Nghe Đồn

Chương 4: Thống Nhận Chủ(2)




Nếu nói gan to bằng trời, chỉ có nữ nhân này.

"Ngươi nhìn ta làm gì?" Bạch Nhan liếc sang Đế Thương, "Cũng không phải ta phóng hỏa."

"Bổn vương biết không phải ngươi, nhưng... ngoại trừ ngươi, vẫn còn một người có lá gan này."

Nghe vậy, mí mắt Bạch Nhan giật một cái, lửa này... sẽ không phải do Thần Nhi phóng chứ?

"Mẫu thân."

Đúng lúc này, một thân thể nhỏ nhào vào trong ngực Bạch Nhan.

Bạch Tiểu Thần nâng lên gương mặt nhỏ ngây thơ đáng yêu: "Mẫu thân, ta đã về."

"Vừa rồi ngươi đã đi đâu?" Bạch Nhan nhìn sắc mặt âm trầm của Đế Thương, lại nhìn sang Bạch Tiểu Thần, hỏi.

Bạch Tiểu Thần mê man chớp chớp mắt: "Vừa rồi ta ra ngoài đi dạo một vòng, còn gặp công chúa gì đó, xung đột với nàng một phen rồi về đây, thế nào? Xảy ra chuyện gì rồi sao?"

"Không có chuyện gì."

Bạch Nhan đưa tay xoa đầu Bạch Tiểu Thần, lại nhìn sang Đế Thương: "Vương phủ ngươi cháy rồi, ngươi trở về đi."

Trước hết nàng phải tiễn được Đế Thương đi, sau đó mới hỏi Bạch Tiểu Thần được.

"Được," Đế Thương giương môi, "Lửa lần này, bổn vương nhất định sẽ tra ra."

Âm thanh nam nhân khiến tim Bạch Tiểu Thần đập nhanh mấy nhịp, trên mặt như cũ một mảnh ngây thơ nhìn Đế Thương.

"Phủ phụ thân cháy rồi? Lúc nãy ta vẫn thấy còn tốt lắm."

Nụ cười bên môi Đế Thương có chút ý tứ không rõ, hắn lạnh lùng liếc sang thị vệ tới bẩm báo, ngữ khí hơi lạnh: "Hồi phủ."

...

Đợi sau khi thân ảnh yêu nghiệt kia biến mất, Bạch Nhan mới chăm chú nhìn Bạch Tiểu Thần: "Nói cho ta, có phải ngươi phóng hỏa hay không."

"Ai bảo hắn bắt nạt mẫu thân." Bạch Tiểu Thần chu môi, thở phì phò.

Hơn nữa, nếu hắn không phóng hỏa, nam nhân này sẽ không chịu đi đâu.

Bạch Nhan bặm môi: "Nhớ kỹ, ai hỏi ngươi cũng phủ nhận, mặt khác, sau này không được làm thế nữa, không được, ta phải lập tức đưa ngươi về Thánh Đảo!"

Đầu óc Đế Thương đâu ngu, nghĩ một chút liền biết Bạch Tiểu Thần phóng hỏa, nhưng chỉ cần Thần Nhi không thừa nhận, hắn cũng không có cách nào.

Thân thể nhỏ Bạch Tiểu Thần rụt vào ngực Bạch Nhan, vô cùng đáng thương: "Thần Nhi biết sai rồi, sau này không dám nữa, mẫu thân đừng đuổi Thần Nhi đi."

Trông thấy bộ dạng tội nghiệp của Bạch Tiểu Thần, Bạch Nhan không đành lòng trách cứ, huống gì, hắn làm như thế, cũng là vì nàng thôi...

...

Sau khi Đế Thương rời khỏi cổ trạch, cũng không vội vàng quay về vương phủ, hắn ngừng cước bộ, đưa lưng về phía thị vệ, lạnh lùng hỏi: "Nói chi tiết cho bổn vương, hôm nay gồm những ai đi qua vương phủ."

"Khởi bẩm vương gia, cũng không phải không có ai, nhưng mà, tiểu thế tử và Lục công chúa từng ở ngoài vương phủ một hồi, lại có thuộc hạ trong phủ phát hiện ra vật này."

Thị vệ cung kính lấy ra một khối ngọc bội, đưa tới trước mặt Đế Thương.

Chữ "lục" trên ngọc bội đập vào mắt, làm sắc mặt hắn thêm âm lãnh.

"Đây là ngọc bội của Lục công chúa, thuộc hạ cả gan suy đoán..."

"Lục công chúa? Nàng không có lá gan này."

Đế Thương cong cong khóe môi, cũng không nhìn ngọc bội.

"Vậy thuộc hạ trở về tiếp tục tra..." Thị vệ đổ mồ hôi lạnh, cung kính nói tiếp.

"Không cần," ánh mắt Đế Thương hơi lóe, "Ngươi cầm ngọc bội về hoàng cung, liền nói... Lục công chúa phóng hỏa thiêu vương phủ bổn vương."

Khuôn mặt thị vệ tràn đầy kinh ngạc, không phải vương gia nói Lục công chúa có lá gan này sao?

Không đợi thị vệ nói ra nghi hoặc, âm thanh hơi lạnh của nam nhan lại truyền tới.

"Nhi tử bổn vương nói Lục công chúa gây ra, vậy thì do nàng làm."

Thị vệ hoàn toàn ngốc.

Tiểu thế tử? Việc này liên quan tới tiểu thế tử?

Chẳng lẽ lửa do tiểu thế tử phóng? Đồng thời vu oan giá hỏa cho Lục công chúa? Mà vương gia theo ý muốn của tiểu thế tử? Để Lục công chúa tới cõng nồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.