Ngày Tháng Trắc Trở

Chương 5: Mộc Ca




Bạch Ly giữa đường cảm thấy tay Thi VôĐoan đang túm mình buông lỏng, trong lòng căng thẳng, không nhịn được ôm y vào, chẳng biết chìm chìm nổi nổi bị lũ lụt cuốn đến nơi nào, bản thân cũng bị sặc liền mấy hơi mơ mơ hồ hồ, còn lại một chút sức lực giữ chặt Thi VôĐoan.

Cũng may cách xa Mân Giang khẩu, sông dần rộng, tuy thế nước vẫn không giảm, cuốn phòng xá ruộng đất hai bờ sông như gió cuốn mây tan, song nhìn chung không còn xiết như thể bẻ gãy nghiền nát giống ở giang khẩu.

Như thế chẳng biết phải bị xôđến nơi nào, Bạch Ly thầm nói.

Thi Vô Đoan mềm nhũn cúi đầu gác lên vai Bạch Ly, dường như không nghe thấy hô hấp, Bạch Ly cẩn thận nâng thân thể y lên trên, cánh tay xuyên qua dưới nách ôm lấy ngực y, tay kia thìôm khúc gỗ nổi.

Y cúi đầu nhìn Thi VôĐoan một hồi, bản thân cũng chẳng biết mình nghĩ thế nào nữa.

Bạch Ly ra sức đè khúc gỗ xuống, ai ngờ không biết là lực đạo y dùng không đúng hay khúc gỗ này đã mục mà rốt cuộc gãy mất, Bạch Ly chau mày, đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy sương đen trên tay y càng lúc càng dày đặc, ngay cả tinh ti Thi VôĐoan giao cho cũng tan ra một đoạn, lúc trước còn cho là dùng sức quá mạnh, hiện tại lại phát hiện có phần bất thường.

Gay rồi!

Đột nhiên, trên mặt nước vốn âm trầm chảy xiết thình lình cuốn lên xoáy nước cựđại, khúc gỗ Bạch Ly bám thậm chí không có một chút tiếng động đã dễ dàng bị cuốn vào, vô số cái bóng màu đen lộn xộn nhấp nhô trong xoáy nước, bị hồng thủy xô tan, lại từ nơi khác chui ra, nhiều đến mức khiến da đầu ngứa ran.

Ma vật trời sinh vô tình vô nghĩa, chỉ mưu lợi, đám tiểu ma vật bị y nuôi trong bóng bình nhật theo xu thế của y, giết người phóng hỏa không từ việc gì, một câu của y có thể khiến chúng run lẩy bẩy, nhưng mà chúng cũng không thời khắc nào không chúý sức mạnh của ma chủ này, chờđợi thời điểm y hơi yếu thế là quần khởi tiêu diệt.

Vạn ma chi tông chính là một nơi như vậy, không muốn chết, thì phải giẫm lên thi thể kẻ khác mà liều mạng sống tiếp.

Khi trên người Bạch Ly còn một nửa hồ huyết, bởi vì huyết thống yếu đuối kia mà thường xuyên không áp chếđược đám ma vật này, tuy rằng mỗi lần đều có thể kịp thời ước thúc nhưng những thứ rục rịch ngóc đầu này cũng luôn nhắc nhở y hậu quả của thả lỏng. Song kể từ ngày ấy trong tiểu viện ở Cổ Cát, sau khi dưới sự hộ pháp của Trâu Yến Lai tự tay bỏđi một chút hồ huyết của mình, đám này không còn dám lỗ mãng nữa.

Nào ngờ lúc này gặp nạn hồng thủy, trước ngực sau lưng chỉ sợ bị thương không ít, vây trong lũ lụt gần như kiệt sức, lại bị mấy thứ này thừa gió bẻ măng.

Chúng thấp kém quá mức cho nên chỉ sống trong bóng không có hình thể, ngược lại tụ tụ tan tan không bị hồng thủy tổn hại.

Nhưng mà không kịp cân nhắc, lúc này đẩy Thi VôĐoan ra là không thể, chỉ sợ rời khỏi mình đỡ thì y sẽ lập tức chìm xuống nước. Một móng vuốt đen kịt lại từ dưới nước vươn đến hướng ngực Thi VôĐoan, băng vải quấn vết thương trên ngực y sớm bị lỏng ra, trong vết thương ngâm nước đến trắng bệch lộ rõ máu thịt tươi mới, có sức hấp dẫn vô cùng với ma vật.

Trong lòng Bạch Ly đột nhiên dâng lên cảm giác tức giận không nói thành lời, vung tay chẳng thèm đểý làm mất khúc gỗ, chém bóng đen kia làm đôi, hung tợn nói: “Các ngươi dám động vào y!”

Y sống hay chết đều là của ta, ai dám đụng tới một sợi lông của y!

Y nhờ vào lệ khí trong lòng mà nổi lên nửa người, phảng phất giẫm trên mặt nước, xoáy nước cựđại kia vòng quanh người y, đám ma vật bị y chấn nhiếp, nhất thời tản hết ra xung quanh, trông chừng từđằng xa.

Bạch Ly ra sức hít một hơi, thần chí có phần mê man, y ở nhân gian, bất luận huyết gìđều là thân xác phàm nhân, từ Mân Giang khẩu bị lũ lụt cuốn đi không biết bao nhiêu dặm, nếu là người khác sớm chẳng biết chết mất xác ở chỗ nào rồi, giờđây miễn cưỡng cầm cự, nhưng cũng biết mình là nỏ mạnh hết đà, nếu không xử lý mấy thứ này thì chỉ sợ xong luôn.

Nhưng y còn chưa xốc được một hơi, đột nhiên dòng nước vòng qua chỗ ngoặt, thình lình càng thêm chảy xiết, một bóng đen mang theo kình phong lao đến, lại làđòn dông trong nhà bách tính ven đường bị nước cuốn vào, đập thẳng về hướng y. Bạch Ly nghiêng người muốn né, nhưng hành động dưới nước không nơi mượn lực dù sao cũng bất tiện.

Y theo bản năng co vai nghiêng người, dùng vai lưng ngăn cản Thi VôĐoan, cố chịu đòn này, bịđập phun ra một búng máu bầm, trước mắt tối sầm, suýt nữa chìm xuống.

Quả thực là phúc vô song chí họa bất đơn hành, kẻ xúi quẩyuống nước nguội cũng phải dính răng.

Không cần y chìm xuống, đám ma vật vừa nãy tản ra nhân cơ hội này tụ lại một lần nữa, vây Bạch Ly không thoát thân được trong xoáy nước, hồng thủy kia càng lúc càng hung mãnh, xác người và súc vật bị cuốn vào mỗi lúc một nhiều, xoáy nước dựa vào đây tự nhiên càng chảy mạnh, Bạch Ly rốt cuộc không chèo chống được nữa, trong khoảnh khắc cùng Thi VôĐoan đồng thời bị cuốn vào.

Không còn chui đầu ra nữa.

Thi Vô Đoan chỉ cảm thấy mình lúc thì tỉnh táo lúc thì hồđồ, cả người như thể bị quay trên lửa, cảm giác ngạt thở còn ở ngực, hít một hơi cũng đau đớn rát bỏng –đau từ họng đến tứ chi xương cốt.

Y biết mình hẳn là phát sốt rồi, người ướt đẫm rất khó chịu, xem ra không còn ở dưới nước nữa, xung quanh vẫn rất tối, y còn chưa kịp nghĩ rõ là chuyện thế nào thì lại mơ mơ màng màng ngất đi.

Lúc tỉnh lại lần nữa, cảm thấy quần áo ướt sũng đã bị cởi đi, người nọ dường như sợ y lạnh, còn để lại cho y một tấm áo ngoài hơi ướt, đắp trên người.

Y mơ hồ mở mắt ra, liếc thấy xa xa hình như cóánh lửa, trong lòng hơi kinh ngạc thầm nghĩ, sao trời còn chưa sáng?

Một người từ trong bóng tối đi đến đỡ y dậy, vụng vềđút cho y một chút nước. Thi Vô Đoan nhìn quét qua người nọ một cái, mắt không dễ mở ra lắm, cho nên không hề nhìn tử tế, trong lòng thầm nghĩ, ngủ mơ hồ rồi sao, lại cảm thấy người nọ là Bạch Ly.

Y miễn cưỡng nở nụ cười, như là bao nhiêu năm tháng chưa từng nghỉ ngơi, đặc biệt mệt mỏi, lại nhanh chóng hôn mêđi.

Bạch Ly ngồi bên cạnh ngơ ngác nhìn Thi VôĐoan một hồi, chút ý cười gian nan nơi khóe môi người nọ còn chưa rút đi, vừa nãy đểđỡ Thi VôĐoan dậy, bàn tay y trong lúc vôýđể trên bờ vai trần của đối phương, chỉ cảm thấy người nóng cực kỳ như phải phát sốt, bả vai rắn chắc hơi gầy giơ xương giống như là một khúc củi đang cháy.

Ta vốn muốn đến giết y – Bạch Ly cuối cùng nhớ tới việc này, bàn tay dời lên cổ y. Nhưng màđể hồi lâu lại chẳng sửđược một chút sức lực nào, giống như nhẹ nhàng vuốt ve cổ y vậy, chậm rãi, lại vẫn kèm một chút mờám.

Y ngẫm nghĩ, rốt cuộc từ bỏ, lòng nói cùng nhau lưu lạc đến nước này rồi, Thi VôĐoan lại sốt thành như vậy, mình cũng chẳng còn tâm tình gìđểđộng thủ.

Vì thếđứng dậy thò tay xuống dòng sông nhỏ bên cạnh, chỗ bàn tay nhanh chóng ngưng tụ mấy mẩu băng vụn, Bạch Ly lấy bàn tay kết vụn băng ra, để trên trán Thi VôĐoan, vừa hạ nhiệt cho y vừa hậm hực nói: “Sốt đần ngươi thì càng tốt.”

Chờ Thi VôĐoan tỉnh lại lần nữa đã là gần một ngày một đêm.

Y sốt cao không bớt chẳng biết bao lâu, toàn dựa vào Bạch Ly lấy tay kết băng hạ nhiệt giúp, lúc mê man không biết, vừa mở mắt mới phát hiện toàn thân đau nhức không thôi, môi đã khô nứt đến chẳng thốt nên lời.

Lập tức có một bàn tay từ bên cạnh vươn đến nhẹ nhàng nâng đầu y lên, một chiếc láđen sì chẳng biết là cây gìđưa tới bên miệng y, dòng nước lạnh lẽo liền chảy vào.

Người cho uống nước hiển nhiên chưa từng làm việc này, dốc xuống chẳng biết là muốn tưới hoa hay muốn rửa mặt cho y, Thi VôĐoan nuốt vội vàng, tìm được đường sống trong chỗ chết từ hồng thủy, lại suýt nữa bị người này cho uống nước đến sặc chết.

Sau đó một bàn tay đồng dạng lạnh băng đặt trên trán y, chỉ nghe người nọ nói: “Không còn nóng nữa.”

“Tiểu…” Thi VôĐoan dừng một chút, qua giây lát mới thấp giọng nói, “Bạch Ly.”

Hai người bọn họ gặp mặt là ngươi chết ta sống đã thành lệ thường, ôn chuyện không còn mặt đối mặt nói tiếng người như vậy, Bạch Ly sửng sốt giây lát, cũng chẳng biết phải phản ứng thế nào, chỉđành mập mờđáp một tiếng.

Thi Vô Đoan cảm thấy đầu hơi choáng, nhắm mắt rồi lại mở ra lần nữa, quan sát nơi họđang ở.

Y mở mắt nhắm mắt mấy lần, đều phát hiện trời tối đen, lúc này mới nhìn rõ, màu của màn trời không phải bóng đêm bình thường mà là màu đỏ rất đậm, đỏđến mức biến thành màu đen, không thấy trăng sao, thỉnh thoảng có bóng đen nhanh chóng bay qua đỉnh đầu họ, cũng chẳng biết là thứ gì, phát ra tiếng kêu chói tai như chim hót, lại hết sức đáng sợ.

Chung quanh cũng có cỏ cây sông nước, chỉ là dáng vẻ của đám thực vật kia hết sức cổ quái, đúng là chưa thấy bao giờ, dưới màn trời màu đỏ thẫm này có vẻ càng thêm quỷ dị.

“Đây là nơi nào?” Thi VôĐoan hỏi.

“Trước kia bọn họ gọi làÁc Hỏa cảnh, cụ thể là thế nào thì ta cũng không biết.” Bạch Ly hiếm thấy nói chuyện bình hòa, y đi đến bờ sông, lại dùng chiếc lá không rõ trong tay lấy về chút nước, đưa đến bên miệng Thi VôĐoan: “Uống nữa không?”

Thi Vô Đoan vì suy nghĩ cho mạng nhỏ của mình, không dám làm phiền đại giá nữa, vội miễn cưỡng nhổm dậy, đưa tay đón lấy, tay lại run rẩy hệt như cái sàng, uống chưa được hai ngụm, còn lại đều bị y làm đổ.

Bạch Ly ở bên nói: “Chúng ta bị hồng thủy xôđi mấy chục dặm, đang lúc sức cùng lực kiệt, ma ảnh trên người ta phản phệ, nhất thời tình thế cấp bách, chỉđành trốn vào đây tạm lánh, nhưng không ngờ bệnh gấp chạy chữa bừa, lại chui đầu vào quỷ cảnh này, chỉ sợ muốn đi ra ngoài còn phải tốn công nhiều.”

Thi Vô Đoan “À” một tiếng, thoạt tiên trong lòng vui sướng khi kẻ khác gặp họa mà thầm nghĩ, ai kêu ngươi không làm người đứng đắn, không nghe lời người già, bị thiệt làđáng. Sau đó lại nghĩ, chẳng có gìđáng vui cả, mình lưu lạc cùng y, cũng coi như là phong thủy luân chuyển.

Bạch Ly nói xong cũng không còn lời nào, qua giây lát Thi VôĐoan rốt cuộc khẽ ho một tiếng, phá tan sự im lặng có phần xấu hổ, nhẹ giọng nói: “Tại sao ngươi không giết ta?”

Bạch Ly ngước lên, ánh sáng của đống lửa phảng phất chiếu vào đồng tử, khiến cho đôi mắt thoạt nhìn lại như là dấy lên ánh lửa hừng hực, một lát sau y mới thình lình dời đi, thấp giọng nói: “Đột nhiên không còn tâm tình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.