Ngày Tàn

Chương 55




Từ Dịch Phong biết rõ là cô chưa ngủ, bàn tay nhỏ bé đang nắm thật chặt lại, hắn mỉm cười bất đắc dĩ, đưa tay đến bên eo của cô.

Mạnh Hạ cảm giác được hơi thở của hắn càng lúc càng gần, đôi mắt liền mở ra, bốn mắt nhìn nhau, cô bị u ám trong mắt hắn làm cho giật mình: "Anh làm gì vậy?"

Từ Dịch Phong khóe miệng dương dương tự đắc, ngắm nhìn cô một cái mới dời tầm mắt đi, nhìn vào nụ hoa nhỏ chớm nở ở ban công, trầm mặc một chút mới nói ra: "Ở Tinh Thành tuần này có triển lãm trang sức, có muốn đi xem không?"

Mạnh Hạ phát hiện ra Từ Dịch Phong thật sự đã thay đổi, trước kia hắn sẽ không bao giờ trưng cầu ý kiến của người khác. Chuyện mà hắn muốn làm thì tất nhiên phải làm, ý nguyện của người khác đừng mong có một chút quan hệ gì với hắn.

Chẳng hạn như, trước kia cô muốn đi xem triển lãm tranh, Mạnh mẫu cho cô hai tấm vé vào cửa, cô đã vội vã đưa cho Từ Dịch Phong, nhưng hắn chỉ nhìn lướt qua rồi cho cô bốn chữ: "Không có hứng thú."

"Không có hứng thú." Mạnh Hạ ngồi dậy, đứng lên chuẩn bị trở lại trong phòng. [ =)) Gậy ông đập lưng ông. Mạnh Hạ nãy giờ vẫn ở ghế ngoài ban công ah.]

Từ Dịch Phong bỗng dưng cong khóe miệng lên, tiểu nha đầu này kỳ thật còn rất thích thù dai nhớ lâu. Hắn kéo tay của cô lại: "À….." Hắn mỉm cười nói ra: "Nhưng tôi nhớ rõ là trước kia em đối với mấy thứ này cảm thấy rất có hứng thú."

Mạnh Hạ đứng thẳng lưng, giãy giãy tay, nhưng không có thoát ra được. Lạnh lùng nói ra: "Trước kia? Anh còn nhớ được trước kia sao?"

Cô bất ngờ mỉm cười một tiếng, khóe môi tạo thành một đường cong, giọng nói lập tức trở nên lãnh đạm: "Anh nói chuyện với tôi như vậy, tôi thật sự thấy không quen."

Gió ban đêm có chút thô lỗ làm sợi tóc bay múa, cô chịu không được mà hơi run lên, chậm rãi vén lọn tóc rối bời ở thái dương, ánh mắt sâu xa: "Đây không phải anh mà tôi biết."

Cô rõ ràng cảm nhận được đầu ngón tay của Từ Dịch Phong run lên, thần sắc trong mắt hắn thâm trầm như một đầm nước sâu: "Tiểu Hạ, em biết tôi là người như thế nào sao?"

"Anh đối với tôi như thế nào, còn cần tôi phải nói cho anh biết sao?" Mạnh Hạ không muốn cùng với hắn tiếp tục rối ren thêm nữa, sự nhiệt tình nóng bỏng của hắn làm cho cô khó mà thừa nhận được.

Cô ra sức để đi tới cửa, Từ Dịch Phong lại nhanh như gió ôm lấy cô từ phía sau: "Lúc trước tôi đã nói nhiều lời như vậy, em chịu nghe lọt một chút được không? Hình như có vài lời em không chịu nghe, vậy tôi lập lại một lần nữa, chúng ta cùng chung một chỗ."

Mạnh Hạ đầu óc mơ hồ, cô cắn môi, tay nắm chặt lấy then cửa: "Cùng một chỗ? Từ Dịch Phong, ngược lại anh nói nghe thật nhẹ nhàng." Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, bọn họ làm sao có thể cùng ở một chỗ.

Cô thở ra một hơi, thật đáng buồn nhưng cũng thật mỉa mai. Lồng ngực của hắn ấm áp như vậy, đã từng là tất cả khao khát của cô. Bây giờ, cô lại từng chút từng chút gỡ bàn tay của hắn ra: "Từ Dịch Phong, tôi không muốn. Tôi không muốn cùng anh ở một chỗ. Chuyện anh giúp cha tôi, coi như là anh trả lại cho tôi. Tôi nghĩ bây giờ phải rời đi thôi, nếu như anh còn có chút lương tâm thì để cho tôi rời khỏi đây."

Ánh mắt của hắn tối sầm lại, ngược lại Mạnh Hạ còn nói ra lời nói tự đáy lòng rằng, cô muốn rời đi.

Tầm mắt của hắn chìm trong tối tăm: "Câu này tôi không muốn nghe thấy lần thứ hai, Tiểu Hạ, chuyện của tôi sẽ do tôi làm chủ." Lời này của Từ Dịch Phong cũng ngầm ý bảo đảm với cô rằng, cha mẹ của hắn sẽ không ảnh hưởng tới quyết định của hắn.

Mạnh Hạ khẽ cười một tiếng, từng chữ từng chữ nói ra: "Anh không sợ tuyệt hậu sao?"

Từ Dịch Phong chỉ trầm mặc một khắc, thản nhiên nói ra: "Có con hay không còn là tùy duyên, Nhạc Nhạc, đứa nhỏ này tôi cũng rất thích."

Mạnh Hạ nhàn nhạt lui về phía sau một bước, lặng lẽ nhìn vào hắn, nhìn thấy bi thương trong mắt hắn chợt lóe rồi tan đi. Cô xoay người để lại cho Từ Dịch Phong một tấm lưng mảnh mai.

Là ai đó nói, khi bạn thích một người thì sẽ chiều chuộng họ mà làm thương tổn đến quyền lợi của chính mình. Thời gian trôi qua, hôm nay Mạnh Hạ hầu như có thể không kiêng nể gì cả mà tiêu phí đi một thứ Từ Dịch Phong muốn cho cô, đó chính là… Yêu thương.

[Ôi, cái tựa truyện đã xuất hiện ở đây, Yêu Thương

]

*****************************

Thân thể của Mạnh Lý bình phục rất tốt, lúc Mạnh Hạ đến bệnh viện để thăm ông ấy, rất trùng hợp đã gặp được Mục Trạch.

Mục Trạch cả người đã gầy ốm đi rất nhiều, anh hướng về phía cô thoáng qua mộ nụ cười ngượng ngạo: "Có rảnh rỗi không, nói chuyện một chút?"

Mạnh Hạ gật gật đầu.

Ở khuôn viên bệnh viện có một hồ sen, từng bông thủy tiên theo gió rơi xuống, trôi lơ lởng trên mặt nước thanh tĩnh và ưu nhã.

Ánh mắt của Mục Trạch xa xăm, giọng nói nhẹ nhàng: "Mạnh Hạ, thật xin lỗi."

Mạnh Hạ cúi đầu, không nói gì thêm.

"Hiện tại có nói gì cũng đều vô nghĩa." Hắn về về phía xa xa: "Em không nên trách Ất Ất, khi đó cô ấy cũng không còn cách nào khác, là anh đã để cho cô ấy giấu diếm em."

Mạnh Hạ nuốt xuống một cái, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đau thương của anh: "Mục Trạch, nói thật là em đã từng oán hận anh, nhưng cho đến cùng thì chỉ là tự mình em đang viện một cái cớ, kỳ thật chẳng phải ngày đó là em vượt đèn đỏ đấy sao."

Cô nheo mắt, quay đầu lại, tất cả như đã bừng tỉnh khỏi cơn mộng.

Chỉ có thể nói rằng cô và đứa bé kia không có duyên phận.

Bọn họ không người nào sai, mà chính là thời gian sai, đã đem bọn họ đến gần một chỗ.

Mạnh Hạ giật nhẹ khóe miệng: "Kiều Dịch Kỳ sao rồi?" Mục Trạch xuất hiện ở nơi này thì chỉ có một câu trả lời, đó là đến thăm em họ của anh ấy.

"Miệng vết thương tương đối sâu, bác sỹ nói có lẽ cả đời này con bé cũng không thể cầm bút vẽ được nữa."

Mạnh Hạ ngẩng ra: "Cô ấy… quá ngốc rồi."

"Em chưa từng như vậy sao?" Mục Trạch hỏi ngược lại.

Mạnh Hạ cong miệng lên: "Ất Ất nói anh muốn rời khỏi đây."

"Lúc trước đã nói với em, là đến viện nghiên cứu ở Pháp, anh đã bàn bạc xong với bên đó rồi. Cuối tuần này sẽ bay."

Mạnh Hạ gật gật đầu, ánh mắt hơi rung động: "Thuận đường xuôi gió."

Mục Trạch nhíu mi lại, trải qua đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc cũng xoay người ôm lấy cô. Gặp gỡ đã lâu như vậy, thái độ của anh vẫn là nho nhã lễ độ, dù cho đến lúc hai người bàn bạc hôn lễ cũng chỉ giới hạn ở những cái nắm tay. Hôm nay, Mục Trạch đột nhiên biểu lộ tình cảm của mình như vậy, cũng là từ tận sâu trong đáy lòng mình.

"Tiểu Hạ, anh cuối cùng đã muộn, đã muộn quá rồi."

"Để cho anh ôm một lát."

Mạnh Hạ chần chờ một chút, muốn nói lại thôi, cô có thể cảm nhận được thống khổ trên gương mặt của Mục Trạch không cách nào kiềm chế được.

Hai tay của cô từ từ ôm lấy ở lưng anh.

Ở xung quanh có không ít người tò mò đưa mắt chăm chú nhìn vào, mang theo ý cười trộm trêu ghẹo.

Một hồi lâu sau, anh từ từ buông cô ra, đưa tay bưng lấy gương mặt của cô, nhẹ nhàng cúi đầu xuống, khóe môi rơi vào tóc cô. Nụ hôn của anh rất nhẹ, như đang đối đãi với một món bảo bối trân quý nhất, dè dặt cẩn thận, tình ý triền miên.

"Chăm sóc thật tốt chính mình." Mục Trạch chần chờ một lát, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là nói ra: "Nếu như có một ngày em không muốn sống ở nơi này, có thể tới Pháp tìm anh. Anh bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh." Anh nhẹ nhàng mỉm cười, sắc mặt ảm đạm dần dần biến mất.

Mạnh Hạ nhìn vào anh, giống như đã trở về trước kia, cô nghiêm túc gật đầu: "Mục Trạch, em lúc này sẽ rời khỏi đây, nhất định."

Trong mắt của Mục Trạch đột nhiên sáng ngời, bàn tay nhịn không được mà xoa lên đỉnh đầu của cô. Trong thoáng chốc, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn về phía một thân ảnh không xa ở phía sau, anh đột nhiên mỉm mỉm khóe miệng cười ý nhị.

Trong mắt anh lại tràn đầy xúc động, cô gái ở trước mắt càng ngày càng kiên cường. Cô cũng chỉ biết cố gắng hết sức để vượt qua.

Từ Dịch Phong từng bước từng bước một đi tới, vẻ mặt xanh mét, vẻ trang nghiêm khắp người làm cho người ta sợ hãi ớn lạnh.

Ba người đứng chung một chỗ, trong nhất thời, không khí như ngừng lưu động.

Ánh mắt của Mục Trạch nhìn vào Từ Dịch Phong có chút băng lãnh, thứ nhất là bởi vì Mạnh Hạ, thứ hai cũng là vì em họ của mình vì hắn mà tự sát: "Từ Tổng, đến thăm Kỳ Kỳ sao?"

Từ Dịch Phong không trả lời, ánh mắt thoáng dừng lại ở trên tay Mục Trạch, hắn liền đi tới kéo Mạnh Hạ về phía mình: "Nhạc Nhạc đang tìm em."

Mạnh Hạ biết rõ đây chỉ là thủ đoạn của Từ Dịch Phong mà thôi, cô mỉm cười: "Tôi đã nhờ mẹ Hà giúp tôi chăm sóc con bé, không cần phiền anh phải hao tâm tổn trí."

Thân thể Từ Dịch Phong cứng ngắc lại, sắc mặt liên tục thay đổi, đáy mắt đã nhuộm nâng một tầng giận dữ.

Mạnh Hạ đưa tay kéo Mục Trạch đi, lướt qua bên người hắn, đi thẳng về phía trước.

Qua một đoạn đường rất dài, lúc hai người xoay lại vẫn còn nhìn thấy Từ Dịch Phong đứng ở nơi đó như cũ. [Oahh~ anh Phong bị bơ rồi, thương quá:P…]

"Từ điên bị trúng tà." Mục Trạch trêu chọc nói ra, nhưng trong lòng lại hiểu rõ, tình cảnh vừa rồi là anh đã nhìn ra, Từ Dịch Phong đối xử với Mạnh Hạ đã thay đổi. Trong mắt của người đó từ lúc vô hồn, cho đến khi khắc chế cơn giận xuống, và còn có cả nét ghen tuông mơ hồ nữa.

Mạnh Hạ hé miệng cười một tiếng: "Mục Trạch, anh có tin Từ Dịch Phong sẽ yêu em không?"

Mục Trạch lãnh đạm không nói.

Cô lại tiếp tục: "Em không tin, cũng không thể tin được. Một người như hắn, làm sao vào lúc này lại yêu em."

Từ Dịch Phong thay đổi, cô đúng là cảm giác được. Hắn đối với cô rất tốt, tốt đến mức Mạnh Hạ cảm thấy tất cả đều không phải là sự thật.

Đối với việc này, Mục Trạch không có tư cách gì để nói: "Tiểu Hạ, tự em nghĩ như thế nào?" [Thích anh Trạch quá, anh ấy rất có chừng mực T^T…]

Mạnh Hạ cúi đầu, yên lặng một chút mới trả lời: "Em nhìn thấy anh ta là sẽ nghĩ ngay tới ba ba, tới anh trai của em, còn có mẹ, em không quên được quá khứ."

Nghĩ đến những việc đó, những con người đó, lòng của cô liền đau, đau như khoan tim.

"Như vậy thì em hãy cứ làm theo những gì mình muốn."

Mạnh Hạ mời Mục Trạch đi đến một quán ăn nhỏ, trong hoàn cảnh ngồi ở bàn nhỏ ngoài trời, bọn họ thoải mái uống một chai, rồi lại thêm một chai rượu. Mục Trạch cũng không có ngăn cản cô, có thể hoàn toàn say một lần thì đó là một chuyện hạnh phúc biết nhường nào, phải không?!

*************************

Ở bên kia, Từ Dịch Phong cũng đang gánh chịu đủ mọi áp lực của hai bên Từ gia và Kiều gia.

"Dịch Phong, con là đàn ông thì nên có trách nhiệm, Kỳ Kỳ vì con mà cả đời không thể vẽ tranh, con cảm thấy vào lúc này mà có thể chia tay với con bé được sao?"

Từ Dịch Phong xoa xoa mi tâm, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi một hồi, trầm giọng trả lời: "Con sẽ đền bù tổn thất gấp đôi cho Kiều thị."

Trong lòng Đàm Dĩnh nhất thời nhen nhóm một mồi lửa: "Đền bù tổn thất? Ước mơ cả đời của con bé đều đã bị phá hủy, con cho rằng đền bù tổn thất là được sao. Dịch Phong, con làm cho mẹ quá thất vọng rồi."

Từ Dịch Phong nhếch miệng cười: "Mẹ, nếu như không phải là Tiểu Hạ trở lại, mẹ sẽ dễ dàng tiếp nhận Kiều Dịch Kỳ như vậy sao?"

Đàm Dĩnh ngẩn ra, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, Từ Dịch Phong vẫn là nói đúng ý tứ của bà.

"Dịch Phong, con cứ như vậy mà nghĩ về mẹ mình? Tốt! Chuyện của Kiều gia ta sẽ không nhúng tay vào nữa." Đàm Dĩnh nói ra những lời này cũng không nằm ngoài suy nghĩ của Từ Dịch Phong.

****************************

Về đến nhà, trong nhà là một mảnh vắng lạnh.

Hắn nhẹ nhàng đi lên lầu, dừng chân ở trước của phòng của Mạnh Hạ, "cách" một tiếng, trong phòng mờ tối, chỉ còn một ngọn đèn dạ quang ở đầu giường là sáng lên. Trong tim hắn nhất thời bực bội một hồi.

Nói không nên lời, nhìn không thấy lối.

Mạnh Hạ lúc trở lại, do dự thật lâu mới bước vào cửa.

Từ Dịch Phong ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách, ánh mắt như dạ quang sâu kín chiếu vào, trước mặt hắn đã có hai vỏ chai rượu rỗng không.

"Đã trở lại rồi?"

Giữa không khí im ắng, đột nhiên cất lên một giọng nói khàn khàn, bước chân của Mạnh Hạ nghiêng một cái, đụng vào một góc bàn, đau nhói một hồi, phải chống lên bàn mới có thể đứng vững.

Trong nhà tối đen như mực, đêm hôm khuya khoắt mà nghe được một câu hỏi như vậy, quả thực là dọa người ta hết hồn: "Từ Dịch Phong, đã tối khuya, anh nổi điên cái gì?"

Trong không khí lan toản mùi rượu nồng đậm, còn có một đôi mắt nhìn không ra buồn vui. Từ Dịch Phong đi đến bên cạnh cô, chóp mũi nghe được mùi rượu trắng, hắn cười tối tăm một tiếng: "Uống rượu?"

Mạnh Hạ mặc dù là có say, nhưng cô cũng có thể nghe thấy được hương vị, hắn cũng uống rượu.

Hai con ma rượu này có gì cần phải nói chứ.

Cô xoay người, giữ theo tay vịn cầu thang để đi lên lầu.

Từ Dịch Phong từ từ nắm chặt bàn tay lại, nét ớn lạnh trên mặt đã ngưng đọng tới cực điểm, rồi lại kiệt lực cố gắng khắc chế đi. Muốn cùng cô thật dễ nói chuyện một chút, nhưng hắn phát hiện ra rằng dường như bây giờ bất luận hắn có nói cái gì hay làm cái gì, cô cũng đều không nghe lọt. Bất đắc dĩ giật nhẹ khóe miệng, nheo mắt lại nhìn bước chân không vững của cô từ từ bò lên cầu thang, lên được tới lầu trên, cả người lại ngồi ở bậc cầu thang, không nhúc nhích được.

Nhìn thấy bộ dáng chật vật này của cô, hắn nhíu mày lại, cẩn thận đi đến giữ lấy cô, kéo tay của cô lên, chạm vào cảm giác nóng rực.

Cô phải mượn lực của hắn mới đứng vững được, rồi lại đẩy hắn ra, tự mình lảo đảo lui về sau mấy bước.

Hắn nhanh chóng giữ chặt lấy cô, trong khoảnh khắc này, cô bỗng cảm thấy khóe miệng một mảnh ấm áp. Đầu óc trong nháy mắt trở nên trống rỗng, cùng với hương rượu tinh khiết mà hít thở không thông. Hắn tùy ý làm càn, rồi lại giống như đang kiềm chế để nhẹ nhàng hơn.

Mạnh Hạ trừng mắt nức nở. Đầu nặng nề nhưng cũng xem như là thanh tỉnh. Cô mở miệng muốn cắn nhưng Từ Dịch Phong cũng nhận biết được, hắn đưa tay nâng lấy cằm của cô, tia sáng trong mắt hắn đã tan đi.

Mạnh Hạ nghiến răng nghiến lợi mắng: "Từ Dịch Phong, anh khốn khiếp."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.