Ngây Thơ Đáng Yêu

Chương 3-1




Tịch Chu âm thầm suy tính, dựa theo lời cha nói, vấn đề chỗ mẹ đã giải quyết được hơn phân nửa rồi, chỉ cần mình cố gắng thêm chút nữa, mẹ có thể hoàn toàn chấp nhận quan hệ của mình và Kê Hạo. Tịch Chu biết mẹ mình thương yêu mình bao nhiêu, cho dù có đang bực bội cũng không nhẫn tâm để mình tủi thân chút nào.

Nghĩ xong, Tịch Chu điều chỉnh tâm trạng của mình, có phần thất thần trở về nhà.

Lúc này mẹ Tịch đang ở trong phòng làm vài món đồ thủ công, nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của Tịch Chu thì sửng sốt, “Tiểu Chu con sao vậy? Gặp chuyện gì không ý sao?”

Tịch Chu miễn cưỡng cười cười, mang theo chút áy náy nhìn mẹ Tịch, “Không sao, con rất ổn.” Nói xong, Tịch Chu liền phờ phạc trở về phòng mình.

Nhìn thấy bộ dạng này của Tịch Chu, cha mẹ Tịch làm sao tin Tịch Chu không có chuyện gì được? Đứa trẻ nhà bọn họ từ nhỏ đến lớn đều hoạt bát sôi nổi, chưa từng giống như lúc này! Mẹ Tịch lập tức nóng nảy, gõ cửa phòng Tịch Chu một cái, “Tiểu Chu con đừng buồn, có chuyện gì nói với mẹ đi.”

“Nghe mẹ nói này, cho dù có chuyện gì cũng không sao cả. Con đừng tự nhốt mình trong phòng, sẽ khiến con buồn tới hỏng mất.” Mẹ Tịch tiếp tục nói.

Không bao lâu sau khi mẹ Tịch nói xong, cửa phòng Tịch Chu liền mở ra. Tịch Chu vốn còn muốn tiếp tục ở trong phòng một lúc, nhưng khi nghe thấy trong giọng nói của mẹ mình có chút sốt ruột, trong lòng cậu liền xuất hiện cảm giác vô cùng áy náy. Dưới sự hổ thẹn này, mắt Tịch Chu hơi ửng đỏ, mang theo chút ray rứt lên tiếng, “Mẹ.”

Dáng vẻ hiện tại của Tịch Chu làm sao khiến mẹ Tịch không đau lòng cho được, vội vã kéo tay cậu, để cậu ngồi xuống sô pha trong phòng khách, “Tiểu Chu con đừng khóc, nói với mẹ, cuối cùng sao thế, mẹ sẽ bảo vệ con.”

“Mẹ, con có lỗi với hai người.” Tịch Chu cúi đầu nói.

“Con làm gì mà phải cảm thấy có lỗi với cha mẹ!” Mẹ Tịch nóng nảy, “Không phải cả mẹ và cha con đều đang yên lành ở đây hay sao?”

“Mẹ, con thích một người đàn ông.” Tịch Chu không ngẩng đầu, thấp giọng nói. Cậu vừa dứt lời, lời mẹ Tịch định nói ra miệng lập tức nghẹn lại, vẻ mặt dần dần trở nên phức tạp, vừa sốt ruột lại vừa tức giận, còn mang theo một chút đau lòng.

Mẹ Tịch vốn định dạy dỗ Tịch Chu vài câu, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cậu lại có chút không đành lòng. Cha thằng bé nói đúng, bây giờ đã là mạt thế rồi, nói không chừng ngày nào đó bọn họ liền qua đời ngoài ý muốn. Tìm một người vợ cho Tịch Chu là vì cái gì, không phải là vì muốn cậu có một đứa trẻ để dựa vào hay sao? Nhưng tình hình hiện tại, cho dù có con cũng không nhất định có thể yên ổn lớn lên. Như vậy, bọn họ còn có thể yêu cầu cái gì, hy vọng lớn nhất chẳng phải cũng là muốn con mình bình an, hạnh phúc thôi sao?

“Là Kê Hạo à?” Mẹ Tịch thở dài, có chút bất đắc dĩ hỏi.

Tuy thằng bé Kê Hạo kia hơi trầm mặc ít lời, nhưng nhân phẩm lại không tệ, hơn nữa hắn còn là một người dị năng. Nếu Tiểu Chu ở chung với hắn, khả năng sinh tồn cũng sẽ lớn hơn.

Tịch Chu gật đầu, “Là anh ấy.”

“Tình huống của hai đứa hiện tại thế nào?” Mẹ Tịch ngừng lại, “Con yêu đơn phương hay đã xác định quan hệ với hắn?”

Tịch Chu không ngờ mẹ Tịch sẽ hỏi tỉ mỉ như thế, không khỏi sửng sốt một chút, “Hôm nay vừa xác định quan hệ.”

Mẹ Tịch không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, vốn tình yêu đồng giới như vậy đã không phải là chuyện dễ dàng gì, nếu con trai mình mà yêu đơn phương thì chẳng phải càng đau khổ hơn sao? “Được rồi, mẹ thấy thằng bé Kê Hạo kia cũng không tệ, hai thanh niên các con ở bên nhau cũng được. Rất tốt.”

Mặc dù trong lòng tự khuyên nhủ bản thân, nhưng mẹ Tịch vẫn có chút ấm ức. Thú nhận quan hệ thẳng thắn thế này, sao có thể để con trai mình làm một mình được? Nếu lần này mình nghĩ không thông, lỡ như mình đánh nó thì sao đây? Thằng bé Kê Hạo kia thoạt nhìn chín chắn, không ngờ lại có chỗ không đáng tin. Tuy nội tâm biết có thể do con mình tự quyết định, nhưng mẹ Tịch vốn bao che khuyết điểm liền đẩy toàn bộ chuyện này lên người Kê Hạo. Ban đầu cảm thấy Kê Hạo cực kỳ xuất sắc, nhưng hiện tại nhìn thế nào cũng có chỗ không thuận mắt.

Chút khó chịu của mẹ Tịch sao Tịch Chu có thể không nhận ra? Chẳng qua hiện tại cậu không giải thích thay Kê Hạo, chỉ lập tức ôm lấy mẹ Tịch, có chút kích động nói, “Cảm ơn người, mẹ! Con biết mẹ là tốt nhất!”

Trên mặt mẹ Tịch có chút nóng, từ khi con bà lên tiểu học đã không làm nũng với bà nữa, hiện tại Tịch Chu ôm một cái như thế thật khiến bà hơi xấu hổ luống cuống, “Được rồi, đã lớn như vầy rồi còn nói với mẹ cám ơn với không cám ơn gì nữa.”

“Ngày mai đưa Kê Hạo sang đây ăn bữa cơm, coi như là gặp người lớn trong nhà.” Mẹ Tịch nói tiếp, “Đúng rồi, cha mẹ nó đâu?”

“Cha mẹ anh ấy đi sớm, từ bé Kê Hạo đã là cô nhi.” Đời này Kê Hạo quả đúng là cô nhi, chỉ là ngoại trừ thân thế của mình thì những ký ức khác của mình Kê Hạo vẫn chưa nhớ ra.

“Đứa trẻ này… không ngờ lại là mệnh khổ.” Mẹ Tịch không nhịn được có chút đau lòng.

Đêm đó, sau khi mẹ Tịch dặn dò Tịch Chu xong, cha Tịch lôi Tịch Chu ra ngoài dạy dỗ riêng một trận. Lúc trước Tịch Chu không chịu bàn bạc với ông, dáng vẻ thất hồn lạc phách lúc vào cửa thật sự dọa ông sợ không nhẹ. Suýt chút nữa cho là con trai mình gặp phải chuyện gì không vượt qua được.

Hôm sau, còn chưa đợi Tịch Chu đưa Kê Hạo đi gặp gia trưởng thì người trong khu an toàn đã tìm tới cửa, “Đội trưởng Tịch, trưởng khu của chúng tôi mời ngài qua.”

Tịch Chu khiêu mi, “Một tiểu nhân vật như tôi sao lại quấy rầy đến trưởng khu rồi?” Nói xong, Tịch Chu cũng không đợi đối phương trả lời, tiếp tục hỏi, “Không ngại tôi đi chung với một người nữa chứ.”

“Đương nhiên có thể.”

Hai người Tịch Chu và Kê Hạo được dẫn vào tòa nhà văn phòng trong khu an toàn, có thể thấy mặc dù tòa nhà văn phòng trước mắt là khu hành chính để làm việc nhưng gia cụ lại được bày biện khiêm tốn xa hoa, thoạt nhìn rất thoải mái. Ngồi sau bàn làm việc là một người đàn ông trung niên, hắn nhìn hai người Tịch Chu tiến đến, từ phía sau bàn làm việc bước ra, vươn tay về phía hai người, “Đội trưởng Tịch, ngưỡng mộ đã lâu.”

Tịch Chu lịch sự cầm tay người kia một cái, “Trưởng khu Ngô, ngài khách sáo quá. Tôi chỉ là đội trưởng của một chiến đội nhỏ, sao có thể lọt vào mắt ngài được.”

Kê Hạo mặt không thay đổi nhìn chằm chằm bàn tay đang giao nhau của hai người, ánh mắt lãnh đạm nhưng lại có cảm giác tồn tại.

Dự định đàm phán tốt đẹp ban đầu của Tịch Chu suýt chút nữa bị phá hủy dưới ánh mắt Kê Hạo, cố nén cười thu tay mình lại, nắm tay Kê Hạo, ngồi chung ghế sô pha với hắn, “Không biết trưởng khu Ngô tìm chúng tôi có chuyện gì?”

Ngô Chấn như có điều suy nghĩ đảo qua nơi đang nắm tay nhau của hai người, nở nụ cười công thức hóa, “Hai vị đều là thanh niên tài giỏi, mới đến khu an toàn vài ngày đã tạo ra tiếng tăm không nhỏ. Nghe thấy chiến tích của hai vị, tôi là một người có lòng mến tài cũng hơi không nhịn được. Không biết hai vị có muốn gia nhập quân đội của khu an toàn chúng tôi không?”

“Thực sự xin lỗi, chúng tôi đành phải phụ lòng tốt của ngài rồi. Hai người chúng tôi đều quen hành động tự do, vào quân đội nhất định sẽ tăng thêm phiền phức.” Tịch Chu áy náy nói.

Trưởng khu Ngô thở dài tiếc nuối, “Nếu sau này hai người đổi ý cũng có thể đến bàn bạc với tôi.” Trưởng khu Ngô nói tiếp, “Còn một việc nữa.”

“Nghe nói, trong tay hai người có vắc-xin phòng bệnh chống lại vi rút tang thi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.