Ngày Thứ 365 Yêu Anh

Chương 1: Lần Đầu Gặp Gỡ Với Bác Sĩ Hứa




Trước khi bị bán làm giao dịch với thế giới loài người, công việc duy nhất của cô ta chính là giúp Tàng Tình thử thuốc. Người khác có thể không ngửi được ra, nhưng cô ta nhất định sẽ ngửi được ra. Thuốc của Tàng Tình thường có mùi ngọt mát gần giống nước suối.

Yêu Nghiệt cau mày, “Tàng Hồng Hoa?”

Loại hoa đó không phải dùng để phá thai hay sao?

Cùng lúc đó, hiệu quả thuốc phát tác, Đậu Đậu á một tiếng ôm lấy bụng, đau đớn đến túa mồ hôi lạnh. Trong bụng cô đau đớn từng cơn từng cơn, giống như có thứ gì đó đang cào cấu từng khúc thịt của cô rồi kéo mạnh. Mỗi lần cặp trứng vùng vẫy, cô lại đau thêm một phần. Nói con là một khúc thịt của mẹ, lần này Đậu Đậu coi như đã rõ ràng lĩnh hội được rồi. Cái đau đấy không đơn giản chỉ như cắt thịt…

Yêu Nghiệt thấy vậy liền không màng đến chuyện gì khác, kìm chặt cổ của Mạch Tuệ, “Thuốc giải!”

Mạch Tuệ mở miệng, lắp bắp nói, “Tôi… tôi không có, Tàng… Tàng Tình có.”

“Lập tức đi tìm về đây cho bổn vương!”

Yêu Nghiệt gầm lên thành tiếng, trong tích tắc lại giống như sấm sét bên tai.

Mạch Tuệ bị dọa đến run cầm cập, vội vàng gật đầu, “Được, tôi… tôi lập tức đi ngay.”

Yêu Nghiệt càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng sợ hãi, hắn không còn quan tâm đến lời hứa với Đậu Đậu nữa, tìm một góc không có người rồi hiện hình, bước từng bước lớn vào phòng học.

Mọi người chỉ nhìn thấy cô Mạch Tuệ vội vàng đến rồi vội vàng đi. Tiếp theo đó, một anh chàng sắc đẹp tuyệt trần đẩy mạnh cửa phòng học đi vào. Anh ta mặc một bộ vest màu bạc, thân hình cân đối cùng đôi chân thẳng tắp. Chiều cao ước chừng trên 185 cm, một khuôn mặt có thể khiến vạn vật thất sắc, cũng lại giống như la sát bất cứ lúc nào cũng có thể đòi mạng. Mọi người xung quanh không dám thở mạnh, đến cả mấy cô gái mê trai đẹp cũng đều nín thinh.

Hắn đi đến trước mặt Đậu Đậu, không nói một lời cúi người bế cô lên. Sau đó, liền rời đi.

Trong đầu đám người xung quanh chỉ còn lại ba câu.

Anh ta là ai?

Anh ta và Kim Đậu Đậu có quan hệ gì?

Anh ta đẹp trai quá!

Kim San cắn răng cắn lợi nhìn, Kim Đậu Đậu này lấy đâu ra vận mệnh tốt vậy chứ! Thu hút được La Chính Hi ngoảnh đầu lại coi trọng cũng bỏ đi, lại còn giấu một người đẹp trai cực phẩm như vậy nữa!

Nhưng cho dù cô ta có vận mệnh tốt thì đã sao? Đã uống Đoạn Trường Thảo, sớm muộn gì cũng phải đến gặp Diêm Vương thôi! Kim Đậu Đậu, đáng đời mày!

Đậu Đậu nào có thể ngờ tới một cô gái mười lăm tuổi lại độc ác đến mức muốn giết người chứ? Cô tưởng rằng mấy cô gái này xem nhiều phim cẩu huyết nên khả năng bắt chước theo quá mạnh, nếu thật sự muốn làm mấy chuyện giết người phóng hỏa thì không có gan đó.

Đáng tiếc, cô nghĩ sai rồi. Vương Yên Nhiên không có gan, nhưng Kim San thì lại có…

Thời khắc này, cô nằm trong lòng Yêu Nghiệt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, đến giờ đã đau đến nỗi không thể nói thành lời. Yêu Nghiệt lấy tay xoa bụng cô, không ngừng an ủi bên tai cô, “Đừng sợ, có anh ở đây, nhất định sẽ không sao đâu.”

Mạch Tuệ cầm điện thoại ấn gọi đi, đầu bên kia vừa bắt máy liền vội vàng hỏi, “A lô? Tàng đại nhân ngài đang ở đâu? Bách Hoa Các? Ngài… ngài có thể ra ngoài một lát được không? Tôi… tôi có việc gấp cần tìm ngài. Đừng để Hoa Khôi biết.”

Bất giác nhìn thấy Yêu Tôn muốn truyền yêu lực cho cô gái trẻ đó, Mạch Tuệ vội vàng ngăn lại, “Không được, anh làm như vậy sẽ làm tăng tốc độ tuần hoàn máu! Đến lúc đó bọn trẻ không những không giữ được mà bản thân cô ấy cũng đừng mong có thai được nữa.”

Hai mắt Yêu Nghiệt đỏ au, “Vậy ngươi nói phải làm thế nào?”

“... Đợi!”

“Đợi? Bổn vương nói cho ngươi biết, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì toàn bộ đám yêu trong Bách Hoa Các đều phải tuẫn táng theo cô ấy!”

Người đàn ông phía đầu dây bên kia dường như cũng đã nghe thấy, lập tức nói, “Yêu Tôn bớt giận. Tiểu Mạch hiện giờ đã không còn là yêu của Bách Hoa Các nữa rồi, ngài đừng làm hại đến cô ấy. Tôi lập tức mang thuốc giải đến!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.