Ngày Tàn

Chương 47




Khóe miệng của Từ Dịch Phong đột nhiên khơi gợi lên một nụ cười như có như không: "Tiểu Hạ, nếu như tôi muốn em gả cho tôi thì sao?"

Mạnh Hạ quả thực không thể tin được vào tai của mình, cả người đều lâm vào trạng thái cứng ngắc. Trái tim thoáng một cái đã bị đẩy lên tận cuống họng, siết căng vô cùng, hô hấp gian nan nhưng ánh mắt thì bình tĩnh rơi vào trên mặt của hắn.

Bờ môi của Từ Dịch Phong căng thẳng, sau khi nói ra những lời này, ngay cả chính hắn cũng đều giật mình. Trầm mặc một lát, hắn xoay người đi, thân thể thả lỏng, ánh mắt nhìn về phía trước là những sinh viên đang đi qua lại, hạnh phúc dào dạt, chỉ đơn giản như vậy.

"Câu nói đùa này không buồn cười chút nào." Một hồi lâu sau hắn mới nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp của Mạnh Hạ, còn có cảm giác đang kiềm chế một tiếng thở dài.

"Dịch Phong, buổi chiều nay tôi đã đi thăm cha của tôi."

Khóe miệng của Từ Dịch Phong mấp máy, sắc mặt cũng biến đổi theo.

"Trước đây có một khoảng thời gian, tôi thật sự đã từng hận anh, tại sao phải đối với tôi như vậy, còn có đứa bé kia nữa. Tôi mãi vẫn không nghĩ ra, anh vì sao lại nhẫn tâm đến thế. Cho dù anh có ghét bỏ tôi, nhưng mà đó là một sinh mệnh nhỏ bé mà, anh lại không có một chút mềm lòng nào liền để cho tôi xóa bỏ đi, anh biết không, giây phút đó tôi thật sự đã nghĩ tới cái chết."

Lời nói của cô thật bình tĩnh, lướt ngang qua bên tai của Từ Dịch Phong lại khiến cho hắn thêm vài phần bực bội.

"Ất Ất nói, vì anh không có trái tim." Mạnh Hạ khẽ cười một tiếng, lắc đầu: "Về sau tôi đã suy nghĩ thấu đáo rõ ràng, không phải là anh không có trái tim, chỉ là trái tim của anh không có chỗ của tôi. Anh chưa từng thích tôi một phần, một chút nào, cho nên cần gì phải để ý đến tôi. Ba ba và ca ca đã cùng nhau sắp đặt anh, kỳ thật anh cũng là người bị hại. Ba ba của tôi bị bắt cũng vì chính bản thân ông ấy phạm sai lầm……." Mạnh Hạ như thể không đành lòng nói tiếp, cô nghiêng mặt qua, ánh đèn màu vàng xuyên qua cửa sổ và rọi vào gò má, để lại một tầng ánh sáng nhàn nhạt, bi thương mà bền bỉ.

"Tham ô nhận hối lộ…… ba ba tôi làm sao có thể làm ra những chuyện này đây?" Ánh mắt của cô xa xăm, nhớ lại chuyện trước kia: "Khi còn bé, cha đã mang theo tôi và ca ca đi đến vùng núi thăm nhưng đứa trẻ thất học. Sau khi trở về, cha đã quyên góp cho bọn họ một năm học phí, vậy thì làm sao ông ấy sẽ tham ô nhận hối lộ?" Mạnh Hạ như lẩm bẩm tự nói một mình: "Ông ấy yêu thương tôi như vậy, làm sao lại hung ác quyết tâm đem con gái của mình đẩy vào địa ngục được?"

Khóe miệng của Từ Dịch Phong hơi mấp máy, cổ họng hơi động đậy. Năm đó trên Bộ đã điều tra Mạnh Lý, ông ấy lại muốn dựa vào cây đại thụ là Từ gia. Ông ấy cho rằng để Từ Dịch Phong và Mạnh Hạ ở cùng một chỗ thì Từ gia sẽ giúp mình. Chỉ là ông ấy không có nghĩ tới, một bước đi đó ngược lại còn làm cho chính ông ta sa lưới sớm hơn.

Ánh mắt của Từ Dịch Phong chìm chìm, định mở miệng nói nhưng Mạnh Hạ lại lên tiếng trước hắn một bước: "Dịch Phong……"

Từ Dịch Phong ngẩn ra.

Một tiếng gọi ấy của cô có chút gì đó xa lạ: "Năm năm qua, tôi đã nhận ra, tôi không hận ba ba, không hận ca ca, giống như vậy, tôi cũng không hận anh. Bọn họ đều là ruột thịt của tôi, tôi không cách nào hận được. Còn đối với anh, tôi đã không còn sức lực để tiếp tục hận nữa."

Cô nhàn nhạt xé ra một nụ cười: "Bây giờ anh nói với tôi là muốn tôi gả cho anh, đó là mơ ước mà cả tuổi thanh xuân của tôi ôm ấp, nhưng lại xa vời đến mức không thể chạm được. Anh là thật tâm muốn kết hôn với tôi sao?"

Tự Dịch Phong bị cô hỏi đến sững sờ, khóe miệng chuẩn bị động đậy.

"Không phải đâu. Anh chỉ là coi tôi như một món đồ chơi, đã từng thuộc về mình, lúc đó anh đưa mắt coi thường. Nhưng mà bây giờ có người muốn, anh lại không muốn cho đi." [Từ đầu đến cuối, Tiểu Hạ nói hay quá T^T]

Từ Dịch Phong môi mỏng sít sao mím chặt thành một đường, khuôn mặt càng lúc càng chìm: "Em không phải là tôi, làm sao có thể hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của tôi?"

"Vậy anh nói cho tôi biết xem, anh có lý do gì để cưới tôi? Vì đứa con đã chết kia ư? Vì muốn đền bù cho tôi nhiều năm đã cực khổ? Hay là…… anh yêu tôi?" Mạnh Hạ nhìn chằm chằm vào mắt của hắn.

Từ Dịch Phong một thoáng kinh ngạc, thân thể cứng ngắc lại.

"Lần này tôi thật sự muốn kết hôn, có lẽ bây giờ tôi không thương anh ấy, nhưng mà tôi tin tưởng chúng tôi sẽ có một gia đình hạnh phúc. Dịch Phong, tôi chưa bao giờ nợ anh cái gì, xin anh hãy buông tay."

"Buông tay?" Hãy bỗng dưng bật cười một tiếng, quay mặt sang, vẻ mặt ớn lạnh: "Mạnh Hạ, em nói nhiều lý do như vậy, nhưng mà tôi vẫn sẽ không để cho em lấy hắn." Mi tâm của hắn nôn nóng nhíu lại: "Mục Trạch không thích hợp với em."

"Bởi vì hoàn cảnh của tôi, và thân thể của tôi?" Mạnh Hạ mang theo ý cười.

"Tôi……." Tôi không muốn để cho em lại bị tổn thương. Nhưng lời của hắn còn chưa dứt thì trong lúc đó đã có một quả đaám nhỏ xíu đang dùng sức đánh vào cửa sổ xe. Mạnh Hạ và Từ Dịch Phong đều ngẩn ra, cô nghiêng người hết sức ra, liền chứng kiến Nhạc Nhạc đang thở phì phò đập tay vào mặt kính, đứa nhỏ cũng không biết nặng nhẹ gì, chỉ đánh "bành bạch" vào.

"Mở cửa!" Mạnh Hạ hướng về phía hắn hô lên.

Từ Dịch Phong liếc qua Nhạc Nhạc, khóe miệng hơi mím lại. Mạnh Hạ nhìn hắn không nói một lời, liền mạnh mẽ kéo tay của hắn qua. Từ Dịch Phong bị bàn tay lạnh như băng của cô lôi kéo cảm thấy nhàn nhạt mát lạnh: "Tiểu Hạ, mọi người đều biết biến chuyển, em thay đổi, tôi cũng sẽ thay đổi."

Mạnh Hạ không có nghe rõ, cô hơi gấp gáp, Nhạc Nhạc nha đầu này thấy cửa không mở, đã khóc nhè. [Anh Phong nói câu sau cùng công cốc rồi =)) đáng đời anh.]

Trong đôi mắt đen của Từ Dịch Phong cất giấu tia ôn nhu hiếm thấy, ngón tay động đậy một cái, mở khóa ra, Mạnh Hạ lưu loát đi xuống.

"Mẹ….. Làm sao muộn như vậy mà mẹ mới về? Con chờ mẹ thật lâu?" Tiểu nha đầu bĩu môi hờn dỗi.

"Mẹ có chút chuyện."

Nhạc Nhạc nhìn vào trong xe, Từ Dịch Phong cũng đi xuống, cô nghẹn lời.

"Mẹ, chúng ta trở về đi."

Mạnh Hạ gật gật đầu, đi đến ôm cô bé.

"Nhạc Nhạc…" Từ Dịch Phong lên tiếng gọi.

"Con không thích thúc thúc, người muốn cướp mẹ của con, người đối với mẹ không tốt." Nói xong. liền vùi mặt vào trong cổ của Mạnh Hạ.

Tiêu Ất đứng ở cổng, khóe miệng cong lên, nhìn thấy mặt của Từ Dịch Phong tối đen lại, cô ấy đột nhiên có chút vui vẻ.

Từ Dịch Phong, anh không phải là duy nhất của Tiểu Hạ.

*************************

Buổi tối ở trong nhà, Mạnh Hạ và Tiêu Ất làm xong hết mọi việc, hao người ngồi ở trong sân, gió mát thổi vào mặt, đêm nay trăng sáng rất đẹp.

Mạnh Hạ nghiêng người qua: "Ất Ất, cảm ơn cậu."

Tiêu Ất cười khẽ: "Cậu mà còn nói như vậy là tớ lại tức giận đấy, người một nhà còn nói ơn nghĩa cái gì."

"Mục Trạch, anh ấy…"

Tiêu Ất ngắt ngang lời của cô: "Người đó rất tốt, đối với cậu cũng sẽ rất tốt, tớ rất yên tâm. Chỉ cần cậu sống được tốt là tớ liền thỏa mãn, đối với lời căn dặn của dì Mạnh cũng coi như hoàn thành."

Tiêu Ất nheo mắt lại, trong mắt dâng đầy một tầng ưu thương nhàn nhạt.

Dừng lại một chút: "Tiểu Hạ, tớ chỉ là lo lắng….."

"Lo lắng cái gì?"

"Không có gì." Tiêu Ất đột nhiên tỉnh táo lại: "Buổi chiều ở trong tiệm, tớ có xem một bộ phim. Trong đó lúc vào ngày kết hôn của nữ chính, đột nhiên phát hiện ra nam chính là thủ phạm đã xâm chiếm gia sản, làm hại cha của cô ấy tự sát trước đây. Tất cả mọi người đều đã biết chuyện này, chỉ có nữ chính là người biết cuối cùng. Cậu nói xem, nữ chính có tha thứ cho nam chính không?"

Mạnh Hạ cười cười: "Cậu từ bao giờ lại đi xem thể loại phim này, chỉ là phim truyền hình mà thôi, cần gì phải hao tổn tâm tư như vậy?"

"Nếu như cậu là cô ấy thì sẽ làm như thế nào?"

Mạnh Hạ trầm tư một hồi lâu, cong miệng lên: "Tớ không phải là cô ấy, cho nên tớ cũng không biết phải làm sao, quá vướng mắc."

"Phải không? Nếu là tớ, tớ sẽ tha thứ cho người đó. Dù sao thì nam chính cũng thật tâm muốn ở cùng một chỗ với cô ấy, thật sự yêu cô ấy." Khóe miệng của Tiêu Ất hiện ra một nụ cười bất đắc dĩ.

"Tiểu Hạ, cậu nhất định phải hạnh phúc."

Mạnh Hạ gật gật đầu: "Được rồi, Ất Ất, đi ngủ sớm một chút đi."

***********************

Ngày hôm sau, bọn họ còn chưa có tỉnh ngủ thì ở ngoài cửa đã truyền tới một hồi tiếng đập cửa mạnh mẽ.

Mạnh Hạ thay đổi y phục, gãi gãi đầu, vội vã đi mở cửa. Vừa mới mở ra, cô đã hơi hoảng hốt.

"Bác gái, mời vào."

Mục phu nhân nhàn nhạt liếc cô một cái, đi thẳng vào trong phòng, sắc mặt của bà ấy thật sự không tốt.

"Bác gái, con đi pha trà cho bác." Rốt cuộc cũng là mẹ của Mục Trạch, cho dù bà ấy có thấy chướng mắt nhưng cô nhất định cũng phải tôn trọng bà ấy.

"Không cần, tôi tới nói với cô mấy câu thôi, nói xong tôi sẽ đi ngay." Mục phu nhân khí thế hung hăng nói ra: "Mang thứ đó vào đây."

Tiêu Ất cũng nghe thấy động tĩnh, cô ấy đi ra, nhìn thấy một người phụ nữ quý phái đang ngồi ở trên ghế, một người đàn ông trung niên khác đang lục tục mang đồ đạc vào.

"Mạch Hạ, A trạch nói là các người đang bàn chuyện kết hôn." Mục phu nhân ngắm nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng: "Tôi sẽ không đồng ý. Trước đây tôi đã tỏ rõ thái độ rồi, Mạnh Hạ, cô là người thông minh, tại sao lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy."

Mạnh Hạ trầm mặc một lát: "Bác gái, con sẽ cố gắng đối tốt với Mục Trạch."

Mục phu nhân hời hợt cười một tiếng: "Tốt? Như thế nào là tốt? Cô có thể sinh một đứa bé cho nó sao?"

Sắc mặt của Mạnh Hạ trắng nhợt, Tiêu Ất lập tức dâng lên cơn tức: "Mục phu nhân….. bà nói lời này….." Mạnh Hạ vội vàng ngăn cô ấy lại, hướng về phía cô ấy mà lắc lắc đầu.

Tiêu Ất hít sâu một hơi, nuốt xuống những lời nói của mình.

"Mục gia chúng tôi mong không nổi con dâu như vậy. Cô cũng là làm một người mẹ, cô cần phải hiểu được có mẹ nào mà không muốn tốt có con mình không?"

Trong lòng Mạnh Hạ bị thắt lại: "Nhưng không phải đối tốt với anh ấy có trăm ngàn phương pháp khác nhau sao?" Mạnh Hạ đột nhiên cảm thấy nói ra những lời này thì một chút trọng lượng cũng không có: "Con với Mục Trạch đều là thật lòng."

"Con trai của tôi, tôi hiểu rõ ràng." Mục phu nhân ưu nhã mở ví tiền của mình ra, từ bên trong cầm lấy một tờ chi phiếu đặt lên bàn trà: "Mạnh Hạ, đây là một chút tâm ý của tôi, xem như là đền bù tổn thất cho cô, những thứ này nên đưa cho cô từ lâu rồi."

Mạnh Hạ kinh ngạc nhìn vào bà ấy, có chút khó hiểu.

Tiêu Ất bước nhanh về phía trước, lôi kéo bà ấy: "Mục phu nhân, nhà chúng tôi không hoan nghênh bà, mời bà đi cho." Cô ấy dùng sức rất thô lỗ, vội vàng lôi bà ấy đi. Tiêu Ất lo sợ vị phu nhân này ở đây thì sẽ xảy ra chuyện.

"Cô làm cái gì vậy?" Mục phu nhân chưa từng gặp phải chuyện thế này, bà ta quát lạnh một tiếng cũng không có tác dụng gì: "Lão Lý, lão Lý……"

Người đàn ông vừa rồi nghe được tiếng động đã từ ngoài cửa đi vào, nhẹ nhàng ngăn cản Tiêu Ất sang một bên.

"Còn dám động tay động chân với ta." Mục phu nhân ghét bỏ phủi lấy vạt áo.

"Mạnh Hạ, ta hôm nay đên đấy chính là muốn nói chuyện rõ ràng."

"Bà cút đi!" Tiêu Ất quát lên, điên cuồng cầm lấy những hộp quà tặng kia, đập về hướng cửa.

"Làm sao vậy? Nha đầu này có phải là đuối lý rồi hay không?"

"Mẹ, làm sao mẹ lại tới nơi này?" Mục Trạch đột nhiên xuất hiện, đánh vỡ cảnh tượng hỗn loạn này. Anh vội vã đi tới, nhìn qua mọi người ở trong phòng, anh đứng lại ở bên cạnh mẹ: "Mẹ, người đi về trước đi."

"A Trạch, con tới thật đúng lúc, ta lại muốn nhìn xem hôm nay Mạnh Hạ còn có thể gả cho con hay không?"

Tim Mạnh Hạ đột nhiên run lên, cô mơ hồ cảm giác được rằng có phải là đã xảy ra chuyện gì mà mình không biết hay không. Cô nhìn về phía Tiêu Ất, cô ấy rõ ràng đang nắm chặt lấy tay, móng tay đang đâm vào trong thịt, đang liều mạnh kiềm chế chính mình

"Mẹ, xin mẹ trở về đi." Mục Trạch trầm mặt, lời lẽ tuy lễ phép cung kính nhưng là thái độ áp bức người khác khiến cho Mục phu nhân vô cùng nặng nề. Mục Trạch đưa tay vịn lên cánh tay của bà, trầm trọng, anh không muốn làm như vậy đối với mẹ của mình.

Mục phu nhân run rẩy khóe miệng, trong mắt đúng là thất vọng: "A Trạch, con vì cô ta mà đối với mẹ của mình của vậy ư?"

"Mẹ, mẹ đi về trước đã."

Sắc mặt của Mục phu nhân càng ngày càng không tốt: "Lão Lý, lôi A Trạch ra."

Đôi mắt phượng của bà ấy nhìn lướt qua Mạnh Hạ, dừng lại ở trên người cô, khóe miệng chậm rãi nói ra: "Mạnh Hạ, cô chưa từng nghĩ tới tại sao Mục Trạch đột nhiên lại xuất hiện ở bên cạnh cô sao?"

"Mẹ!" Mục Trạch bị lão Lý mạnh mẽ ngăn lại, tay căng thẳng, khớp xương bỗng dưng nhô ra, sắc mặt ủ dột, cả người đều chìm vào tĩnh mịch.

"Bởi vì năm đó gây tai nạn cho cô, người đó chính là nó!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.