Ngày Thống Nhất

Chương 18: rèn luyện năng lực chế tạo (3)




Trở lại quán cà phê, ba lô của Khưu Thiên vẫn nằm ở chỗ cũ, thực tế từ lúc hai người đi ăn đến giờ cũng chưa có thêm vị khách nào, Lâm Nhược Thần gọi lớn: “Mặc Mặc, của tôi như cũ nhé”, xong thoải mái kéo ghế ngồi. Khưu Thiên nhìn nhìn tủ bánh một hồi rồi nói: “Cho tôi bánh dâu tây phủ cà phê.”

“Quán không có khách thì làm sao duy trì được?” Khưu Thiên ngồi vào chỗ, hạ giọng hỏi.

“Tại Mặc Mặc chỉ đồng ý cho những ai vừa mắt được vào quán thôi, anh có thể vào chứng tỏ anh là người tốt.” Lâm Nhược Thần cũng hạ giọng nhắc lại hai chữ người tốt. “Thật ra sản nghiệp chính của anh ấy là chuỗi cửa hàng Coffee Bean cơ, làm ăn phát đạt lắm.”

Khưu Thiên nhớ lại lần đầu vào đây, chủ quán từ sau quầy bar ngẩng lên nhìn anh nửa ngày, hóa ra là đang suy nghĩ xem có nên đuổi anh đi không. Thật may mình là người tốt, Khưu Thiên âm thầm rơi lệ nhận lấy hai chữ “người tốt”.

“Hơn nữa anh ấy cũng chẳng có việc gì làm.” Lâm Nhược Thần tiếp tục nhỏ giọng buông thêm một câu.

“Không có… việc gì làm?” Người gì mà không có việc gì làm?

“Hình như vậy. Có lần tôi hỏi, Mặc Mặc vừa trả lời vừa cười rất đáng sợ.” Lâm Nhược Thần thấy chủ quán mang nước tới, bèn kết thúc. “Tóm lại không nên hỏi, rất đáng sợ.”

“A, vậy tại sao lúc đó cậu muốn đi Tháp Công?” Khưu Thiên lập tức chuyển đề tài, đưa ra nghi vấn đã giữ trong lòng mấy tháng nay.

“Lúc ấy công ty tổ chức một buổi triển lãm ảnh, tôi nhìn thấy ảnh chụp Tháp Công ở đó,” Lâm Nhược Thần nhấp một ngụm nước, “Cũng không hiểu tại sao, ảnh thì cũng bình thường thôi nhưng tôi vừa nhìn là đã ám ảnh, trùng hợp đang định tìm chỗ đi du lịch, thế là quyết định đi luôn.”

“Tôi hiểu cảm giác ấy, trong đầu lúc nào cũng có một hình ảnh, chỉ cần thả lỏng đầu óc là lập tức hiện ra.” Khưu Thiên nghĩ, thật ra là vì bức ảnh đó quá ấn tượng, nên tôi mới phải nằm vùng thả câu cả một thời gian dài, hiện tại câu được cậu đến đây.

Chủ quán đã mang món “như cũ” đến, là một cốc latte lớn, bên trên phủ bọt sữa.

“Còn anh, tại sao lại đến Khang Định?” Lâm Nhược Thần cho một ít đường vào cốc, nhẹ nhàng khuấy.

“Tôi hỏi trưởng bối có nơi nào cách Thành Đô không quá xa, phong cảnh đẹp, thức ăn ngon, chị ấy bảo Khang Định, thế là tôi đi thôi.” Khưu Thiên nói xong, hiếu kỳ nhìn đám bọt sữa sóng sánh theo nhịp khuấy.

“Vậy xem ra hai lần gặp nhau của chúng ta đều có liên hệ với vị trưởng bối ấy.” Lâm Nhược Thần cầm lấy chiếc muỗng nhỏ còn dư bên cạnh, đưa cho Khưu Thiên. “Anh thử đi, khách quen mới được uống món này, anh cứ đến đây một hai năm khắc có.”

“Ngon quá.” Khưu Thiên uống thử một ngụm, Lâm Nhược Thần thấy vậy bèn đẩy hẳn cốc latte về phía anh, anh cũng không khách khí.

“Trưởng bối của tôi ấy, anh minh thần võ nội công thâm hậu, việc tôi đồng ý chuyển vào công ty hiện tại cũng có liên quan đến chị ấy.” Khưu Thiên vừa uống latte vừa nói, anh còn muốn khoe việc chị chính là thầy dạy triết lý nhân sinh của mình, nhưng trước mặt có việc quan trọng hơn phải làm.

“Cuối tuần này cậu có rảnh không, cùng đi xem phim nhé?”

Khưu Thiên có một quan niệm kết bạn khá đặc biệt, trước hết là đi ăn, đi uống cà phê, đi xem phim. Xong ba việc đó mới quyết định có tiếp tục mối quan hệ hay không. Đi ăn có thể biết gia giáo của đối phương, uống cà phê để xem có trò chuyện hợp với mình, xem phim để thấy đối phương có thể yên tĩnh hai tiếng đồng hồ được hay không.

Đã từng cùng ăn, hiện đang cùng uống cà phê, dù Khưu Thiên biết Lâm Nhược Thần của hiện tại và A Phát trên đường du lịch chẳng khác nhau mảy may, nhất định cậu sẽ là một bạn xem phim tuyệt vời, nhưng anh vẫn muốn tiến hành bước cuối cùng này.

Điểm mạnh thứ tư của Khưu Thiên chính là: thực tế. Dù có hay bay bổng, vẫn rất thực tế.

Trong lúc Lý Dĩ Thành tưởng tượng ra người máy lái xe, Khưu Thiên lại muốn một phiếu ăn miễn phí dài hạn tại nhà hàng, trong lúc Lý Dĩ Thành mơ mình đạt giải nhất cuộc thi, Khưu Thiên lại muốn một thẻ VIP của hệ thống khách sạn năm sao. Thậm chí, ngay cả việc so sánh nụ cười của A Phát ở Thành Đô như những nhành hoa dại trắng đang nở đầy sườn núi, Khưu Thiên vẫn biết đó chỉ là mộng, còn thực tế vẫn là thực tế, vì những điều tốt đẹp thường chỉ xảy ra trong tưởng tượng mà thôi.

“Sáng sớm mai tôi phải về Đài Nam rồi, cuối tuần được không?” Lâm Nhược Thần tiếc nuối từ chối.

Cuối tuần? Cuối tuần đã hẹn bạn rượu Tiểu Mã đi Khẩn Đinh…

“Được, vậy chủ nhật đi, đừng quên.” Khưu Thiên hài lòng quyết định, liền nói tiếp. “Giờ chúng ta chơi trò vấn đáp nhé, tăng thêm hiểu biết về đối phương.”

Anh bắt đầu bằng những sở thích thường nhật của mình, hai người anh một câu tôi một câu, nước trong ly cạn đi rất nhanh. Chủ quán im lặng đến rót nước vài lần xong dứt khoát đặt luôn cả bình lên bàn bọn họ.

“Tôi thích những món giòn giòn, như bánh rán hoặc gà chiên chẳng hạn.” Khưu Thiên nói.

“Tôi thích những gì không quá cứng, ăn mấy thứ cứng xong ê cả quai hàm.” Lâm Nhược Thần trả lời.

“Tôi thích những vật trang trí mỹ nghệ này nọ, nhưng những thứ tôi chọn đều với không tới.” Khưu Thiên bi thương lắc đầu.

“Tôi cũng thế! Đây đúng là bi kịch của đời người mà.” Lâm Nhược Thần cũng bi thương lắc đầu.

“Tôi thích màu xanh biển, họa tiết kẻ ngang hoặc ô vuông, ghét nhất họa tiết chấm tròn.” Quần áo của Khưu Thiên có đến 20 chiếc là kẻ ngang.

“Tôi thích xanh nhạt, thích nhất là hình vuông hay những thứ đối xứng.”

“Hình vuông?” Khưu Thiên đột nhiên kéo ba lô ra lục lọi. “Tặng cậu cái này, tôi mới được hôm nay.”

Anh lôi ra một hộp đựng bắt mắt, bên trong là chiếc ly sứ hình vuông, màu xanh nhạt, vài họa tiết tự do màu trắng uốn lượn, có thể thấy tay nghề của thợ rất tốt.

“Đẹp quá, anh có từ đâu vậy?” Lâm Nhược Thần kinh ngạc nhận lấy, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên bề mặt sứ xanh biếc, vô thức nở nụ cười. “Cảm ơn anh, ở nhà tôi cũng có thói quen sưu tập ly tách, đồ đựng thức uống này nọ, nhưng cái này thật sự vừa ý.”

Tim Khưu Thiên bị nụ cười của cậu làm hẫng đi một nhịp.

“Hôm nay tôi đi gặp một khách hàng là nghệ nhân gốm sứ, bà ấy đang trong giờ dạy, bèn cho tôi vào làm thử, vừa hay cái này là màu xanh nhạt hình vuông đúng như sở thích của cậu, thế nào, quà gặp mặt này ok chứ, tay nghề của tôi không tệ ha?” Khưu Thiên đắc ý cười. “Tiếc là mấy cái họa tiết màu trắng này không đối xứng…”

Khưu Thiên chợt ngừng một chút, liền hỏi. “Cậu lấy tên Alfa, có phải vì nó đối xứng không?”

“Trả lời đúng! Không ngờ anh lại nhận ra! Anh có cảm thấy chữ cái này rất hài hòa và cân xứng không?” Lâm Nhược Thần vui sướng nói.

“… Vì cậu là thai song sinh, nên thích đối xứng ư?” Khưu Thiên cũng cười.

Tiếng nói chuyện cười đùa qua lại khiến không gian quán cà phê vốn lạnh lẽo bỗng trở nên ấm áp, Nhược Thần, Nhược Thần, người cũng như tên, như nắng sớm nhè nhẹ phủ lên bầu trời mùa thu quạnh quẽ, lời của Lý Dĩ Thành bỗng văng vẳng bên tai Khưu Thiên “gặp hoa hãy bẻ đừng chần chừ”…

“Cậu thích những người như thế nào?” Khưu Thiên hỏi, vờ như không có gì.

“Chỉ cần không đáng ghét, tôi đều thích.” Đối phương trả lời không hề do dự.

Không có lấy nửa điểm sơ hở. Khưu Thiên thở dài.

Đột nhiên anh không biết phải nói gì để tiếp tục câu chuyện, lại chẳng thể dò hỏi sâu hơn vấn đề trên, tiến thoái lưỡng nan.

“Vậy còn anh, thích người như thế nào?” Lâm Nhược Thần quăng lại vấn đề cho Khưu Thiên, gậy ông đập lưng ông.

“Đang sống, biết cử động.” Khưu Thiên cũng đáp mà không hề nghĩ ngợi, chỉ bỏ đi ba chữ “là đàn ông” trong đó.

Lâm Nhược Thần ngây ra một lúc, lập tức cười ầm lên, Khưu Thiên nhân cơ hội lảng sang chuyện khác. “Tôi có một tên anh em kết nghĩa không ra gì, cái đồ vô tình vô nghĩ vô tâm vô phế.” Khưu Thiên đau đớn lên án.

“Tôi có một đứa em sinh đôi phá gia, suốt ngày tưởng mình là công chúa yểu điệu, nhưng thật ra chính là Kim Tương Ngọc.” Lâm Nhược Thần cũng đau đớn lên án.

“Kim Tương Ngọc của phim ‘Long Môn Phi Giáp’ ấy hả? Cao giá quá, A Phát ca ca, ngài khổ cực rồi…” Khưu Thiên nhìn cậu với vô hạn cảm thông.

Anh chợt nghĩ, nói chuyện với cậu cũng như sưởi ấm dưới ánh mặt trời, ấm đến tận đáy lòng, hai người cứ thế anh một câu tôi một câu, thi thoảng lại cười rộ lên. Họ trao đổi số điện thoại và địa chỉ MSN, lúc lưu tên của cậu vào danh bạ, Khưu Thiên do dự một chút, liền bấm hai chữ “Nhược Thần”.

Mười giờ, quán cà phê đóng cửa, Khưu Thiên tiễn Lâm Nhược Thần một đoạn, cậu ở phía Bắc, tại khu chợ đêm, cách nơi anh ở chừng 10 phút đi xe. Lúc đi ngang qua một công viên gần đó, hai người dừng lại trên ghế đá trò chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ.

“Hy vọng chúng ta có thể làm bạn.” Lâm Nhược Thần cười nói, phất tay chào tạm biệt.

Khưu Thiên nhìn bóng lưng của cậu dần đi xa, đưa tay lên nhéo mặt mình một cái, quán cơm sườn nướng, cà phê “Chưa đặt chân”, tất cả đều là thật, lời cậu nói muốn làm bạn cũng là thật, lần gặp nhau này bất tri bất giác đã kéo dài hơn năm tiếng đồng hồ, bốn phía xung quanh Khưu Thiên lúc nào cũng nở đầy hoa trắng.

Ngày trôi qua mau, dưới tiếng cười chào tạm biệt, hai người mỗi bên một hướng, bình lặng đi về, sau này sẽ ra sao, chẳng ai hay biết.

Về đến nhà, Khưu Thiên lấy điện thoại gọi cho bạn rượu Tiểu Mã, không hề xấu hổ mà bảo. “Cuối tuần này tôi không đi Khẩn Đinh được, vừa hẹn với hoa trắng nhỏ đi xem phim rồi.”

“Mẹ nó! Có đàn ông liền quên bạn bè…”

Khưu Thiên làm bộ “ọe” một tiếng, cúp điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.