Ngày Tháng Sống Cùng Sủng Phi

Chương 57: Thợ Săn Linh Thú




Có người dù biết mình nổi bật thì trong lòng cũng biết hôm nay chỉ nên làm nền.

Mà có người, dù vốn chỉ là lá xanh làm nền cho hoa hồng song vẫn muốn không thua kẻ khác, lắc mình một cái trở thành cây đa riêng một góc trời, biết bao đôi mắt nhìn chăm chú.

Mặc dù biết người sau quả thực chẳng ra gì, nhưng dẫu sao cũng khá xứng danh với bộ sườn xám trên người cô ta.

Hoài Chân bội phục thì có bội phục, song không đến mức hâm mộ.

“Hai mươi tư cô gái vừa đi qua đẹp lắm, anh có thấy không?”

Ceasar hờ hững đáp, “Không.”

Hoài Chân nói, “Các cô ấy ăn mặc trông xinh ghê. Hay để lát nữa tôi dẫn anh đến chỗ mua phiếu xem tạp chí người đẹp?”

Anh đặt muỗng xuống, “Không có hứng thú.”

Hoài Chân vừa ngoái đầu lại, thấy anh đã đặt muỗng xuống chuẩn bị rời đi, bèn hỏi, “Không đợi bạn à?”

“Tôi mời rồi. Nhưng mới rồi cô ấy còn quay đầu chạy đi, ban nãy còn đứng ở đây. Đi nhanh lắm, cũng không thèm ngoái đầu.”

Hoài Chân ngạc nhiên.

Bạn?

Bạn.

Cô cố kìm nén nụ cười nơi khóe miệng, khẽ nói, “Xin lỗi…”

“Mặc thứ trang phục lạ lùng, rồi chạy về như một cơn gió, nói xin lỗi với tôi.”

Hoài Chân cúi đầu nghĩ ngợi, lại đưa ra lời mời, “Có muốn đi dạo phố Grant Ave không? Trên đường tấp nập lắm.”

Sau ít nhất mười giây, Ceasar mới thong dong hỏi, “Lẽ nào lúc trước cô không định như vậy?”

Hoài Chân thành khẩn nói, “Hai tuần trước tôi có hỏi ý kiến của anh rồi, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời nên tôi nghĩ có thể anh không có hứng thú. Phòng lỗ mãng, nên tôi lại hỏi lần nữa.”

“Tôi chưa bao giờ nói không cả.”

“Hoặc chí ít cũng báo cho tôi biết là anh đã đến phố người Hoa chứ. Tự dưng mở cửa đi ra, còn đúng lúc tôi cãi nhau với người ta, hù chết tôi mất.”

Trong khoảnh khắc ấy, dáng vẻ cay nghiệt và hùng hổ hoàn toàn biến mất trên mặt Ceasar.

Đột nhiên anh vô thức bật cười, tiếp đó cúi đầu hỏi, “Dọa cô rồi hả?”

Giọng nhẹ đến khác thường.

Trong tiếng cười thất thường kia, Hoài Chân nhận thấy một sự yên lặng kỳ lạ, một lời tuyên thệ bình đẳng, một sự thản nhiên rõ ràng, tựa như hòn đá rơi vào nước sẽ phát ra tiếng vang.

Hoài Chân cũng thấy lòng mình bình yên đến lạ, cô cười nói, “Không phải dù sao cũng đến rồi à?” Thấy anh vì né tránh Trần Bối Đế mà trên người vẫn mặc bộ quần áo ngủ khách sạn phát cho, cô bèn nói, “Để tôi dẫn anh đến phòng mới. Hành lý ở phòng cũ đã được chuyển đi rồi, bây giờ có thể đổi phòng.”

Phòng mới nằm cuối hành lang tầng hai, qua cửa sổ chạm trổ hoa văn, từ nơi này có thể trông thấy những bụi trúc thấp bé mọc bên tường ở bên ngoài – là căn phòng ông chủ thích nhất. Mà giờ đây lại còn có thể tiếp xúc với các người đẹp ở khoảng cách gần nhất, thật đúng là điều kiện được trời ưu đãi.

Hoài Chân đứng ở cửa nói, “Tôi xuống dưới báo với quản lý một tiếng đã, để ông ấy không cho là tôi làm biếng.” Rồi cô nói tiếp, “Tôi chờ anh dưới đồng hồ lớn nhé, anh muốn đi lúc nào cũng được.”

“Tôi không phải là loại người ‘lúc nào cũng được’.” Anh lại trở về với vẻ kiêu ngạo như trước, “Mười phút sau gặp.”

Đóng cửa phòng lại. Hoài Chân bật cười, nhanh nhẹn tránh ra.

Dù biết cánh cửa kia đã đóng, nhưng cô vẫn cảm giác sau lưng có ánh mắt tò mò pha chút tìm tòi nghiên cứu, ngoài ra còn cả sự khó hiểu trước thế giới.

Dù không biết thời cơ đưa đến thay đổi này là gì, song suy cho cùng cũng không phải là chuyện xấu.

Lúc đi trên hành lang, một cánh cửa chợt bật mở. Một cô gái xinh đẹp đỡ quả đấm cửa bên trong, thò người ra thấp giọng hỏi, “Em gái này, có thể nhờ em một chút được không?”

Cô ngẩng đầu lên, nhận ra gương mặt tao nhã xuất hiện trên ảnh, thế là gật đầu cười nói, “Chào chị Văn Tâm, có điều em chỉ có mười phút thôi.”

Hoàng Văn Tâm ngạc nhiên “a” lên, cười nói, “Em gái nhà họ Quý đúng không, chị có nghe Văn Sênh nhắc đến em rồi.”

Cô ấy nghĩ ngợi rồi nói, “Phòng số 8 ở tầng ba, nhờ em tìm York Kona.” Rồi cô ấy tiến lại gần, thấp giọng nói, “Chị để quên áo nịt ngực ở chỗ anh ta rồi.”

Sau đó lại thoáng thu người về, Hoài Chân nhìn thấy cô ấy đỏ mặt.

Cô mỉm cười, “Chị đợi em một lát.”

Hoài Chân đến phòng khách báo cho quản lý biết cô dẫn khách đi tham quan phố, sau khi được cho phép thì lập tức vịn cầu thang chạy nhanh lên tầng ba.

Còn chưa tìm được phòng số 8 thì cô đã trông thấy một đôi nam nữ dựa vào tường ở ngoài hành lang tán gẫu. Xem ra cuộc đối thoại kia rất thú vị, cô thấy cô gái kia cười khanh khách đầy khoái trá.

“Mấy ngày nay cô ấy bận rộn nổi tiếng, làm gì có thời gian để ý đến anh? Có điều trên phố người Hoa có rất nhiều chuyện vui, nếu anh cảm thấy hứng thú thì em có thể…”

Hoài Chân nhận ra âm thanh này, tưởng trước đó Hoàng Văn Tâm có nhờ Trần Bối Đế lên lầu lấy đồ lót.

Song để ngừa vạn nhất, cô vẫn đi lên ngắt lời hai người họ.

Người đàn ông da trắng ngoái đầu lại, nụ cười vui vẻ vẫn chưa tan: “Xin hỏi có chuyện gì không?”

Hoài Chân nói, “Văn Tâm có làm rơi đồ ở chỗ anh.”

York “ồ” lên vỗ trán, đẩy cửa vào phòng lục tìm một hồi rồi xoay người đi ra, vô cùng thân thiết đưa thứ đồ được bọc trong khăn quàng màu đen cho Hoài Chân, thở dài, “May quá, nhất định cô ấy lo lắng lắm.”

Trần Bối Đế dựa nghiêng vào tường, âm thầm liếc mắt, cảm thấy rất không vui, xoay người rời đi.

Hoài Chân cám ơn York, lúc quay gót rời đi thì nghe thấy sau lưng có tiếng nói vang lên: “Ấy, cô đi đâu vậy? Không phải muốn trò chuyện nhiều chuyện lý thú của Văn Tâm hồi bé với tôi sao?”

Hoài Chân lắc đầu.

Phải nhắc nhở Văn Tâm đề phòng Trần Bối Đế?

Cô không biết nếu mình làm vậy thì có bị xem là lo chuyện bao đồng không. Có điều lúc trả lại áo nịt ngực và khăn quàng cổ, cô vẫn báo cho Hoàng Văn Tâm biết: “Hồi nãy ở trên lầu, em thấy York đang nói chuyện say sưa với bạn chị.”

Hoàng Văn Tâm bật cười, “Anh ấy hỏi thăm chuyện xấu của chị đúng không? Tên York này.”

Lấy áo nịt ngực ở trong khăn quàng ra, cô thờ ơ cười nói, “Cám ơn em.”

Hoài Chân mỉm cười chào cô ấy rồi xoay bước rời đi.

Chuyện giữa tình nhân nhà người ta, có lẽ không cần cô phải bận tâm.

Ngẩng đầu lên nhìn, đã tám phút trôi qua.

Cô ngã người ra sau thò đầu nhìn vào hành lang, đúng như dự đoán, đúng mười phút sau cánh cửa mở ra, sau đó Ceasar bước ra.

Áo sơ mi trắng cùng quần dài màu đỏ, bên ngoài khoác áo len màu đỏ tím —— thứ gì cũng khá rộng, lại còn linh hoạt tự tại khiến cơ thể như biến mất trong lớp quần áo. Nếu không phải Hoài Chân thấy tận mắt sống lưng trần của anh, thì nhất định lúc này cô sẽ cảm thấy anh rất gầy; tuy nhiên sự thật hoàn toàn trái ngược.

Phối màu không ra gì, không có lấy chút cảm giác hài hòa. Thường ngày anh toàn mặc tông màu đen trắng xám nhìn quen rồi, nên cô cảm thấy như vậy mới là đúng, mới càng phù hợp hoàn hảo với anh hơn, hơn nữa tính khí lạnh lùng cũng được bộ trang phục mài giũa bớt đi;

Nhưng thực chất anh lại giống thể trong suốt, nên mới có thể tùy ý mặc màu nào cũng được.

Hoài Chân nghĩ, đoán chừng hôm nay tâm trạng của anh rất tốt.

Đợi anh sải bước đi đến, Hoài Chân hỏi, “Anh có chỗ nào đặc biệt muốn đến không?”

“Tôi không biết nhiều về phố người Hoa cho lắm.”

Ceasar chợt nhớ ra.

—— Cả đời này tôi tuyệt đối sẽ không đặt chân vào phố người Hoa nửa bước.

Từ lúc thề thốt cho đến nay còn chưa được một tháng, thế mà anh đã phá vỡ lời thề ba lần, mà lần nào cũng đi cùng một người với lý do khác nhau.

Anh không biết rốt cuộc là có vấn đề ở đâu, nhưng rồi vẫn không nhịn được muốn đến nhìn kết quả.

“Vậy anh đành đi theo tôi thôi.” Hoài Chân nói.

Ceasar nhìn cô, thong thả không chút do dự đi theo cô.

Giống như hai ngày trước Andre đã nói với anh, “Hai ngày tới Catherine và Daisy muốn tá túc ở chỗ cậu để dễ đi bộ đến phố người Hoa.” Sau đó lại nói, “Nếu như cậu đồng ý thì có thể đến khách sạn tôi đã đặt —— gần đây khá náo nhiệt, cô gái kia phục vụ ở đó chắc sẽ bận lắm, nên tôi đã mời cô ấy làm hướng dẫn viên riêng cho phòng của tôi rồi.”

Anh không chút do dự đồng ý, hơn nữa đêm qua lại…

Mất ngủ.

Rồi chuyện sau đó càng quái lạ khó hiểu.

Nắng buổi chiều không quá gay gắt, từ khách sạn cổ xưa ồn ào hòa vào trong tiếng người tấp nập, trong dòng người qua lại cùng tiếng rao chào bán tranh vẽ phiếu bầu, bóng dáng màu xanh lá bé nhỏ kia đi đằng trước gạt đám đông ra, rồi thỉnh thoảng lại bước nhanh như thể sợ anh kéo chân sau.

Nhìn thấy lọn tóc mềm mại vểnh lên phía trước, Ceasar cố nén kích động muốn chạm nhẹ vào.

Bất chợt trên sườn đồi có một cậu bé da trắng khóc toáng lên, chỉ vào quầy bán hoa quả ở đằng xa la lớn: “Con muốn dứa cơ.”

Người cha da trắng cao to uy nghiêm cau mày cảnh cáo: “Cha với mẹ đề nghị —— phải ăn trưa trước đã.”

Đứa bé kia mặc kệ, đặt mông ngồi phịch xuống đất làm mình làm mẩy.

Người cha mặt đầy ghét bỏ nhìn con trai, xòe tay ném nó xuống đất rồi xoay lưng bỏ đi.

Cậu em trai đứng bên cạnh người anh thút thít, định khuyên giải.

Nhưng mẹ đã nhẹ nhàng ôm lấy em trai, nói: “Anh trai làm sai. Không thể học theo anh được.” Sau đó cũng rảo bước đi theo chồng.

Phụ nữ người Hoa xung quanh thấy thế thì chau mày, rỉ tai nhau nói, “Làm gì có cha mẹ nào như vậy?”

Người đàn bà đó gầy còm lưng gù, dùng dây vải bông trói một đứa nhỏ chừng ba tuổi cõng trên lưng, lấy trống lắc dỗ dành.

Đứa bé nói, “Bà ơi, con muốn ăn khô vịt.”

Người đàn bà lập tức đáp được, “Được, để bà mua khô vịt cho Kiển Kiển nhé.”

Đứa bé da trắng tuổi xấp xỉ cậu bé đó vẫn ngồi dưới đất, thấy không ai để ý đến mình thì lau nước mắt đứng dậy, chạy nhanh đi tìm cha mẹ ruột đã sớm biến mất trong đám đông.

Tâm trạng Hoài Chân hơi phức tạp, quay đầu sang hỏi, “Hồi nhỏ anh có từng bị cha mẹ bỏ lại như vậy không?”

Ceasar hoàn hồn, “Trong nhà có rất nhiều anh em, từ rất nhỏ mọi người đã bị ép buộc phải tranh đoạt với nhau. Trong tình huống bạo lực không giải quyết được, thường thì theo lý tranh luận sẽ có hữu ích hơn càn quấy.”

Hoài Chân nói, “Thế đến 21 tuổi cũng bị ném ra khỏi nhà tự lập à?”

“Ở bờ Tây mới làm như vậy, người bờ Đông có quá nhiều gia sản cần thừa kế.” Ceasar sầm mặt, “Tôi còn hy vọng 21 tuổi mình bị ném ra khỏi nhà đây.”

Cách đó không xa dưới nắng mặt trời trong đám đông, một người phụ nữ nước ngoài lôi ra một chiếc tã màu vàng ố bẩn từ xe nôi, do dự nhìn quanh. Đứa bé sơ sinh bên trong xe còn đang khóc làm loạn, người phụ nữ nước ngoài sốt ruột nhìn quanh, vừa thấy Hoài Chân mặc đồ màu xanh trong đám đông thì lập tức hai bước lên trước, chặn cô lại, hỏi bằng tiếng Anh: “Tôi thấy trên quảng cáo nói, nếu trên đường thấy cô gái nào mặc sườn xám màu xanh hoặc thiếu niên mặc đồ truyền thống màu vàng thì có thể nhờ họ giúp đỡ.”

Hoài Chân dừng bước gật đầu.

Người phụ nữ thở phào, “Xin hỏi vất rác ở đâu?”

Mùi bài tiết hôi thối kèm theo mùi sữa xông vào mũi.

Hoài Chân nhìn con phố đầy giấy dai giấy vụn, lẫn với những chất bẩn đen ngòm ở xung quanh thì không biết phải nói với bà ấy thế nào, bởi vì thùng rác ở phố người Hoa không có tác dụng lắm.

Cô thoáng nghĩ ngợi rồi nói, “Đi dọc theo phố Grant Ave đến giao lộ kế tiếp thì rẽ phải, đi hai trăm mét là thấy một cửa tiệm giặt giũ.”

Sắc mặt người phụ nữ kia hơi dao động, cô bổ sung, “Tôi nghĩ nếu vất rác thì hơi tiếc. Chỉ năm xu đã có thể giặt sạch cho dì rồi.”

Người phụ nữ kia cân nhắc một lúc rồi gật đầu, đẩy xe nôi đi nhanh.

Ceasar đột nhiên dùng tiếng Anh uốn nắn, “Tôi nghĩ, chứ không phải là tôi chìm.”

Qua hai giây, cô vẫn chưa biết mình nói sai ở đâu, “I sink?”

“… Think.” Ceasar cúi người làm mẫu.

Hoài Chân học theo động tác cắn lưỡi, “S… think?”

Anh nghĩ một chút rồi lại hỏi, “Ùm cói?” (Tiếng Quảng Đông: Cám ơn. Ceasar có ý khinh thường hỏi cô: Cám ơn phải nói thế nào.)

Hoài Chân bị chương trình dạy phát âm tiếng Anh đột nhiên làm cho ngây người.

Sau đó mở miệng: “Thanh.. kiu?”

Ceasar nhìn cô.

Hoài Chân hốt hoảng vội sửa lời, “Thank you.”

“Garbage, not cabbage, not luggage.” (Rác rưởi, không phải bắp cải, không phải hành lý.)

Hoài Chân thấp giọng nói, “Tôi phân biệt được mấy thứ đó.”

“Tôi nghe cô nói sai ít nhất ba lần rồi. Hay cô không định nói tiếng Anh ở Mỹ? Dù sao cô không quan tâm, ở phố người Hoa, chỉ cần dùng tiếng Quảng để giao tiếp, thỉnh thoảng nói vài câu tiếng Đức là đủ?”

Hoài Chân nơm nớp lo sợ, “Được. Tôi nhớ rồi.”

Ceasar cúi đầu nhìn cô, “Rốt cuộc cô học đâu ra thứ tiếng Anh chết tiệt này đấy hả?”

Hoài Chân: “…”

Do giáo dục bắt buộc chết tiệt với một người Tứ Xuyên lưỡi thẳng đuột của kiếp trước chết tiệt, cô có cách gì đây?

Màn dạy dỗ nghiêm khắc này làm Hoài Chân như quay lại lớp Vật Lý đầy ác mộng hồi học cấp ba. Để phòng ngừa anh lại soi mói ra được chỗ sai nào khác, thì khi từ xa trông thấy đám con bạc vẫy cờ của Miss Chinatown trên phố, Hoài Chân lập tức bày tỏ vô cùng hứng thú về đặt cược.

“Có muốn thử cá cược một lần không?”

“… Không có hứng thú.”

Hoài Chân sờ soạng khắp túi một lúc lâu, phát hiện sườn xám không có túi.

Mà lúc này Ceasar lại đưa đến đồng 50 cent.

Cô nhận lấy.

Cô đứng trên đường nghiên cứu bảng biểu ngữ một hồi lâu: “Đàn ông người Hoa cảm thấy ba người này rất đẹp, còn người da trắng lại cảm thấy hai người này đẹp nhất.”

“Cô thấy thế nào?”

“Angela Zang này có khí chất rất tốt, nhưng tôi cảm thấy phái nam thích cô ấy không nhiều lắm, mà phái nữ thì ít đến đặt cược.” Hoài Chân ngẫm nghĩ, ngẩng đầu hỏi, “Anh cảm thấy thế nào?”

Một người đàn ông giống như dò la tin tức nào đó, “Mua Chu Lỵ Nhi.”

Chủ tiệm uể oải nói, “Chu Lỵ Nhi một bồi mười, bằng Ngũ Văn Phương.”

Người đàn ông nói, “Vừa rồi có người da trắng gọi người mua năm mươi nghìn đô la, tính để Chu Lỵ Nhi đoạt được vòng nguyệt quế.”

Đột nhiên một đám đàn ông người Hoa từ sòng bạc bên cạnh xông đến.

Hoài Chân ồn ào, “Đây là thủ đoạn tư bản gì thế?”

Ceasar cười, “Cô thích ai thì cứ bỏ phiếu cho người đó.”

Hoài Chân thở dài, hiện tại tài nguyên nắm trong tay rất ít người, dân đen bọn tôi cũng chỉ có thể góp vui thôi.

Đột nhiên rất nhiều cánh lớn đàn ông từ mọi hướng đổ đến, chặn lại mặt tiền của mấy nhà cái.

Hoài Chân xòe lòng bàn tay, Ceasar thuận tiện cầm lấy đồng 50 cent, ung dung gạt đám đông ra.

“Ai?” Ông chủ hỏi.

“Angela Zang.”

Đám đông cười ầm lên.

“Năm mươi cent.” Ceasar không đổi sắc, sau đó tay kẹp hai tờ phiếu trị giá hai mươi lăm cent, xuyên qua đám đông đi ra.

Hoài Chân vỗ tay.

Càng đi về phía trước, bất tri bất giác đã qua cổng phố.

Đám đông từ cáp treo đậu ở đằng xa và những chiếc xe dừng trên đường cái liên tục đi xuống, đổ vào phố người Hoa chật chội này.

Ceasar đột nhiên dừng bước.

Một chiếc xe Duesenberg Model J đậu bên đường, một người đàn ông tóc vàng cao to đi ra phía sau, mở cửa mời hai quý cô ngồi trên xe xuống.

Hoài Chân thấy nhìn thấy một đôi giày cao gót màu bạc mảnh khảnh cùng một đôi chân dài trước tiên. Sau đó, hai người phụ nữ xinh đẹp có bầu ngực lớn thanh lịch bước ra khỏi xem, tháo kính râm màu nâu ra, nhìn quanh phố người Hoa này.

Một cô gái trong đó có gương mặt khá trẻ con, mặt mũi tinh xảo, từ xa đã trông thấy Ceasar cao lớn với bề ngoài rất bắt mắt trong đám đông.

Cô vẫy tay cao giọng gọi: “Little Herbert!”

Andre và Catherine cũng nhìn theo sang, vẫy tay gọi anh.

Thấy thế, Andre rảo bước đi đến đầu tiên, các cô gái đi giày cao gót cẩn thận đuổi theo.

Đợi đến gần, cô gái mặt trẻ con kia nhạy bén phát hiện một cô gái Đông phương mặc trang phục màu xanh đứng cạnh Ceasar, trông cô ấy có vẻ xinh xắn độc đáo.

Trong năm người chỉ có Hoài Chân là người ngoài.

Hai cô gái da trắng cũng chờ Andre hay Ceasar mở lời.

Andre quay đầu sang giải thích với hai người, “This is….”

Nói đoạn anh dừng lại híp mắt nhìn Ceasar, có vẻ như khó chọn lời.

Ceasar tiếp lời, “This is my girl.”

Giọng hờ hững như đang giới thiệu “đây là máy tính tôi mới mua”, mà câu từ thốt lên vừa thân mật quen thuộc lại không quá phận, khiến không một ai hoài nghi tính chân thực.

Cô gái kia lập tức thôi cười.

Catherine lại lớn tiếng bật cười, chìa tay ra với Hoài Chân như muốn hóa giải lúng túng, nắm lấy tay cô, “Hi, đúng là tin tốt. Chào cô, cho hỏi cô ở chung với anh tôi có ổn không?”

“Cũng ổn,” Hoài Chân vừa nói tiếng Anh vừa cẩn thận nhìn Ceasar, xác nhận anh không khó chịu với phát âm của mình thì mới cười nói tiếp, “Nhìn hai người chẳng giống nhau tẹo nào.”

Catherine cười to, “Không giống ư? Tạ ơn trời đất! Tốt quá rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.