Nghệ ~~ Bảo bối

Chương 1: Hai bé gái




Buổi chiều trở lại toà soạn, Vạn Hiểu Yên đang định ra ngoài phỏng vấn, lúc này tất cả phóng viên ảnh của toà soạn đều đã ra ngoài, ngay cả phóng viên duy nhất vừa biết chụp ảnh vừa biết viết tin, Lý Nhất Phàm, cũng vừa rời khỏi toà soạn. Vì vậy, nhân vật tiểu tốt thường ngày chỉ biết làm cảnh như Trác Lí, hôm nay cũng phải vác máy ảnh đi theo Vạn Hiểu Yên.

Đối tượng phỏng vấn lần này làm cho Vạn Hiểu Yên rất phấn khích, suốt dọc đường đi cô ấy hành động như người lên cơn. Tối hôm qua Trác Lí ngủ không đủ giấc, vốn định lên taxi sẽ ngủ một lát, nhưng cô lại bị Vạn Hiểu Yên lay cổ, lắc người đến không thể ngủ nổi.

“Chị gái à, rốt cuộc cô muốn làm cái gì?” Mặt Trác Lí như đưa đám.

“Không phải chị của cô làm việc ở công ty trang sức Tinh Quang sao? Chẳng lẽ cô ấy không nói với cô, tổng giám đốc Lý Xán của Tinh Quang là một văn sĩ lỗi lạc?” Trác Lí nhìn thấy hai mắt của Vạn Hiểu Yên biến thành khinh khí cầu, sắp bay đến Tinh Quang rồi.

“Văn sĩ?” Trác Lí hoài nghi, không biết Vạn Hiểu Yên này có phải là xuyên từ triều đại Bắc Nguỵ tới đây hay không, thực ra cô chưa từng nói chuyện với Vạn Hiểu Yên. Không, nói chính xác, phải là cô chưa từng nói về chuyện tình cảm với Vạn Hiểu Yên.

“È hèm. Một nam sinh trường văn lại dũng cảm tạo lập một công ty trang sức, như vậy không phải là rất mạnh mẽ sao?”

“Không mạnh mẽ thì làm sao có thể lên được《Đô thị tinh anh》? À đúng rồi, người này cũng là tự bỏ tiền sao?”

“Tự bỏ tiền?” Vạn Hiểu Yên ném cho Trác Lí một cái nhìn xem thường, “Anh ta là một trong những người đàn ông độc thân hoàng kim, trên người từ trên xuống dưới đều được nạm vàng, cho dù toà soạn của chúng ta có đưa tiền cho anh ta cũng chưa chắc đã có được cuộc phỏng vấn này, nếu không phải Ngũ tổng thân yêu của chúng ta (Ngũ Khâu Thực) có mối quan hệ tốt với Lý Xán, cô có nằm mơ cũng chẳng có cơ hội đi chụp hình này. . . . . . Đúng rồi. . . . . . Cô đừng nói cho Vu Thu Thuỷ biết đấy.” Vạn Hiểu Yên bổ sung thêm một câu.

“Lại thêm một người độc thân hoàng kim? Chỗ tồi tàn này của chúng ta, đàn ông độc thân hoàng kim đúng là không ít.” Trác Lí châm chọc nói, ở trường học, người si tình không thiếu, khi tham gia câu lạc bộ, hiện tượng si tình còn phổ biến hơn. Nhưng dù sao, lúc còn đi học, nữ sinh luôn giữ vững tinh thần thẹn thùng, vì vậy chuyện thể hiện ra ngoài không nhiều như bây giờ. Bây giờ cô đã ra ngoài xã hội, các đồng chí nữ không còn e dè nữa, Trác Lí nghe từ miệng các cô không ít từ ngữ như là mỹ nhân kế, rồi làm thế nào để có một tình yêu hoàn hảo . . . . .

“Cô thì hiểu cái gì? Đúng là một đứa trẻ.” Vạn Hiểu Yên dội cho Trác Lí một gáo nước lạnh, không muốn thảo luận vấn đề này với Trác Lí nữa mà bận rộn . . . . trang điểm lại.

Trác Lí cũng có lại được bầu không khí yên tĩnh, đang định ngủ tiếp thì xe vừa tới cửa Tinh Quang.

Xuống xe, đi qua con đường lớn, từng dòng người đông đúc đang đổ dồn về nội thành. Ánh mặt trời mùa xuân thật ấm áp, Vạn Hiểu Yên đang tung bay mái tóc dài thướt tha cùng với đôi giày cao gót ở trước mặt cô, Trác Lí lười biếng bước theo sau, luồn lách qua dòng người xô đẩy nhau, trong lòng thầm nghĩ: nhiều người như vậy, kế hoạch hoá gia đình đúng là không thực hiện đến nơi đến chốn mà.

Trang sức Tinh Quang nằm ở quảng trường trung tâm thành phố, lầu một là phòng trưng bày, còn lầu hai là phòng làm việc, hơn nữa công ty còn có bãi đỗ xe ở quảng trường. Mặc dù Trác Lí không biết bãi đỗ xe đó rộng bao nhiêu mét vuông nhưng dùng đầu ngón chân để suy nghĩ thì cô cũng biết, nếu dùng số đất đó để xây cửa hàng thì đúng là một khoản lợi ích kếch xù. Có thể tưởng tượng được, dùng một khoản tiền lớn để mua bãi đỗ xe đắt giá như vậy, Tinh Quang chắc chắn phải có một kho tiền tài.

Phòng làm việc của Lý Xán nằm ở mặt chính của lầu hai, rất rộng, có vẻ chú trọng về thiết kế —— nhìn từ bên ngoài là như vậy.

Thư ký dẫn Vạn Hiểu Yên và Trác Lí vào trong phòng làm việc, cô ta nói cái gì, Trác Lí không để ý lắm, d~đ L3 quý Đ^n thậm chí cô còn không thèm chú ý xem đối tượng phỏng vấn là ai, bởi vì căn phòng trước mắt đã làm cho Trác Lí kinh sợ đến líu lưỡi: trần nhà cao —— được thiết kế theo phong cách của các toà lâu đài Châu Âu, còn trên tường thì treo đầy các bức điêu khắc cổ của Trung Quốc; trong phòng, đồ nội thất được bày biện, kết hợp giữa các phong cách Tây Âu, Ấn Độ và Trung Quốc.

Giờ phút này, trong đầu Trác Lí chỉ hiện ra một từ: Kiêu ngạo.

“Lý tổng, đây là phóng viên ảnh của toà soạn chúng tôi, Trác Lí.” Vạn Hiểu Yên đưa tay kéo Trác Lí lại, lúc này cô mới quay đầu sang, quan sát đối tượng phỏng vấn.

Không chỉ có diện mạo xuất sắc, mà toàn thân người đàn ông này còn toả ra một loại sức quyến rũ vô cùng phong độ, Trác Lí trầm tư, loại khí chất này được gọi là —— tao nhã. Bộ âu phục màu đen mặc lên người anh ta trông rất giống trường sam, cô đã đọc qua rất nhiều tiểu thuyết, cô không thể không có ý nghĩ: người đàn ông này không nên chọc vào.

“Chào Lý tổng.” Trác Lí lịch sự chào hỏi.

“Chào Trác tiểu thư.” Lý Xán có đôi mắt một mí, cười lên sẽ híp lại thành một đường cong, làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, “Mời ngồi.”

Vạn Hiểu Yên cùng Trác Lí nhanh chóng ngồi xuống.

Sau đó, Vạn Hiểu Yên bắt đầu cuộc phỏng vấn, từ thời điểm bắt đầu khởi nghiệp cho tới lúc thành công, từ sự nghiệp thành công lại hỏi sang cuộc sống riêng tư, tới cha mẹ, họ hàng . . . . . Tóm lại, cô không ngừng hỏi các đề tài khác nhau.

Trong lúc đó, Trác Lí lại không yên phận, tiếp tục đánh giá căn phòng, cho đến khi Vạn Hiểu Yên dùng cùi chỏ thúc cô một cái, còn nghiến răng nói, “Chụp hình đi, chụp hình.”

“Trác tiểu thư hình như rất có hứng thú với phòng làm việc của tôi?” Lý Xán vô cùng dịu dàng hỏi, Trác Lí phát hiện ra, lúc anh ta cười, hai bên má có lúm đồng tiền nhỏ, rất mê người.

“Vâng, Lý tổng có thể cho phép tôi chụp vài bức ảnh được không?” Trác Lí nhẹ nhàng hỏi, trong đôi mắt hiện lên sự hứng thú rõ rệt. Đúng vậy, cô rất thích những tác phẩm kiến trúc xa hoa, sang trọng, đặc biệt là bầu không khí huyền ảo được tạo nên từ phong cách sáng tạo đó. Đương nhiên, cô rất thích phòng làm việc này của Lý Xán.

Cô nhớ rất rõ kỳ nghỉ hè năm thứ hai đại học, cô có tham gia một chuyến du lịch “thử thách sinh tồn” cùng Quý Mạnh Đường ở một ngôi làng cổ, bọn họ tới đó để chiêm ngưỡng những bức tranh cổ cùng phong cảnh núi rừng, ở đây cũng không phải là một khu di tích. Trác Lí rất thích không gian bao la, con người hoà mình vào thiên nhiên. Quý Mạnh Đường có tác động rất lớn với cô, ít nhất tính cách hiếu kỳ cùng bản lĩnh của cô cũng là do anh ngầm tác động mà có. Nghĩ tới Quý Mạnh Đường, trái tim của Trác Lí bỗng có từng đợt sóng nhỏ, hiện lên trước mắt cô là nước da màu đồng, mái tóc ngắn, hàm răng khoẻ mạnh, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, tất cả giống như những cánh bồ công anh nhẹ nhàng bay qua trí nhớ của Trác Lí, cô chợt nhận ra: đã hai năm rồi cô không nhìn thấy anh.

“Tất nhiên là được, Trác tiểu thư cứ tự nhiên.” Nụ cười của Lý Xán rất hào phóng, âm thanh vang lên trong trẻo, nhanh chóng kéo Trác Lí từ trong kí ức trở về với thực tại.

“Cám ơn.” Trác Lí cũng đáp lại Lý Xán bằng một nụ cười.

Sau đó, Trác Lí cầm theo chiếc máy ảnh “kaka” nhỏ của toà soạn, tỉ mỉ quan sát, chụp lại từng hoa văn họa tiết trang trí trong văn phòng.

Cứ như thế đến mười mấy phút sau, cuộc phỏng vấn của Vạn Hiểu Yên cuối cùng cũng kết thúc, suy tính đến kỹ năng chụp ảnh của Trác Lí, Vạn Hiểu Yên quyết định hẹn Lý Xán hôm khác tới chụp ảnh bìa, hai người trao đổi danh thiếp với nhau, cũng vào lúc này, Vạn Hiểu Yên điếc không sợ súng, liền nói, “Lý tổng, cô ấy là em gái của Trác tiểu thư, đang làm việc ở công ty của anh, sau này có thể giữ liên lạc với nhau?”

Trác Lí cảm thấy vô cùng quẫn bách. Bởi vì Trác Ý làm quản lý nhân sự, cho nên Trác Ý rất ghét người khác dùng địa vị của mình ở Tinh Quang để kết thân. Vạn Hiểu Yên chưa hỏi qua cô đã nói như vậy, trực giác mách bảo cho cô biết, đây không phải là hành động thông minh.

“Hả? Chị gái cô tên gì?” Lời này là nói với Trác Lí.

“Trưởng bộ phận nhân sự, đúng không Trác Lí?” Vạn Hiểu Yên cướp lời.

Trác Lí thật hi vọng mình có thêm một cái tay, bóp chết con người lắm lời này. Chỉ là, Trác Lí từ đầu đến cuối vẫn không ngừng cúi đầu xuống, cô đương nhiên không nhìn thấy ánh mặt phức tạp của Lý Xán. Sau đó, anh ta nói, “Nếu đã là người quen, Trác tiểu thư cũng nên để lại số điện thoại đi, sau này cũng tiện liên lạc.”

Trác Lí xấu hổ đọc số điện thoại của mình, đồng thời cũng nhận lấy số điện thoại của Lý Xán.

Rời khỏi văn phòng tổng giám đốc của trang sức Tinh Quang, Trác Lí thầm hạ quyết tâm: Sau này sẽ không bao giờ đi phỏng vấn cùng Vạn Hiểu Yên nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.