Nghe Đồn

Chương 48: Thống Thức Tỉnh?(2)




Đài cơ giáp này cao gần hai mươi mét, cao hơn cơ giáp phổ thông gấp đôi, độ cao này trước mắt là cực hạn của Sa Nặc Nhân, nếu như cao hơn nữa, tinh thần lực của cậu tuyệt đối không đủ để duy trì bao bọc toàn bộ cơ giáp. Một khắc cơ giáp đứng lên kia, khiến Thư Nhai vẫn luôn nhìn nó từ lúc bắt đầu, trong lòng liền chấn động!

Tạo hình cơ giáp khốc huyễn, bạo ngược, phong cách thiết kế không phải người bình thường dám lớn mật thử nghiệm, đường nét cương nghị, góc cạnh rõ ràng, thân máy phóng khoáng tùy tiện, phảng phất giống như thiết huyết Chiến Thần từ chiến trường trở về, một còn đường tung hoành nơi chiến trường. Cả người chỉ có hai màu lam tím cùng sắc vàng óng ánh, phối hợp vừa đúng, vừa cao quý, cũng không thiếu phần uy vũ trang nghiêm!

Tự thân cơ giáp mang theo vầng sáng màu tím, Thư Nhai đứng gần như vậy, mới đầu cón có thể nhìn rõ ràng thân máy của nó, sau một hồi, cư nhiên chỉ có thể nhìn thấy một cái đường viền cự đại tử (tím) sắc, rốt cuộc không thể nào thấy rõ thân máy. Loại cơ giáp trọng trang* này, Thư Nhai trước cũng chưa từng thấy, người bình thường sẽ không chế tác cơ giáp như vậy, trước tiên không nói tốn thời gian tốn công sức, chỉ cần là loại trọng trang như vậy, thời điểm lắp ráp sẽ tiêu hao rất nhiều tinh thần lực, không người nào sau khi hao phí nhiều tinh thần lực như vậy, còn có thể lắp ráp ra một đài cơ giáp hoàn chỉnh.

*trọng trang: nặng nề, to lớn

Kỳ thực thời điểm Sa Nặc Nhân lắp ráp nó cũng rất miễn cưỡng, trong lúc lắp ráp cậu uống liên tiếp vài bình cực phẩm Ngưng Thần Tề, thêm vào quyết tâm dù thế nào cũng không thể thất bại, mới nỗ lực chống đỡ được. Vũ khí trang bị của đài cơ giáp này tạm thời vẫn chưa chế tạo ra được, hiện tại mới chỉ có cơ giáp.

Mười mấy năm này Thư Thai thu thập tất thảy thứ tốt, đều bị Sa Nặc Nhân trưng dụng. Hai người một bên nghiên cứu một bên thử nghiệm, đem kỹ thuật chế tác chiến đấu khải trang tiên tiến, lợi dụng hoàn toàn, tham khảo lại không bắt chước, thành tựu cuối cùng chính là cơ giáp khiến người chấn động trước mắt này. Trong quá trình chế tác, cũng lãng phí không ít vật liệu, may mà còn có Xích Linh tìm đến một lần Hương Hoa Thạch, mới giải quyết vấn đề thiếu vật liệu, bây giờ vẫn còn lại không ít, Sa Nặc Nhân quyết định đưa bọn họ chế thành vũ khí trang bị.

Thư Nhai không thể không thừa nhận, Sa Nặc Nhân đã kế thừa sự nhạy cảm của Thủy Ủy tộc đối chế tạo cơ giáp, thời điểm lúc đó y nhìn thấy bản phác thảo thiết kế, cũng từng hoài nghi, thiết kế to gan như vậy, đến cùng có thể chế tác ra hay không, nhưng là y cũng không có nói gì, có khả năng trong lòng Sa Nặc Nhân, chỉ có Xích Linh mới thích hợp điều khiển cơ giáp ngạo thị quần hùng(1) này.

1: Ý chỉ những người có thể đứng trên cao, xưng vương

Huống hồ kỹ thuật chế tạo đài cơ giáp này, cũng là kỹ thuật tiên tiến nhất chế tác chiến đấu khải trang, dùng quang đạo làm trung tâm hình thành mạch giả lập, thay thế được mạch thần kinh chính ở tinh hệ này, cũng dùng quang đạo làm thành một đường tinh thần nối về, có thể mô phỏng phán đoán logic cùng không logic giống như nhân loại, nó có thể liên kết trực tiếp với tinh thần lực của người lái, trực tiếp dùng tinh thần lực thao tác binh khí. Kỹ thuật là kỹ thuật tiến tiến nhất, chính là không biết Xích Linh có thể điều khiển được cơ giáp vương giả này hay không.

Sa Nặc Nhân lấy ra một cái nút không gian, đây là không gian chứa đồ lớn nhất trước mắt, đem cơ giáp thu vào, nút không gian mặt dây chuyền nguyên bản vô sắc, sau khi thu vào cơ giáp, tự mình biến thành màu tím lam, phi thường đẹp đẽ.

Không gian chứa đồ lớn như vậy vẫn chưa được phổ biến ở tinh hệ này, trước mắt chỉ có cơ giáp cao cấp mới có thể có nút không gian, cơ giáp cấp thấp cùng trung cấp rất ít có được nút không gian riêng. Một cái nút không gian cũng rất quý, tiền mua một đài cơ giáp cấp thấp hoặc trung cấp, cũng không thể bằng giá cả mua một nút không gian, cho nên thời điểm có chiến dịch quy mô lớn, vẫn cần đến chiến hạm hoặc mẫu hạm chuyên chở, đem cơ giáp vận chuyển đến chiến trường, lại thống nhất phân cho binh lính, lao ra chiến trường.

Sa Nặc Nhân nắm thật chặt dây chuyền không gian, mặt tươi cười, "Ta đã không thể chờ đợi được nữa muốn cho Xích Linh xem thử tính năng của nó."

Thư Nhai đương nhiên cũng muốn biết, "Không đặt tên sao?"

Kỳ thực Sa Nặc Nhân trước đó đã nghĩ xong, "Ta nghĩ gọi nó là Chiến Thần, bất quá tên gọi cụ thể là gì, hay là chờ chủ nhân của nó chọn đi. Đi, chúng ta ra ngoài."

Thư Nhai nhìn chằm chằm Sa Nặc Nhân quan sát trong chốc lát, cười nói: "Ta cảm thấy hay là chúng ta trước đi về rửa mặt một phen, lát nữa hãy đi gặp người thì tốt hơn."

Sa Nặc Nhân cúi đầu nhìn y phục của mình một chút, bẩn thỉu nhiều nếp nhăn, hiện tại không có gương, không biết mình đã biến thành cái hình tượng gì, bất quá Thư Nhai đã nói, khẳng định là rất tồi tệ rồi. Sa Nặc Nhân đồng ý, hai người nói địa điểm chốc nữa gặp lại, mỗi người liền tự trở về.

Sa Nặc Nhân trở lại vương cung, quản gia cùng những người hầu đã có một đoạn thời gian không có nhìn thấy cậu, đều kinh ngạc tới vấn an, Sa Nặc Nhân cũng mỉm cười đáp lại. Nhân duyên của Sa Nặc Nhân ở trong vương cung không tồi, không ít thị giả đều thích nói chuyện với cậu, tuy rằng Sa Nặc Nhân là Vương tử phi cao quý, lại không có một chút cao ngạo, đối nhân xử thế đều rất lễ phép, hơn nữa thường xuyên mỉm cười, cho người ấn tượng cực kỳ tốt.

"Xích Linh ở đâu?" Sa Nặc Nhân hỏi quản gia.

Quản gia gương mặt hiền từ, là một lão nhân bình thường hòa thuận, "Vương tử điện hạ hiện tại đang ở thư phòng."

Sa Nặc Nhân gật gật đầu, đi thẳng về phòng, chuẩn bị kỹ càng hảo hảo thu thập một chút. Tiến vào phòng tắm, nhìn thấy người trong gương, Sa Nặc Nhân chính mình cũng có chút dở khóc dở cười. Khoảng thời gian này, toàn bộ tâm tư đều đặt vào việc lắp ráp cơ giáp, mỗi ngày ngoại trừ ăn cơm, ngủ, đi nhà xí, cơ hồ đến quần áo cũng không buồn thay đổi, cả người bị chà đạp không ra hình thù gì.

Xích Linh còn chưa biết Sa Nặc Nhân đã trở về, đang ở trong thư phòng của Diễm Vương nói chuyện, chỉ còn có một tháng nữa là đến thời gian ước định, đến bây giờ cơ giáp của anh, ngay cả một sợi lông cũng không thấy, Diễm Vương làm sao có thể không vội, đã gấp đến sắp bốc hỏa rồi!

Diễm Vương vung tay lên, quyết đoán nói: "Được, ngươi đừng đợi nữa, ta sẽ an bài cho ngươi, ngươi đừng quên thời gian, chỉ còn có một tháng! Ta thấy ngươi mời hai vị chế tạo cơ giáp sư cấp 8 kia đến cũng vô tác dụng, đến bây giờ vẫn im lặng đến một động thái cũng không có, bọn họ đây là muốn trước trận đấu một khắc mới lấy ra cơ giáp sao?"

Xích Linh không có nói cho phu phu Diễm Vương thân phận thật sự của Sa Nặc Nhân, ngay cả thân phận của Thư Nhai cũng không có nói, cho nên anh căn bản cũng không có biện pháp giải thích chuyện Sa Nặc Nhân sẽ chế tạo cơ giáp này, cho nên thẳng thắn cái gì cũng không nói, trực tiếp đem sự tình đẩy lên trên người Sa lão gia tử cùng Nam Cẩn.

Nói đến Nam Cẩn, thời điểm lần trước Mạch Quân Đình tới lấy chiến hạm của người Tuy Vĩ Hạt, anh vốn cũng muốn gọi Nam Cẩn đến, thăm dò mối quan hệ giữa hai người họ một chút, nhưng đáng tiếc, Mạch Quân Đình cũng phi thường vội, chưa có tới tìm Xích Linh, mà là trực tiếp lấy mất chiến hạm từ trong tay Diễm Vương, khiến kế hoạch của anh thất bại, ngay cả công tước Tát quốc --- Ngải Phu Tư, cũng là Diễm Vương tiếp đón, hiện tại Diễm Vương cái gì cũng không muốn, chỉ muốn Xích Linh có thể hảo hảo chuẩn bị thi đấu chọn người kế nhiệm, đế vị tuyệt đối không thể rơi vào trong tay Xích Kính, bằng không ông có chết cũng đều có lỗi với đại ca --- hiện nay là bệ hạ giao phó!

Xích Linh nói: "Hẳn cũng nhanh thôi?"

Diễm Vương cả giận nói: "Nhanh nhanh nhanh! Ngươi nhanh hơn phải tới khi nào?! Giải thi đấu cũng đã sắp bắt đầu rồi!"

Xích Linh cau mày: "Phụ thân, ngài nôn nóng cái gì?"

Diễm Vương trừng nhi tử, nửa ngày sau mới thở dài một hơi, "Ta hoài nghi sau lưng Thanh Vương có người, hơn nữa lai lịch cũng không nhỏ, cuộc so tài lần này, hắn nhất định không tiếc bất cứ giá nào cũng phải giành chiến thắng, trù tính nhiều năm như vậy, đã đến thời khắc then chốt, chắc chắn hắn sẽ sử dụng đòn sát thủ gì đó, ta lo lắng..."

Thanh Vương là làm sao biết được phương pháp đột phá ranh giới cấp 6? Còn có Xích Kính trước là hậu thiên Resse, vì sao lại đột nhiên biến thành tiên thiên Resse? Phương pháp của hắn từ đâu đến? Những vấn đề này, Diễm Vương vẫn luôn nghĩ mãi không ra.

Xích Linh nói: "Không có gì cần lo lắng, ta sẽ thắng."

Diễm Vương lần thứ hai trừng anh, "Tự tin của ngươi là từ nơi nào đến? Hiện tại ngươi là trần truồng mà chạy! Đến cơ giáp cũng không có một đài, ngươi còn có thể tự tin như vậy!"

Xích Linh quả thực cũng bị phụ thân nhắc tới phiền chết, nói thẳng: "Ta còn có chuyện, đi trước."

Không chờ Diễm Vương tiếp tục phát hỏa, anh đã mở cửa đi ra ngoài, phát hiện quản gia đang đứng ở cửa, vừa thấy anh đi ra, lập tức tiến lên phía trước nói: "Điện hạ, Vương tử phi đã trở về."

Phiền muộn lúc trước của Xích Linh bị quét đi sạch sành sanh, đôi mắt cũng trở nên sáng ngời, "Ở nơi nào?"

Quản gia vội nói: "Trở về phòng."

Anh không nói hai lời, nhanh chân đi về phía gian phòng, lúc mở cửa tiến vào, Sa Nặc Nhân là đang mặc quần áo, nút áo sơ-mi trắng mới chỉ cài hai cái, lộ ra một mảnh da thịt trắng tuyết, quần còn chưa kịp mặc, hai chân thẳng tắp trắng nõn quang lỏa, Xích Linh liền tiến vào.

"Xích Linh, em có đồ vật..." Sa Nặc Nhân vẫn chưa nói hết, đã bị anh bế lên.

Đã gần một tháng không có thấy tức phụ của mình, vừa mới gặp mặt liền nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, là nam nhân phỏng chừng đều sẽ không nhịn được. Xích Linh trực tiếp nhanh chân tiến lên, cũng không nói gì, bế lên tức phụ của mình hướng trên giường ném tới, bất chấp từ chối nhào tới, Sa Nặc Nhân ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có, đã bị ăn sạch sẽ.

Vui sướng tràn trề đại chiến một trận, Xích Linh rốt cuộc cũng lấy lại lý trí, Sa Nặc Nhân cũng mới nhớ tới, Thư Nhai còn đang ở phòng kiểm tra chờ đâu!

Xích Linh còn ôm Sa Nặc Nhân ôn tồn, chuẩn bị tới một lần nữa, lại bị cậu nhấc gối lên đập một trận.

Sa Nặc Nhân đỡ eo, khó chịu nói: "Em có chuyện tìm anh, cơ giáp đã chế tạo xong, tinh năng cụ thể vẫn chưa biết, cần anh tự mình đi thử, anh lại ở đây lang phí thời gian!"

Lãng phí thời gian... Xích Linh bị câu nói này đâm trọng thương, lại còn nói làm chuyện như vậy là lãng phí thời gian...

"Lên, nhanh chút, em muốn biết đài cơ giáp này đến cùng có tính năng như thế nào!" Sa Nặc Nhân rất hưng phấn, nghĩ tới đây là đài cơ giáp cậu vì anh chế tác, lưng cũng không ê ẩm, chân cũng không mềm nhũn, động tác nhanh nhẹn mặc quần áo tử tế, chờ Xích Linh đi làm thử nghiệm cơ giáp.

Xích Linh một bên mặc quần áo, một bên im lặng nghĩ, xem ra sức chịu đựng của bảo bối nhà mình rất tốt, xem ra lần sau hoàn toàn có thể làm thêm mấy lần nữa.

Thời điểm hai người đến, Thư Nhai đã đứng ở trong gió đợi nửa ngày. Nhìn thấy hai người tới đây, trên mặt Sa Nặc Nhân còn có sắc hồng kiều diễm chưa lui, vừa nhìn liền biết bọn họ vừa mới làm gì.

Sa Nặc Nhân có chút lúng túng, "Xin lỗi, đã tới chậm, chúng ta bắt đầu đi."

Xích Linh hướng Thư Nhai gật gật đầu, xem như là chào hỏi.

Ba người tiến vào phòng kiểm tra, nơi này là địa phương chuyển môn khảo nghiệm tính năng cơ giáp, Sa Nặc Nhân đem dây chuyền không gian màu tử lam giao cho Xích Linh, "Mở ra nhìn có thích hay không."

Xích Linh gật đầu, trong lòng khó giải thích được có chút sống sắng, đây là cơ giáp Nặc Nặc chế tác cho anh, cũng là lần đầu tiên Nặc Nặc tại phương diện cơ giáp thể hiện tài năng.

Xích Linh hít sâu một hơi, mở nút không gian, thả ra cơ giáp. Một chùm sáng cự đại màu tử lam phóng ra từ trong nút không gian, trong nháy mắt đứng lặng trong phòng khảo nghiệm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.