Đánh giá: 9/10 từ 15 lượt
Giới thiệu:
Lâm Hiểu trời sinh có một đôi mắt rung động lòng người long lanh tựa nước mùa thu, nhưng cậu lại là một người khiếm thị.
Một đêm mưa gió, một chàng thanh niên say rượu bị bạn bè đưa đến cửa hàng mát xa.
Lâm Hiểu: Thưa ngài, làm phiền ngài cởi áo ra rồi nằm lên giường ạ.
Phương Trì, đội trưởng kiêm tay trống của ban nhạc nổi tiếng, đôi mắt hoa đào mê đắm lòng người của hắn liếc nhìn thiếu niên da trắng tóc đen trước mặt, lại nhìn bảng đèn nê ông lấp lánh ánh sáng nổi bật hai chữ “Mát xa”, im lặng một lúc – tiện tay bấm “110”.
Lâm Hiểu: Panik.jpg
Hiểu lầm rồi! Cửa hàng là cửa hàng chính quy, người cũng là người đứng đắn!
Sau một phen phê ngất ngây, linh hồn ban nhạc – Phương Trì – kẻ hay bị đau vai gáy bất chợt, mắc bệnh thoái hóa đốt sống cổ – đâm ra nghiện tay nghề của Lâm Hiểu.
Phương Trì: Đấm bóp, giác hơi, châm cứu, vật lý trị liệu, chăm sóc sức khỏe, khách hàng riêng trả tiền theo tháng thời hạn cả năm, tiểu sự phụ, có muốn mở rộng phạm vi kinh doanh cá nhân một chút không?
Lâm Hiểu: Thưa ngài, tôi bán nghệ không bán thân.
Sau đó-
Lâm Hiểu: Đúng, ngài đừng lo lắng, đừng gồng lên như thế… Làm sao ngài mới thả lỏng đây?
Phương Trì: À.
Lại sau đó nữa-
Phương Trì: Đúng, cậu đừng lo lắng, đừng đứng đờ ra như thế… Cách để thả lỏng… cậu qua dạy tôi đi?
Lâm Hiểu: QAQ!!!
Tấn công tới tấp làm tiểu sư phụ sợ ngất.
Bình luận truyện