Ngây Ngô Chờ Đợi

Chương 4: Thiếu phụ đã kết hôn!




Trước thời điểm ngàn quân nguy kịch, cuối cùng Thiển Thiển cũng hồi phục tinh thần lại, cô hô lớn một tiếng: “Tướng quân! Phu nhân! Dừng lại!”

Răng nanh sắc nhọn của Tướng quân đã để tại yết hầu của người đàn ông kia, động tác cắn bị Thiển Thiển kêu mà dừng lại, nó dừng lại một chút, không tình nguyện ngẩng đầu lên, lại nhe răng nanh hù hắn một chút, mới cùng Tướng quân phu nhân lui về phía sau, chạy đến bên cạnh Thiển Thiển, lại nhìn người đàn ông kia như hổ rình mồi, căng người lên chờ sức vận động.

Thiển Thiển còn chưa ý thức được ý đồ của người đàn ông này, đầu tiên là cô nhìn về phía Tướng quân và Tướng quân phu nhân với vẻ mặt hung dữ, sau đó tay chân luống cuống nói với người đàn ông kia: “Cái đó, thật xin lỗi, Tướng quân và Tướng quân phu nhân bình thường rất hiểu chuyện, cháu cũng không hiểu tại sao chúng nó đột nhiên lại.......”

Người đàn ông kia bị dọa cũng không hề nhẹ, thở hổn hển trên mặt đất một lúc lâu mới chậm rãi đứng lên, hắn cũng chẳng quan tâm việc mình giả dạng làm cha của Thiển Thiển, hung dữ trách móc Thiển Thiển một câu, bóp méo sự thật nói: “Thật xin lỗi mà có tác dụng sao, vậy thì cần tới cảnh sát làm cái gì nữa? Mày, mày dùng chó đả thương người, tao muốn cáo cảnh sát, báo cảnh sát!”

Giọng nói của hắn rất lớn, cả người Tướng quân và Tướng quân phu nhân bỗng co lại, nhe răng nanh ra, trong cổ họng phát ra tiếng “ừng ực” uy hiếp, bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể bổ nhào về phía trước.

Người đàn ông kia sợ chúng chạy lại một lần nữa, không tự chủ được lùi về sau vài bước, vẻ mặt hung dữ.

“Báo, báo cảnh sát hả?” Thiển Thiển chưa bao giờ gặp phải tình trạng như vậy bao giờ, cô bị dọa sợ, nói lắp bắp: “Nhưng, nhưng mà chú cũng không có bị thương cơ mà. Hơn nữa là chú, là chú đến bắt cháu trước, Tướng quân và Tướng quân phu nhân mới.........”

Người đàn ông không khách sáo cắt đứt lời nói của cô, hét lên: “Không bị thương sao?! Không thấy bọn chúng làm tao té ngã trên mặt đất rồi à?! Răng nanh cũng muốn cắn vào yết hầu rồi! Như thế mà còn gọi là không bị thương sao, vậy muốn như thế nào mới gọi là không bị thương?”

“Nhưng, nhưng mà......”

“Còn nhưng mà à? Nhưng mà cái gì?” Người đàn ông hùng hổ cướp lời của Thiển Thiển, “Không muốn đến cục cảnh sát đúng không? Nếu không muốn đến cục cảnh sát cũng được, bồi thường tiền đi, bồi thường tiền thuốc cùng với cái gì đấy, à là tổn thất về tinh thần!”

Lúc này Thiển Thiển đã hoàn toàn bị hắn dắt mũi đi rồi, bất lực hỏi: “Bồi thường tiền sao? Bồi thường bao nhiêu?”

Người đàn ông cũng đã nhìn ra tính tình của Thiển Thiển có chút dễ chịu nên có chút đắn đo, hắn ta trở nên đắc ý hơn, nói: “Hai vạn!”

“Hai vạn?!” Cả người của Thiển Thiển đều choáng váng, muốn nói rằng bình thường cô không có mang nhiều tiền trên người như vậy, nhưng hôm nay cô mang thẻ theo bên mình, nhưng con số cụ thể bao nhiêu thì cô cũng không rõ, hai vạn thì chắn là có thể có, nhưng cô có chút ngây ngô thôi, cũng không có nghĩ là cô là người ngu, “Chú cũng chỉ té một chút thôi, cần nhiều tiền như vậy sao chứ?”

Nhìn một chút cũng đủ biết Thiển Thiển chỉ là học sinh thôi, người đàn ông kia cũng nên hiểu là mình nói nhiều quá rồi, một người học sinh thì có thể xuất ra bao nhiêu tiền chứ? Nhìn thấy hắn cũng không có tàn phế gì, nếu thật sự làm náo loạn đén người trong nhà của cô bé này, lỡ như nhà của cô có một nhân vật lớn nào đó mà hắn không nên trêu chọc thì sao đây? Hắn do dự một chút, phất phất tay, mang theo vẻ mặt “lão đây bị thua thiệt” nói: “Quên đi quên đi, nhìn mày còn bé như thế chắc cũng không có nhiều tiền như thế, hao phí tinh thần tao sẽ không tính, chỉ cần bồi thường tiền thuốc men thôi, năm ngàn! Không thể thiếu được!”

“Năm ngàn hả........”

Đây cũng xem như ít đi không ít, nhưng Thiển Thiển cũng không tình nguyện lắm, người này có thể rống lên như thế, tại sao cô lại phải bồi thường hắn ta đống tiền như thế, tiền của cô cũng không phải từ trên trời rớt xuống nha.

Ngay tại thời điểm Thiển Thiển lo lắng, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.

“Có chuyện gì thế?”

Nghe thấy giọng nói này, Thiển Thiển cảm thấy mình được cứu rồi, Thiển Thiển quay đầu lại nhìn Lục Diệp từ trong đám người kia, đôi mắt có chút đỏ lên: “Lớp trưởng.....”

“Làm sao vậy Thiển Thiển?” Lục Diệp thấy thế, bước lên phía trước sờ sờ đầu của cô, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Thiển Thiển liếc mắt nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa, nhỏ giọng kể tóm tắt sự tình cho Lục Diệp biết.

“Mình biết rồi, cậu yên tâm, để mình giải quyết.” Lục Diệp vỗ vỗ trên đầu Thiển Thiển, nói.

Thiển Thiển đối với lớp trưởng vạn năng Lục Diệp này, chính là tin tưởng trăm phần trăm, cậu nói cô yên tâm, ghánh nặng trong lòng của cô cũng không còn nữa.

***

Lục Diệp đẩy Thiển Thiển ra phía sau mình, đè nén bực bội tiến về phía người đàn ông kia hai bước, cười lạnh lùng nhìn hắn: “Tôi nói hôm nay ông ăn gan hùm mật gấu rồi, người nào cũng dám lừa sao?”

Thật ra lúc Lục Diệp đi ra từ trong đám người kia, thì người đàn ông đã có dự cảm chẳng lành rồi, đám xã hội đen như hắn thì không nói, năng lực phân biệt người tốt người xấu rất tốt, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra người nào có thể trêu chọc người nào không thể trêu chọc rồi, có thể giảm thiểu bao nhiêu đau khổ không cần thiết. Mà trước mắt là người nam sinh này, cho dù là đang mặc quần áo chỉnh tề, hắn cũng có thể nhìn ra ánh mắt lạnh lẽo và bắp thịt của cậu chắc chắn là đã từng luyện võ.

Hắn cũng không tình nguyện buông tay như vậy, thái độ của cô bé kia đã buông lỏng rồi, hắn có thể tưởng tượng được những đồng tiền đang nhảy múa trên tay mình. Cho nên hắn nuốt một ngụm nước bọt, giơ tay đầy vết thương của mình lên chỉ thẳng về phía cậu, nói một cách mãnh liệt: “Bạn gái của cậu, vừa rồi dùng chó đả thương ta. Ừ, chính là hai con chó to như thế này đây, làm cả người ta ngã nhào xuống đất, hai hàm răng này chút nữa là cắn thủng cổ họng của ta rồi! Ta định báo cảnh sát rồi, nhưng thấy các người mới chỉ là học sinh thôi, nên ta tha cho các người một lần này, ta chỉ cần các người dùng tiền để giải quyết chuyện này thôi, ta sẽ không truy cứu thêm nữa.”

Nói chung hắn cũng xui xẻo quá rồi, lúc ở xa xa xem, hắn thấy ở dưới ghế cô đang ngồi có hai thứ gì đó vàng vàng đen đen, hắn còn tưởng rằng những cụ già bên cạnh cô mang theo đồ gì đó. Dù sao con gái còn trẻ như vậy, đều thích nuôi chó Samoyed hay những loại chó nhỏ nhỏ dễ thương thôi.....làm sao có thể đoán được một cô bé thoạt nhìn ngoan ngoãn như vậy lại nuôi hai con chó đen hung dữ như thế chứ! Hại hắn chút nữa bỏ cái mạng nhỏ này ở đây rồi.

Lục Diệp không nói lời nào mà chỉ lắng nghe hắn nói, nhìn người đàn ông không chút sợ hãi nào mà còn đòi “Báo cảnh sát”, điều này làm cho trong lòng người đàn ông bắt đầu đánh trống.

Một lúc sau, Lục Diệp nhíu mày, hỏi: “Nói xong?”

Người đàn ông im lặng một chút, gật đầu nói: “Nói xong rồi.”

Lục Diệp nghiêng đầu, nói: “Vậy đi thôi.”

“Đi?” Người đàn ông như Hòa thượng lùn hai thước với tay không sờ đến đầu* (*Vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ cái gì.), “Đi đâu?”

“Cục cảnh sát.” Lục Diệp dễ dàng nói: “Không phải vừa rồi ông nói muốn báo cảnh sát sao? Đi thôi, cục cảnh sát kế đây thôi, chúng ta đi qua đó, còn phải báo cáo. Đi nhanh lên sẽ xong sớm một chút.”

Lục Diệp dừng lại một chút, không đợi người đàn ông kia trả lời, bước đến bên Tướng quân và Tướng quân phu nhân, ngồi xổm xuống sờ sờ đầu của chúng, còn nói thêm: “Có điều tôi muốn nhắc nhở ông một chút, hai con chó của tôi ở đây, đã được huẩn luyện đặc biệt ở trong doanh trại, không chỉ có hung dữ, cứu viện, ngay cả truy bắt cùng hút độc, cũng cực kỳ giỏi.”

Sắc mặt của người đàn ông khi Lục Diêp nói ra hai chữ “Truy bắt” cùng “Hút độc” liền thay đổi hoàn toàn, hắn không gây sự nữa, cũng không nhất quyết không tha nữa, mà là chui ra khỏi đám người mà không dám nói thêm câu nào. Nhìn tấm lưng kia, có cảm giác như hắn đang chạy trối chết vậy.

Thiển Thiển ở một bên nhìn thấy vậy, kinh ngạc trừng mắt nhìn.

***

Mọi chuyện được giải quyết, Lục Diệp cùng Thiển Thiển tiếp tục đi bộ về nhà.

Thiển Thiển tò mò hỏi: “Lớp trưởng, vừa rồi sao cậu làm được vậy? Người đàn ông kia lúc đầu thật là hung dữ nha, cậu chỉ nói có mấy câu, ông ta liền chán nản bỏ chạy rồi.”

“Bởi vì mình nói Tướng quân và Tướng quân phu nhân sẽ “truy bắt” và “hút độc”, Lục Diệp kiên nhẫn giải thích nói, “Mà người đàn ông kia, hắn hút ma túy chứ sao.”

“Hắn hút ma túy sao?”! Giọng nói của Thiển Thiển cao hơn vài đề xi ben, sau khi chú ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, cô lại đè thấp giọng nói của mình lại, lén lút hỏi: “Này, sao cậu biết được vậy?”

“Lúc hắn giơ cánh tay của mình lên chỉ vào mặt mình, mình có để ý thấy cổ tay hắn có rất nhiều vết của kim tiêm, nếu mình đoán không sai, cái đó chính là do hắn tiêm thuốc phiện vào để lại.”, Lục Diêp nói, “Cho nên mình mới thử hắn, thử môt lần liền trúng.”

“Lớp trưởng đúng là hiểu biết rất nhiều nha.”, Thiển Thiển sùng bái nói, “Nhưng mà Tướng quân và Tướng quân phu nhân thật sự phát hiện được người hút ma túy sao?”

“Thật sự đấy, chúng nó vốn là được huấn luyện theo tiêu chuẩn của chó trong doanh trại.”

“Thật vậy sao.....” Thiển Thiển gật gật đầu, nghĩ lại một chuyện, “Đúng rồi, cậu tìm được bóp tiền chưa?”

“Thật ra mình trở lại không phải để lấy bóp tiền.”

“Vậy cậu về đó làm gì?”

“Mình đi.......Đi mua cái này.” Lục Diệp nói xong, đưa cho Thiển Thiển một cái túi giấy.

Thiển Thiển không rõ bèn nhận lấy túi giấy Lục Diệp đưa cho, là cái váy trắng vừa rồi cô thử, cô cầm túi giấy trả lại cho Lục Diêp, hỏi: “Là cái váy này sao, vậy sao vừa rồi cậu không mua, mà phải trở lại mua như vậy?”

“Vừa rồi không phải cậu nói không cần đó thôi........” Lục Diệp nhỏ giọng thì thầm.

“Cái gì?” Thiển Thiển không nghe rõ, hỏi: “Cậu vừa nói cái gì?”

“Không có gì”, Lục Diệp không đưa tay ra nhận lại, mà nói rằng: “Đây là tặng cho cậu.”

“Hả?” Thiển Thiển không hiểu gì hết, “Vì sao cậu lại tặng quần áo cho mình?”

Một người con trai tặng quần áo cho một người con gái, còn cần lí do sao? Lục Diệp nghĩ như vậy, trả lời: “Xem như là thay mặt Tướng quân và Tướng quân phu nhân cảm ơn cậu đi. Mình biết chúng đã ăn sạch đồ ăn vặt mình mua cho chúng rồi, sau này cậu đều tự xuất tiền túi mua đồ ăn vặt cho chúng. Cậu mua đồ ăn vặt cho chúng nhiều như vậy, còn nhiều tiên hơn so với cái váy này. Cho nên cậu nhận lấy đi.”

“Mình.....Mình không muốn.” vẻ mặt của Thiển Thiển như không hiểu chuyện gì cả, cô nhét túi quần áo lại vào trong ngực của Lục Diệp, “Mình mua đồ ăn vặt cho chúng, không phải vì muốn đổi lại bộ đồ này, mình không cần.”

Lục Diệp bị cô làm cho náo loạn, bắt chéo hai tay ra sau lưng, nói: “Mua cũng mua rồi, cậu hãy nhận đi, cậu đưa mình mình cũng không thể mặc đâu.”

Lục Diệp không chịu nhận, Thiển Thiển đành phải đặt túi giấy lên ngực cậu: “Vậy cậu đem trả đi.”

Lục Diệp nói trong tiếc nuối: “Nhưng mà hóa đơn, mình đã xé rồi.”

Thiển Thiển: “...........”

Sao cô lại có cảm giác Lục Diệp có âm mưu từ trước nhỉ..........

Thiển Thiển suy nghĩ một chút, nói thêm: “Vậy cậu đem về cho mẹ của cậu mặc.”

“Mẹ của mình đã qua đời rồi.” Lục Diệp nói thản nhiên, “Cuối tháng năm năm trước, bênh mà qua đời.”

Thiển Thiển hận không thể dừng động tác đang ấn vào ngực Lục Diệp lại.

Thật lâu, Thiển Thiển mới cứng nhắc ngẩng đầu lên, nhìn cằm bén nhọn của Lục Diệp, cô chớp mắt hai cái, cẩn thận nói: “Thật xin lỗi.”

“Không sao.” Lục Diệp tốt bụng trả lời.

Thiển Thiển trầm mặc một chút, lặp lại lần nữa: “......Thật sự rất xin lỗi.”

Trong giọng nói của cô rõ ràng là thấp thỏm, Lục Diệp cúi đầu, nhìn hai mắt ngập tràn xin lỗi của cô, Lục Diệp nở nụ cười trấn an với cô, nói: “Thật sự không sao mà.”

Thấy cậu thật sự không trách mình, Thiển Thiển yên tâm một chút, yên lặng thu hồi túi giấy đang đặt trên ngực của Lục Diệp xuống, cúi đầu nói: “Thật xin lỗi, mình không biết mẹ của cậu.......”

“Không sao, bởi vì mình cũng chưa nói chuyện này với ai bao giờ.”

“Vậy.....Cậu có khỏe không?” Thiển Thiển thử hỏi.

“Thành thật mà nói, lúc đầu thật sự không ổn chút nào.”, Lục Diệp thành thật trả lời, “Như cậu thấy đấy, vì chuyện này nên mình mới đến Nhất Trung, chỉ là quá khứ đã qua lâu như vậy, mình cũng ổn rồi.”

Thiển Thiển nghĩ nghĩ, không nghĩ ra lời an ủi nào khác. Bởi vì cô cảm thấy, nếu mẹ cô cũng.....Nếu như nói như vậy, thì người khác nói gì cũng không an ủi cô được. Cho nên cô chỉ vỗ vỗ trên vai của Lục Diệp một chút.

Lục Diệp được cô sờ sờ như thế, tâm trạng bỗng tốt lên rất nhiều, liếc mắt cười nhìn cô một cái, nói: “Hiện tại bây giờ ấy, ngược lại mình cảm thấy đến Nhất Trung là việc làm đúng.”

“Hả? Vì sao chứ?”

“Không có gì.”

“Oh.......”

“Vậy cái váy đâu rồi, cậu có muốn không?”

“.......Mình cảm ơn cậu nha.”

“Cậu không cần khách sáo với mình đâu.”

................

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.