Nghe Đồn

Chương 24




Bùi Vân khinh vẫn cho rằng, anh sẽ không bao giờ để ý đến mình nữa. không nghĩ rằng Đường Mặc Trầm vẫn nhớ tặng quà cho cô.

Còn đang ngẩn người, có ai đó đã gõ cửa phòng.

Bùi Vân Khinh cầm cung tên đi ra mở cửa. Là Đường Mặc Trầm ăn mặc chỉnh tề đang đứng ở ngoài.

Người đàn ông cao lớn chân dài, trời sinh làm móc treo quần áo. Mặc áo sơ mi quân trang mùa hè, sơ - vin thẳng thắn vào trong quần, hai chân càng thêm dài.

Đứng trong hành lang, anh vẫn khí phách mà trầm ổn như xưa. Từ đầu đến chân đều lộ ra hơi thở cao quý của người đứng đầu. So với ấn tượng trong kí ức của cô càng thêm tốt đẹp.

Mặc kệ đã nhìn anh bao nhiêu lần, trái tim vẫn đập loạn nhịp như cũ.

Ánh mắt đảo qua cái cung trong tay Bùi Vân Khinh, dừng lại ở khăn tắm trên người thiếu nữ, Đường Mặc Trầm khẽ nhíu mày.

đã nửa ngày rồi, cô vẫn chưa mặc quần áo sal?

Tầm mắt lại đảo da thịt ẩm ướt, chú ý tới dấu ấn rõ ràng nơi bả vai, lông mày anh hung hăng dựng lên.

"sấy khô tóc, thay quần áo, ăn cơm."

"Ok, em lập tức xong ngay."

Đường Mặc Trầm xoay người đi ra cầu thang.

"Chú nhỏ!" Bùi Vân Khinh đuổi theo, "Cung này là tặng em?"

Vị bộ trưởng nào đó dừng lại, môi nhấp nhấp.

"không phải!"

Đúng là đồ khẩu thị tâm phi!

rõ ràng trên đó viết chữ "Vân" rồi, còn không chịu thừa nhận.

Bùi Vân Khinh bĩu môi, "em mặc kệ, ở trong phòng em chính là của em, người ta muốn muốn cái cung này! Cám ơn anh, em rất thích!"

Ôm cung, cô vui vẻ trở về phòng.

Đường Mặc Trầm không biểu cảm gì, đôi mắt đen như mực không rõ thần sắc cũng đã không tự chủ được mà nhu hòa đi vài phần.

Chờ ở dưới lầu, thư ký Ôn nhìn thấy anh, lập tức bước nhanh đến, "Bộ trưởng, đã chuẩn bị xong máy bay, khi nào thì sẽ đưa tiểu thư ra sân bay?"

"không cần."

không cần?

Ôn thư ký kinh ngạc, lông mày cong lên.

Đêm qua, Đường Mặc Trầm gọi điện, hạ lệnh mình phải chuẩn bị để đưa tiểu thư vào trường quân đội. Còn dặn dò phải làm thật tốt, anh ta gọi vô số điện thoại, cuối cùng cũng làm xong thủ tục, bây giờ lại không cần nữa rồi?

"Thiếu gia!" Chu quản gia đi tới, "Bữa sáng đã chuẩn bị xong."

hiện giờ Đường Mặc Trầm đã làm thượng tướng, còn là bộ trưởng, nhưng mà ở nhà, quản gia vẫn như thói quen gọi anh là thiếu gia.

Đường Mặc Trầm gật gật đầu, đi về phía nhà ăn, thản nhiên hạ lệnh.

"Đợi lát nữa, chuẩn bị tài xế đưa cô ấy đi học."

Bác Chu nghiêng mắt, liếc mắt nhìn thư ký Ôn, Ôn thư ký cũng đang nhìn lại.

Hai bên trao đổi ánh mắt, quản gia Chu bình tĩnh đáp lại.

"Dạ!"

Đường Mặc Trầm đi vào nhà ăn, ngồi vào ghế chủ vị, ánh mắt rất tự nhiên xẹt qua bộ đồ ăn phía bên phải mình. anh dựa người vào ghế bên phải.

Đường Cung xây vài năm trước, là Đường gia xây mới.

Cha Đường nay đã lớn tuổi, đi lên cao lâu không tiện, hiện tại đang sống ở tứ hợp viện trong nhà cũ nhà họ Đường.

Phòng ở ở đây, ngoài quản gia, nữ giúp việc, tài xế ở ngoài, chỉ có một mình anh.

Từ lúc đón Bùi Vân Khinh vào Đường cung, chỗ ngồi này dành riêng cho cô đến tận khi mình đuổi cô đi. 

Nghe được tiếng đi thanh nhã trên cầu thang, Đường Mặc Trầm thu hồi tầm mắt.

Nhìn quản gia và Ôn thư ký, Bùi Vân Khinh lập tức vui vẻ cùng hai người chào hỏi.

"Ôn thư ký, bác Chu, buổi sáng tốt lành!"

Lúc trước cô ở Đường gia, hai người nay râdt quan tâm đến mình. Mười năm không gặp, lúc gặp lại tự nhiên khó tránh khỏi vui sướng.

"Tiểu thư, buổi sáng tốt lành!"

Bác Chu và Ôn thư ký cùng lên tiếng đáp lại, trên mặt đều không có biểu cảm nhưng trong lòng lại là một trận thổn thức.

Đêm qua muốn sống muốn chết, thậm chí còn bắn Đường Mặc Trầm, lúc này vẫn có thể cười được?!

cô gái này... Tâm tư ghê gớm thật!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.