnh chung quanh, mặt khác chúng ta tức khắc bắt tay vào tra xét thân phận người nọ.” Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng. Phòng cũng không thể phòng, động tác phô trương chỉ làm đánh rắn động cỏ thôi.

“Đúng, nói có lý.” Lâm Kế Tục vuốt vuốt chòm râu, gật gật đầu nói.“Tốt, vậy làm như vậy. Ta viết thư gửi Như nhi, Diệu Thành cùng Giác nhi phải nhanh chóng tra xét ra thân phận người nọ.”

“Dạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.