Ngây Ngô Chờ Đợi

Chương 10: Một trăm cách giải quyết cô!




“Kỹ thuật bóng của cậu gần đây tiến bộ không ít.” Người đàn ông phía sân đối diện, cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang đánh golf.

Người này, chính là Đương gia của Hồng thị, Hồng Bưu. Anh ta đã lên trên du thuyền này từ tối hôm qua, vẫn chưa xuống. Mặc dù tối hôm qua không tìm được bọn Phượng Như Ảnh, nhưng anh ta trước sau tin rằng đối phương nhất định còn ở lại trên sông Cẩm Giang này.

Vì vậy, sáng sớm hôm nay, đã cho Hồng Thanh phái thuộc hạ đi thăm dò xem tối hôm qua trên sông Cẩm Giang thuyền của ai có vẻ khác thường. Sau khi nghe ngóng thăm dò bên dưới, vừa lúc đã hỏi tới A Xương.

Lại nói thật là trùng hợp, tối hôm qua thuyền của A Xương đang ở phía sau thuyền của A Đại. Nửa đêm trong thuyền của A Đại truyền ra ánh đèn, nên bị anh ta phát hiện.

A Xương coi như là người thông minh, sáng sớm hôm nay người của Hồng thị tới thăm dò, anh ta không có hấp tấp kể chuyện đã phát hiện tối hôm qua cho người thăm dò tin tức. Mà tự mình đi lên thuyền của A Đại một chuyến, lúc anh thấy Phượng Như Ảnh ở bên trong, ngay lập tức biết Phượng Như Ảnh chính là người mà Hồng thị muốn tìm.

Nghĩ đến Hồng thị tiền tài thì nhiều nhưng khí chất thô thiển (Ở đây là “Tài đại khí thô”: đại khái hiểu là A Xương biết Hồng thị có nhiều tiền nhưng lại sợ bối cảnh hắc đạo phía sau.), nghĩ đến lời nói của người tới tìm người: cung cấp manh mối được thưởng một vạn.

A Xương hoan hỉ phấn chấn ra khỏi chiếc thuyền nhỏ của mình bước lên trên du thuyền của Hồng thị. Nói rõ mục đích đến, chờ người ở bên trong gọi vào gặp mặt.

Chỉ trong chốc lát, người mới vừa đi vào thông báo, đã đi ra. Nói với A Xương: “Vào đi.”

Trong sảnh, Hồng Bưu và Hồng Thanh đã ngừng chơi golf từ lâu, Hồng Bưu ngồi trên ghế sô pha, Hồng Thanh đứng ở một bên. Thấy A Xương đi vào, Hồng Thanh hỏi: “Cậu phát hiện ra hành tung của hai người kia.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” A Xương liếc nhìn Hồng Bưu ngồi trên ghế sô pha, lại nhìn đến Hồng Thanh một thân nghiêm túc, cúi đầu xuống, cơ thể hơi run rẩy.

Anh ta đang sợ. Đối mặt với khí thế bức người thế này, làm cho anh ta bất giác nghĩ đến người đàn ông ở trên thuyền A Đại mới vừa rồi. Mặc dù khí thế của hai người không quá giống nhau, nhưng đều làm cho anh ta khiếp sợ, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

A Xương anh tuy chỉ là dân đánh cá nhỏ bé, trên sông Cẩm Giang này cũng coi như là một nhân vật xu nịnh xung quanh, lúc này đối mặt với Hồng Bưu, thì anh ta đúng là một hạt bụi nho nhỏ.

Vẫn là, Hồng Bưu này là ai, đương gia của tập đoàn Hồng thị, khí thế vốn mạnh mẽ, hơn nữa anh ta xen lẫn với hắc đạo, cả người tỏa ra khí thế giết chóc, rất ít người không sợ anh ta. Đừng nói là lần đầu tiên A Xương thấy được Hồng Bưu, ngay cả Hồng Thanh đi theo thân cận lâu năm và hiểu rõ anh ta, có đôi khi cũng sợ sự trầm mặc không nói của Hồng Bưu.

“Nói đi, cậu phát hiện thế nào.” Hồng Thanh liếc nhìn A Xương đang khiếp sợ, tiếp tục hỏi. Hồng Thanh nhớ rất rõ ràng, buổi sáng tự mình đi qua thuyền của A Xương thăm dò, nhưng khi đó anh ta ngoại trừ nói không nhìn thấy, không nói thêm một chữ.

Lúc này, mới chưa tới một tiếng đồng hồ, lại đột nhiên chạy đến đây báo cáo đã phát hiện hành tung của người kia, điều này khiến cho Hồng Thanh sao có thể dễ dàng tin anh ta.

Nghe Hồng Thanh hỏi, A Xương hơi thẳng người, ngẩng đầu nhìn anh ta một cái. Thấy vẻ mặt của Hồng Thanh này và Hồng Bưu giống nhau y hệt thì cúi đầu xuống lần nữa, kể rõ đầu đuôi chuyện vừa xảy ra.

“Cậu nói đều là sự thật à?” Hồng Thanh thản nhiên hỏi, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc gì, nhưng chính cái kiểu hỏi bình thản này, khiến cho A Xương càng thêm sợ hãi. Bây giờ anh ta đã sớm không còn thái độ đắc ý như lúc đến, một lòng thầm nghĩ rời khỏi chỗ này nhanh lên một chút, rời khỏi tầm mắt hai người này.

Anh ta không biết nếu mình tiếp tục nán lại có thể bị khiếp sợ đến mức ngay cả hơi sức để đứng vững cũng không có hay không.

Giờ phút này, anh ta hối hận bản thân vì phần thưởng nên đi lên con thuyền này, bây giờ anh ta cũng hoàn toàn hiểu, hai người đàn ông trước mắt này mình không thể chọc đến.

“Đúng vậy.” A Xương cúi đầu đáp lời, hai tay xoắn vạt áo, không biết làm sao cho phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.