Ngây Ngô Chờ Đợi

Chương 6: Vô cớ khó chịu!




Editor: demcodon

Ngày 3 tháng 10 khi Tiểu Hoa đi thăm ông Lý xong thì thời gian không còn sớm phải trở về trường học, vừa mới vào ký túc xá thì nghe được một tin tức tốt.

“Thật sự gọi là Hạ Đồng?” Tiểu Hoa trở về nghe nói có một nam một nữ đến tìm mình rất là ngạc nhiên vui mừng.

Lưu Dao gật đầu một cái nói: “Người nam kia dáng vẻ rất nhã nhặn còn cầm ảnh chụp trước đây của cậu, nói là tìm ở khắp đại học Thanh Hoa gần 1 tháng. Nếu không phải bọn họ cả ngày cầm ảnh chụp, khắp nơi hỏi có học sinh mới tên Giang Tiểu Hoa hay không, cùng âm tên của cậu. Bởi vì nghe qua rất giống, dáng vẻ cũng có chút giống nên có người nói cậu ở chỗ này. Vậy Tiểu Hoa, không phải là thật tìm cậu chứ?”

Tiểu Hoa cười nói: “Tớ trước kia gọi là Tiểu Hoa, dân quê nên không có đặt tên gì hay, không gọi là Chiêu Đệ gì đó tớ cũng đã rất thỏa mãn rồi.”

“Lại một chữ đất!” Thượng Ngữ ở một bên nói.

“Ba mẹ không phải là văn hóa thấp ư? Sau đó không phải đã sửa lại hay sao? Đúng rồi, là dãy số này phải không?” Tiểu Hoa không ngại nói.

Lưu Dao gật đầu một cái, chứng minh Hạ đồng lưu lại đúng là dãy số kia.

Tiểu Hoa cầm giấy hưng phấn mà đến buồng điện thoại trong trường học, nhét thẻ IC* vào bấm nút.

(*Thẻ IC (IC Card): IC card còn được gọi là “card thông minh”, điểm nổi bật của nó so với các loại khác là trong IC được lắp một lõi vi mạch có khả năng xử lý, ghi nhớ và đấu nối tương ứng. Vì nó có chức năng ghi nhớ số liệu và tính toán, khả năng ghi nhớ cũng khá lớn, có thể lên đến mấy ngàn hoặc mấy triệu đơn vị. Vì vậy nó không những được sử dụng như một thẻ tín dụng mà được coi là một cuốn sổ tay ghi chép những điều quan trọng: ví dụ tình hình sức khoẻ, bệnh án bệnh sử [không giống như thẻ bệnh sử], trình độ học vấn, học qua trường nào, chuyên khoa nào, bảng điểm thi [giống thẻ học sinh].)

“Alô, xin chào, tớ tìm Hạ Đồng.” Sau khi thông điện thoại thì Tiểu Hoa nói.

Chỉ chốc lát sau Hạ Đồng đến nhận điện thoại: “Tớ là Giang Tiểu Hoa...” Tiểu Hoa nói còn chưa hết câu thì chợt nghe bên kia một cơn gào khóc thảm thiết: “Hoa Hoa, thật sự là cậu hả? Cậu đang ở đâu vậy?”

“Tớ ở trường Bắc Đại khoa tiếng Trung, nữ sinh ký túc xá tòa nhà số 17 phòng 1302, hôm nay không phải cậu đã tới hả?” Tiểu Hoa bất đắc dĩ nói.

“Vậy sao cậu đổi tên rồi? Tớ cho là hôm nay lại bị đùa giỡn cái gì nữa đó? Cậu đợi chút tớ lại tới... chuyện đó... tớ không dám đăng ký Bắc Đại, tớ đăng ký là trường Đại học ngôn ngữ Bắc Kinh học tiếng Anh. Trường đó rất gần với trường cậu, cậu... cậu có muốn gặp tớ không? Lý Hạo Nam ngược lại thi đậu vào trường Thanh Hoa.” Giọng nói bên kia nghe qua có chút oan ức.

Tiểu Hoa cười một tiếng, tình cảm đó vẫn còn nhớ rõ vì thế an ủi nói: “Sự khác biệt không lớn, đến đây đi!”

“Vậy à! Ồ! Tớ đến đây, tớ nói với bạn học ký túc xá đêm nay không trở lại ở chung chỗ đó với cậu nha, sáng mai bọn tớ không có tiết...” Hạ Đồng ở bên kia kích động nói chuyện không ngừng.

Tiểu Hoa vội cắt đứt lời cô nói: “Được! Đều được, cậu chạy nhanh lại đây đi! Chú ý an toàn, thuê xe lại đây tớ chờ cậu.”

“Đã biết...” Vừa nói xong thì Hạ Đồng cúp điện thoại.

Hạ Đồng nhất định vừa cúp điện thoại thì gọi báo cho Lý Hạo Nam biết. Có lẽ là nam sinh chân dài nên Lý Hạo Nam đến tương đối sớm, biến hóa của hắn rất lớn hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ mập mạp trước đây, đeo mắt kính thoạt nhìn rất nhã nhặn. Bất quá bạn bè lâu như vậy không gặp nên hai người nói chuyện rất vui vẻ, vừa nói chuyện vừa chờ Hạ Đồng.

“Hoa Hoa, tớ đến rồi! Tớ rất nhớ cậu!” Hạ Đồng vừa nhìn thấy nữ sinh nói chuyện phiếm với Lý Hạo Nam là Tiểu Hoa thì nhảy bổ lại ôm cô.

Tiểu Hoa cũng quay lại ôm lấy cô cười nói: “Tớ cũng nhớ cậu!” Thuận tay giúp cô lau nước mắt.

Hai người đang cảm khái thì Lý Hạo Nam cũng ôm hai người kích động nói: “Chúng ta rốt cục lại ở chung một chỗ!”

“Ừ!” Tiểu Hoa và Hạ Đồng trăm miệng một lời nói.

Nhưng mà cảm động không được bao lâu thì Hạ Đồng đẩy Lý Hạo Nam ra tức giận quát: “Cậu rốt cuộc muốn chiếm tiện nghi bao lâu nữa!”

“Ha ha...” Lại nhìn thấy một màn ghét bỏ như vậy Tiểu Hoa nhịn không được bật cười thành tiếng.

Tiểu Hoa nhìn thời gian không còn sớm, bởi vì đã nói qua với bạn ở ký túc xá muốn chiêu đãi bạn bè nên sẽ không đi chung với các cô, mang theo bọn họ đến căn tin trường học mời bọn họ ăn cơm.

Dọc theo đường đi Hạ Đồng vẫn kéo Tiểu Hoa líu ríu hỏi cuộc sống của Tiểu Hoa mấy năm nay như thế nào. Khi biết được ba Giang không có việc gì, tiểu Hổ cũng ở Bắc Kinh thì kích động bày tỏ nghỉ học muốn đi thăm bọn họ, chủ nhật mình cũng có nơi đi...

Lý Hạo Nam nhìn trầm ổn hơn, Hạ Đồng vẫn là bộ dáng không tim không phổi như cũ. Bất quá cẩn thận quan sát thì khi Lý Hạo Nam nhìn về phía Hạ Đồng có thêm một phần nuông chiều. Tiểu Hoa lén lút trừng mắt nhìn hắn, Lý Hạo Nam có chút bất đắc dĩ cúi đầu xuống, lỗ tai có chút đỏ lên.

* * *

Cuộc sống có Hạ Đồng không thể nghi ngờ là náo nhiệt, cô dường như mỗi ngày đều gọi điện thoại đến ký túc xá cho Tiểu Hoa, làm cho Tiểu Hoa vì phương diện này đặc biệt mua thẻ điện thoại để có thể gọi điện thoại ở ký túc xá.

Trong ký túc xá 3 chị em tốt đang tám chuyện về Lý Hạo Nam bị Tiểu Hoa nhẹ nhàng chuyển qua: “Hắn là thanh mai trúc mã của Hạ Đồng. Hai người từ nhỏ chính là một đôi, từ khi sinh ra đến bây giờ vẫn ở chung một chỗ.”

“Woa! Thật lãng mạn nha! Sao tớ lại không có gặp được ngựa tre tốt như vậy chứ?” Hồng Tư rất là cảm khái. Những người khác cũng phụ họa nói.

Ngày Hạ Đồng không có tiết thì dường như đều ngâm mình ở bên cạnh Tiểu Hoa, dùng lời của cô nói là: “Giải hết nỗi khổ tương tư.”

Tiểu Hoa không có việc gì thì cũng đi đến trường học của bọn họ chơi. Lúc chủ nhận còn dẫn hai người bọn họ về nhà, vừa đến nhà thì Hạ Đồng ầm ĩ nói yêu nhà và giường của Tiểu Hoa, còn có tài nấu nướng của Tiểu Hoa... Ba Giang ở một bên trò chuyện những chuyện mấy năm nay với Lý Hạo Nam, một bên nhìn Hạ Đồng chơi đùa với tiểu Hổ, cảm thấy rất lâu trong nhà không có náo nhiệt như vậy.

“Hoa Hoa, hai anh lính kia là chuyện gì xảy ra vậy?” Đương nhiên Hạ Đồng cũng có may mắn thấy được hai người Lâm Hạo Hiên và Cao Giang Cảnh từ cửa xông vào.

Tiểu Hoa nhún nhún vai nói: “Sau khi các cậu đi 1 năm không phải có bộ đội đi huấn luyện dã ngoại ở nơi đó của chúng ta hay sao? Tớ giúp bọn họ một ít việc nhỏ sau đó thì biết nhau, lại sau đó nữa đến Bắc Kinh Cao Giang Cảnh kia còn là anh họ của bạn học tớ, cho nên mới có liên lạc. Có thể có cái gì nữa chứ?”

Hạ Đồng vừa nghe thì kích động phe phẩy cánh tay của Tiểu Hoa nói: “Hoa Hoa, cái này gọi là "viên phẩn"* nha! Thật là "viên phẩn" mà!”

(*Viên phẩn: cứt, phân tròn. Nghĩa bóng là gặp người đeo bám.)

Tiểu Hoa rút ra cánh tay của mình, liếc mắt nhìn cô một cái hỏi: “Cậu và Hạo Nam cũng không phải là "viên phẩn" hả?”

“Bọn tớ...” Hạ Đồng có chút nhăn nhó.

“Thế nào?” Tiểu Hoa hỏi.

Hạ Đồng có chút ngượng ngùng nói: “Bọn tớ từ khi học trung học phổ thông cũng không còn học chung một chỗ, ai biết cậu ấy nổi điên cái gì năm lớp 11 khi tớ nhận được thư tình khoe với cậu ấy thì cậu ấy... cậu ấy...”

Tiểu Hoa buồn cười hỏi: “Cậu ấy đã làm gì?”

“Cậu ấy xé thư của tớ, còn giở trò lưu manh với tớ nữa!” Hạ Đồng tức giận nói.

Tiểu Hoa nhịn cười hỏi: “Giở trò lưu manh với cậu thế nào? Tớ xem bây giờ các cậu không phải rất tốt ư?”

Hạ Đồng xấu hổ ngồi ở trên giường không để ý tới Tiểu Hoa, thật lâu mới nói: “Cậu ấy cũng nhận thư tình của bạn học nữ, còn nói tớ không có ai muốn! Tớ nhận được thư tình... thì cậu ấy... Dù sao đi nữa cậu ấy cũng không phải là người tốt gì, nếu không phải ba mẹ tớ nhờ cậu ấy lên đại học chăm sóc tớ thì tớ mới không muốn để ý tới cậu ấy đâu!”

Tiểu Hoa vừa nhìn thấy đây không phải là chàng có tình thiếp có ý, ngay cả ba mẹ cũng đồng ý hả? Chỗ nào lại có được chuyện tốt như vậy, cô gái nhỏ này rất không biết đủ rồi. Nhưng mà làm bạn của mình Tiểu Hoa vẫn là nhịn không được an ủi cô: “Cậu không thấy thời gian dài như vậy cậu ấy vẫn đứng ở bên cạnh cậu sao, tùy lúc nào gọi cũng đến? Sau này nếu cậu ấy dám nhận thư tình của nữ sinh nữa thì cậu hãy dùng võ phòng thân dành cho con gái năm đó ông Lưu dạy cho cậu đối phó với cậu ấy, phỏng đoán thân thể nhỏ của cậu ấy sẽ không chịu đựng được 2 chiêu.”

“Ai da da! Đang nói chuyện đàng hoàng với cậu mà, sao lại trêu ghẹo lên trên đầu tớ... nhìn lại đi! Bây giờ tớ không muốn nói đến chuyện này.” Hạ Đồng đỏ mặt cười ha ha.

Tiểu Hoa lắc đầu cười nói: “Cậu cứ thẹn thùng đi! Quên đi, dù sao Hạo Nam cũng không vội, tớ gấp cái gì chứ?”

“Cậu còn chưa nói, cậu và hai anh lính kia là gì? Nhìn hai người thoạt nhìn rất cương nghị, bộ dáng cũng không tệ, chính là... chính là... tuổi lớn một chút! Cậu còn quá nhỏ, Hoa Hoa, tớ nói cho cậu biết là mẹ tớ ngược lại nói trước khi 18 tuổi không được yêu đương. Bây giờ tớ mới 17, tớ thật nghiêm túc thực hiện theo phương châm của lãnh đạo tới cùng. Cậu cũng phải học tập thep tớ, dù sao cậu cũng còn nhỏ đấy!” Hạ Đồng lôi kéo Tiểu Hoa lải nhải một hồi.

Tiểu Hoa bật cười, thì ra là mẹ Hạ dặn dò rồi! Không trách được Hạ Đồng có thể đương đầu lâu như vậy không có bị Lý Hạo Nam bắt. Bất quá nhìn lại thời gian này cũng không lâu lắm, nhiều lắm cũng 1 năm...

* * *

“Bạn học Lý Hạo Nam hãy thành thật khai báo, nghe nói cậu còn nhận thư tình của nữ sinh, chuyện gì xảy ra thế?” Lúc Tiểu Hoa một lần nói chuyện phiếm với Lý Hạo Nam thì đột nhiên nhớ tới nguyên nhân làm cho Hạ Đồng không được tự nhiên, vì thế lên tiếng hỏi.

Lý Hạo Nam có chút cầu xin tha thứ nói: “Tiểu Hoa à! Cậu cũng tin chuyện này hả? Người ta nhét một bức thư vào trong sách của tớ, tớ cũng không biết. Đồng Đồng tự mình lật sách nhìn thấy rồi cô ấy mở ra xem, tớ đến cuối cùng cũng không biết là ai? Cũng không có hỏi cô ấy đã bị cô ấy nhớ lâu như vậy! Cậu không biết chứ ngay cả ba mẹ tớ, ba mẹ cô ấy đều đã biết, bọn họ còn trêu chọc tớ nữa. Nếu không phải ba tớ nhìn ra tâm tư của tớ thì lúc ấy không chừng tớ bị buộc gây ra chuyện gì nữa chứ?”

Tiểu Hoa cảm thấy đỉnh đầu một đám quạ đen bay qua, không ngờ mình quan tâm rõ ràng như thế căn bản chính là chó đen một hồi. Chuyện hai người kia về sau mình sẽ không xen vào nữa, nhìn ra được cô bé Hạ Đồng ngốc kia là tuyệt đối không chịu thiệt thòi, không nói là Lý Hạo Nam động lòng trước chính là tập hợp chỗ dựa phía sau cô còn bao gồm ba mẹ Lý Hạo Nam nữa!

Bất quá có thể nhìn thấy bên cạnh có thanh mai trúc mã yêu nhau như vậy, cùng nhau trưởng thành làm cho Tiểu Hoa cảm thấy rất vui vẻ, hy vọng bọn họ cả đời này đều hạnh phúc như vậy!

Tiểu Hoa và Lý Hạo Nam tách ra về ký túc xá gọi điện thoại, một mình còn mang theo nụ cười đi về phòng. Sáng mai không có tiết nên về thăm ba và tiểu Hổ vậy!

Đang đi được một nửa thì đột nhiên bị người ngăn lại làm Tiểu Hoa sửng sốt. Cô biết người trước mắt, người tới chính là Lý Minh Ngọc.

“Có việc gì thế?” Tiểu Hoa hỏi.

Lý Minh Ngọc có chút ngượng ngùng, lớn tiếng nói: “Chuyện đó, chị cẩn thận bạn trai của chị một chút, anh ấy và một nữ sinh khác rất thân mật!”

“Bạn trai?” Tiểu Hoa kinh ngạc nói, mình khi nào thì có bạn trai mà mình lại không biết.

“Đúng! Chính là người vừa rồi nói chuyện với chị, mua nước uống cho chị. Ngày hôm qua tôi còn thấy anh ấy còn lôi kéo với một nữ sinh khác. Chị xem hắn tuyệt đối không giống như đàn ông, cũng không đưa chị về nhà, loại người đàn ông đào hoa như vậy sớm nên chia tay.” Lý Minh Ngọc nhìn Tiểu Hoa không tin lại cường điệu nói.

“Phụt...” Tiểu Hoa không nhịn được cười, sao mình lại có thể thành một đôi với Lý Hạo Nam chứ? Sau đó nhìn Lý Minh Ngọc nói: “Chuyện đó, cậu hiểu lầm rồi! Cậu ấy là bạn thân từ nhỏ cùng nhau lớn lên của tôi, cậu ấy đã có người trong lòng, cậu ấy thích là một người bạn khác của tôi.”

Lý Minh Ngọc nhíu mày một hồi rồi xoay người rời đi, lưu lại một câu: “Vậy thì không có việc gì.”

Tiểu Hoa nhìn bóng dáng của hắn lắc đầu, cũng không biết ông Lý giới thiệu về mình với hắn như thế nào, đứa nhỏ này có vẻ đối với mình không có ác cảm gì. Quên đi, không nghĩ ra, Tiểu Hoa cũng không suy nghĩ thêm nặng nề, những chuyện này sẽ để cho nó giống như mây bay tan đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.