Ngày Tháng Sống Cùng Sủng Phi

Chương 38: Ảo Mộng Vĩnh Hằng




Phạm Mạc Sát nhìn khuôn mặt ngây thơ của Nhan Đình, chỉ biết cười trừ chứ không biết phải nói gì thêm nữa. Anh lót gối cho cô nằm, không quên hôn lên trán cô âu yếm: "Ngủ ngon!"

Cô gái nhỏ mỉm cười, khép đôi mi lại...

Anh không ra ngoài ngay, nhìn ngắm cô một lúc lâu. Sau đó mới nhẹ nhàng đóng cửa, anh quay đầu đi thẳng đến Tử Ngục!

Trong ngục tối, tiếng la hét thảm thiết vang lên không ngừng. Roi gai vun vút giáng xuống cơ thể đầy máu, muối rắc từng đợt lên da thịt đã tan nát. Trên bàn là vô số những công cụ tra tấn đang chờ đợi được tắm bởi máu tươi...

Cánh cửa lớn mở ra, Phạm Mạc Sát chậm rãi bước vào. Nét mặt lạnh lùng cùng với đôi mắt sâu thẳm, không chút mảy may để ý đến cảnh tượng ấy. Thái độ khác hoàn toàn khi ở cùng Nhan Đình. Phải, đây mới chính là Phạm Mạc Sát của trước kia!

Lãnh đạm nhìn tên tù nhân không còn nhận ra mặt mũi. Anh cất giọng lạnh lẽo:

- Ta đã nói với các ngươi phu nhân không thích dây xích. Thời gian này ta không muốn ra ngoài, cho dù là Đại hội Quý tộc ta cũng không đi. Vậy mà có kẻ cùng lúc vi phạm hai điều trên, các ngươi hiểu nên làm gì rồi chứ? Nhưng nhớ, không để hắn chết!

- Vâng!

Hai tên thuộc hạ nhìn nhau, cực kỳ căng thẳng, trên trán đổ mồ hôi lạnh tót. Một khi thủ lĩnh không vui thì ngay cả hít thở cũng phải chú ý. Thực chất không ai ra luật đó, chỉ là đứng trước một người máu lạnh như Phạm Mạc Sát thì ai cũng sẽ khiếp sợ mà không hiểu tại sao.

Cất công đến Tử Ngục, cũng chỉ để nói một câu.

Phạm Mạc Sát quay về lâu đài, đã thấy nhóm người thuộc gia tộc Faranova ngồi đợi ở đại sảnh. Nhìn thấy anh, vị tộc trưởng đã già liền tiến tới chào hỏi, những người còn lại đều đứng lên.

- Phạm đại nhân, chào ngài!

Anh nhìn lướt qua đám người này, sau đó nhàm chán nói:

- Các người đến đây làm gì?

- Phạm đại nhân, chắc ngài cũng đã biết. Sau trận chiến đó, chỉ có tộc Roy Jr của ngài và Faranova là hai tộc thắng trận. Vì lợi ích của...

- Nói vào vấn đề chính!

Anh đút hai tay vào túi, thừa biết mục đích của bọn họ. Chỉ là xem xem họ mặc dày tới đâu. Đúng như dự đoán, lão tộc trưởng Faranova vội dẫn một cô gái đang e thẹn tới trước mặt anh, nói với giọng đầy tự hào:

- Giới thiệu với ngài! Đây là con gái duy nhất của tôi. Kém ngài hai tuổi, xinh đẹp lại có học thức. Đã được dạy bảo gia giáo từ nhỏ, chắc chắn không làm ngài thất vọng!

Cô gái đó ngay cả nhìn anh cũng không thèm nhìn lấy một cái. Trong lòng đầy sự giễu cợt vì những lời tâng bốc của lão ta. Hôm nay kéo cả gia đình đến đây, anh không làm họ bẽ mặt thì anh không phải là Phạm Mạc Sát!

- Ý ông là muốn kết thông gia với tộc Roy Jr?

- Nào có nào có. Chỉ là muốn báo đáp ân tình của ngài trong suốt những năm qua...

Ha, bán cả con gái? Đây gọi là báo đáp?

- Ân tình? Có sao? Tôi nhớ trước đây Roy Jr chưa từng giúp đỡ gia tộc Faranova của các người dù chỉ một lần.

- Ngài! Ngài đừng đùa nữa, chúng tôi hoàn toàn không có ý xấu! Hơn nữa con gái tôi cũng rất thích ngài...

"Cha không gạt mình. Phạm Mạc Sát thật sự rất hoàn hảo! Không bàn đến địa vị, chỉ mỗi vẻ đẹp và phong thái đã bỏ xa những tên vương tử tầm thường kia rồi! Gả cho hắn ta thì suốt đời không phải lo lắng gì nữa!" - Đại tiểu thư Faranova đứng khép nép, trong lòng thầm cảm thán vị thủ lĩnh trẻ tuổi này. Đôi mắt lộ liễu chăm chú nhìn từ gương mặt đến dáng người, tim đập mỗi lúc một nhanh hơn.

Phạm Mạc Sát giơ tay ra hiệu lão ta ngừng nịnh nọt. Với giọng đầy nghiêm túc:

- Con gái của ông, tôi không có hứng thú! Phiền các người mau rời khỏi đây, kẻo làm ồn đến giấc ngủ của phu nhân tôi!

Gia đình tộc trưởng Faranova:!?

Lão tộc trưởng còn chưa phản ứng kịp, con gái ông ta đã vội xông tới nắm lấy tay áo anh, lớn tiếng: "Cái gì?"

Phạm Mạc Sát nhíu mày lại, tỏ ra vô cùng khó chịu nhìn ông ta: "Đây là đứa con gái hiền lương thục đức mà ông nói?"

Nhận thấy điều chẳng lành, vội kéo cô con gái lại. Ông ta vẫn cố nở nụ cười:

- Phạm đại nhân, thật xin lỗi! Là con gái tôi không hiểu chuyện. Nhưng...ngài thực sự đã...

- Lời của tôi khó hiểu đến vậy sao? Tôi không có thời gian nói vòng vo. Người vợ yêu quý của tôi đang nghỉ ngơi, các người mau rời khỏi đây ngay lập tức. Nếu để cô ấy tỉnh giấc mà không thấy tôi, tôi không nghĩ sẽ để các người yên ổn rời khỏi nơi này! Hiểu không?

Anh đen mặt chán ghét nhìn bọn họ, lấy khăn lau ở tay áo, nơi mà cô gái đó vừa chạm vào. Giọng nói ngày một lạnh hơn.

Lão ta dường như quá hoảng sợ mà nói bừa, không biết những lời lão sắp nói ra sẽ khiến lão ân hận!

- Phạm đại nhân, xin ngài suy nghĩ lại, con gái tôi chấp nhận chịu thiệt. Sẽ không để ý chuyện năm thê bảy thiếp. Hay là để con gái tôi làm chính thất, người vợ hiện tại của ngài xuống làm vợ thứ, tôi...

Ông ta chưa nói hết câu, đầu mũi súng đã chỉa thẳng vào đầu. Tiếp đến là bộ dáng vô cùng đáng sợ, tựa như quỷ dữ, Phạm Mạc Sát cất giọng cực trầm như thanh âm của địa ngục:

- Ngươi có biết những lời vừa rồi đã đủ để gia tộc Faranova của các ngươi diệt vong?

Bọn chúng chân mềm nhũn, mặt trắng bệch. Không nói được thành tiếng. Lão tộc trưởng run rẩy quỳ xuống, tự vả vào mặt mình những cái tát đau điếng: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi sai rồi,...."

"Chát"

"Chát"

"Chát"

[...]

Phạm Mạc Sát không chút để tâm đến những lời van xin của họ. Đi thẳng vào lâu đài, nói với tất cả thuộc hạ: "Các ngươi ngày mai mời tộc trưởng tất cả các tộc đến đây. Ta muốn vạch rõ cho chúng biết chúng là ai, chúng đang đứng ở đâu, ta cũng nên thanh trừ một số kẻ không biết trời cao đất dày!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.