Ngày Mưa Sẽ Ngừng Rơi

Chương 16




‘Xoạt’ một tiếng, không biết từ chỗ nào mà Đông Thiên Vân đã rút ra một thanh bội kiếm lấp lánh hàn quang.

“Thắng Hoàn Đế Quân!” Kim Trản cơ hồ phẫn nộ mà kêu lên một tiếng, sẽ không phải chỉ vì một câu nói vô ý của Hương Tô, hắn liền muốn xuống tay giết người chứ? Dầu gì hắn vẫn là Đế Quân của một phương!

Dưới hàng lông mi dài, ánh mắt của Đông Thiên Vân chuyển đến Kim Trản, cái nhìn thoáng qua lạnh lẽo rét buốt như vậy, làm cho Kim Trản không thể nói ra câu kế tiếp. Đông Thiên Vân cũng không chú ý hắn nữa, chỉ là nhẹ nhàng nâng tay, dùng mũi kiếm rạch một đường nhỏ trên ngón tay, tùy ý vung tay, một giọt huyết châu bay thẳng về phía tán cây của Hương Tô, bỗng nhiên thấm nhập vào cành cây.

Kim Trản và Bách Tri Thảo đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhìn cây sơn chi sắp chết đột nhiên phát ra ánh sáng màu vàng chói mắt, chậm rãi cao lên từ trong đất, trên cành cây vốn dĩ đã khô héo mọc ra những phiến lá màu xanh nhạt, những đóa hoa sơn chi trắng tinh tràn ngập hương thơm lần lượt nở rộ, mùi hương càng thêm làm say lòng người, khiến cho người ta muốn giữ lấy hơn so với trước kia. Sau khi hoa sơn chi nở đầy cành, ánh sáng màu vàng kia đột nhiên ẩn mất, chỉ nghe một tiếng kêu sợ hãi, ‘bịch’ một cái, có cái gì rơi xuống mặt đất – thì ra là cây sơn chi đã hóa thành người.

“Đau chết ta rồi! “Hương Tô buột miệng gây ra ồn ào, vừa rồi có một dòng linh lực thuần hậu trong lành đột nhiên bao trùm lấy nàng, thân thể căn bản đang ở thời khắc nguy ngập đột nhiên thoải mái vô cùng, thất khiếu bát huyệt đều bị linh lực này lướt qua một lần, trọc khí tan biến, thay da đổi thịt. Đang lúc thoải mái, thân thể trầm xuống, từ chỗ cao té ngã xuống đất, đau a! Hương Tô có khí lực, vừa mới định oán hận, đột nhiên phát hiện – bản thân mình trần trụi ! Nàng hét lên một tiếng, phí công mà cuộn thành một khối, hận không thể lập tức chui xuống đất. Nàng rõ ràng nghe thấy người ngồi trên lưng chim lạnh lùng cười giễu cợt một tiếng, tuy rằng hắn không nói gì, nhưng trong tình cảnh xấu hổ và giận dữ vượt quá mức của nàng thì lại giống như nghe hắn nói trăm ngàn câu cay nghiệt.

Kim Trản nhanh chóng cởi áo bào của mình, đi tới bao lấy Hương Tô, hắn và Bách Tri Thảo đều có chút lúng túng xoay người sang chỗ khác, để cho nàng từ từ mặc áo. Hương Tô vội vội vàng vàng xắn tay áo, đứng lên, luống cuống tay chân che kín vạt áo.

“Tính ra ta còn thiếu Tùng Tháp một ơn nghĩa, việc hôm nay đừng nói với người khác.” Cái giọng nói muốn bị đánh kia của Đông Thiên Vân lại vang lên, càng đáng ghét hơn là, lúc này hắn thế mà lại thúc giục cho con chim đen của hắn, vỗ cành phành phạch, Hương Tô vừa mới quấn kỹ vạt áo, ào một cái, lại bị thổi tung bay. Hương Tô cuống quít dùng tay che lại, che được phần thân thì không che được phần chân, chiếc áo lớn như vậy ‘soạt’ một cái trượt xuống bờ vai, lồng ngực chợt lạnh, nàng lại phải giữ vạt áo trước, làm đủ mọi cách chật vật.

Nàng xác định, cái tên điểu nhân ấy cố ý ! Hắn đã cứu sinh mệnh của nàng, lại giúp nàng hóa thành hình người, lại không thể biến ra cho nàng một bộ y phục sao??

Chờ khi nàng ngẩng đầu lên, đã không thấy Đông Thiên Vân đâu, Hương Tô còn muốn phát ra mấy câu bực tức, Bách Tri Thảo xoay đầu, ánh mắt nhìn lướt qua, mở miệng nói: “Tô Bính, ngươi có khỏe không? Chúng ta nhanh đi tìm Quân Thượng tỷ tỷ.”

Đây là việc gấp hàng đầu, Hương Tô gật đầu liên tục,“Được, được, chúng ta lên đường đi.”

Bước lên đụn mây, Hương Tô mới ý thức đến một vấn đề càng thêm nghiêm trọng, thảm họa gió cuốn lên do tốc độ bay nhanh cũng giống như con chim đen của Đông Thiên Vân vỗ cánh. May mắn là áo khoác của Kim Trản rất dài, một phần còn được giấu trong mây, cố gắng kéo giữ thì cũng không đến mức xấu mặt, nhưng mà rất mát mẻ.“Này……” Nàng ho khan một tiếng,“Trong các người, ai có thể biến ra một bộ y phục vừa vặn cho ta trước được không?”

Lúc này đến lượt Bách Tri Thảo ho khan,“Pháp lực của ta còn chưa đủ để từ hư vô hóa ra đồ vật.”

Hương Tô ôm hi vọng cuối cùng nhìn Kim Trản, hắn chỉ trầm mặt nhìn đỉnh núi Linh Trạch, vậy coi như nàng đã hiểu rõ hắn, nếu có bản lĩnh này thì đã sớm khoe khoang rồi. “Ai nha!” Quả nhiên nàng là người trọng thương mới khỏi, rất nhiều vấn đề mấu chốt cũng không nghĩ đến! Nàng kéo lấy Kim Trản,“Thuỷ tiên! Nhanh đem gương của ngươi cho ta xem!”

Kim Trản nhìn nàng một cái, bình tĩnh từ lòng bàn tay hóa ra pháp khí, Hương Tô giữ lấy, nhìn kỹ bản thân mình gương trong, rất sợ giẫm vào vết xe đổ của cây hòe! Cô nương trong gương chỉ có dáng vẻ mười bốn, mười lăm, mặt trái xoan, đôi mắt to tròn, làn da…… Nàng đưa một bàn tay lên xoa xoa mặt mình, rất bóng loáng. Phải tính rất xinh đẹp đó chứ, chí ít bản thân nàng rất vừa lòng, hoa tinh mỹ mạo đã thấy nhiều, khuôn mặt trước mắt này không tính là thua kém.

“Hương Tô……” Mặt của Bách Tri Thảo có chút hồng,“Mấy trăm năm qua, ngươi là tiểu tiên linh có vẻ ngoài đẹp nhất mà ta từng gặp, chắc là do hút máu của Đông Thiên Vân.”

Hút máu của hắn? Làm thế nào mà Bách Tri Thảo lại nói ghê gớm như vậy! Đột nhiên nàng nhớ đến Kim Trản cư nhiên còn quỳ trước mặt Đông Thiên Vân, gọi hắn là “Thắng Hoàn Đế Quân”?

“Đông Thiên Vân…… Chính là Thắng Hoàn Đế Quân? bột xương cốt còn lại của đại thần Bàn Cổ?” Nàng chưa khẳng định được nên hỏi, cứ tưởng là Thắng Hoàn Đế Quân thì có tên là Thắng Hoàn đó chứ. Nàng rất chán ghét cái tên điểu nhân ấy, sự kính trọng và ngưỡng mộ lúc trước đối với Thắng Hoàn Đế Quân đều tiêu tán, chỉ thừa lại ác cảm đối với hắn và con chim Côn Bằng của hắn.

Bách Tri Thảo có chút không thể nói nên lời mà nhìn nàng,“Những gì mà thường ngày mọi người hay nói với nhau ngươi đều không nghe thấy sao?” Đề tài hấp dẫn như vậy nàng ấy cũng không có ấn tượng, chắc là chỉ lo suy nghĩ đến cái tên Tô Bính của nàng ấy rồi! “Ngoài trừ hắn ra, còn ai có thể thuần phục Côn Bằng làm tọa kỵ đây”

“Tọa kỵ?” Nếu như Đông Thiên Vân ngồi trên lưng Côn Bằng, quả thực là giống một hạt cơm dính vào bàn tiệc lớn mà thôi, hơn nữa hắn cưỡi một con chim màu đen không lớn lắm mà.

Kim Trản lắc lắc đầu,“Đừng nói chuyện với nàng ấy, thành hình người quá sớm, đầu óc còn không chưa phát triển hoàn toàn.”

“Ngươi!” Hương Tô nghiến răng nghiến lợi.

“Hương Tô còn nhỏ mà” Bách Tri Thảo nhanh chóng hoà giải, cái miệng này của Kim Trản luôn tạo nên vấn đề, bệnh cũ. “Côn Bằng là thần thú thượng cổ, hình thể có thể lớn có thể nhỏ, toàn tùy ý của chủ nhân.”

“Thanh Tuế ở đỉnh núi.” Kim Trản đột nhiên nói.

“Làm thế nào mà ngươi biết? Đoán mò à?” Hương Tô tìm kiếm kĩ càng, mà vẫn trên đụn mây, căn bản không nhìn rõ tình huống trên đỉnh núi.

Kim Trản ‘hừ’ một tiếng, cũng không để ý đến nàng.

Bách Tri Thảo là người hiền lành, lại mở miệng giải thích: “Kim Trản cùng Quân Thượng tỷ tỷ sống chung trên một mảnh đất, lại được Quân Thượng tỷ tỷ độ linh lực, cho nên có thể cảm giác được vị trí của Quân Thượng. À, đúng rồi, ngươi bị vấy máu của Đông Thiên Vân, sau này pháp lực đề cao, cũng có thể cảm giác được vị trí của hắn.”

Cái gì?! Hương Tô trợn mắt há mồm, nhưng nàng không muốn năng lực này! Kim Trản lại dùng đuôi mắt lườm nàng,“Với tu vi của Đông Thiên Vân, ngươi muốn cảm giác vị trí của hắn, cho dù là tám trăm năm hay một ngàn năm cũng khó có khả năng, ngươi không cần lo lắng.” Hương Tô vừa mới yên tâm lại bị câu nói của hắn làm cho không có chút tư vị gì, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

Đỉnh núi Linh Trạch sụp xuống một cái hố to, sâu không thấy đáy, giống như thông thẳng xuống giữa thân núi. Lúc đụn mây bay qua đỉnh núi, cửa động đen sì ấy làm cho Hương Tô sợ đến nổi da gà. Xung quanh cái hố giống như từng bị lửa thiêu qua, tất cả thực vật đều thành tro bụi, trước đây sắc màu rực rỡ, hiện tại chỉ thừa lại sắc màu đơn điệu của lớp bụi đen. Linh tuyền cũng bị chặn nguồn, dòng suối uốn lượn hoàn toàn khô cạn.

Váy áo màu xanh biếc của Thanh Tuế là màu sắc duy nhất nổi lên trong đám hoang tàn máu trắng xám này, làn váy phía sau dài dài phết trên mảnh đất màu đen khô cằn, độ tương phản đó, tự dưng làm cho lòng người ta đau như cắt. Hương Tô cảm thấy hốc mắt đau xót, gò má lành lạnh , nàng duỗi tay ra sờ — đây chính là nước mắt sao? Lúc trước cho rằng rơi lệ là chuyện rất thần thánh rất khó khăn, không nghĩ là rất tự nhiên đơn giản giống như sấm chớp, mưa rơi mà thôi, Hương Tô có chút thất vọng, nản lòng.

“Thanh Tuế tỷ tỷ……” Kim Trản hạ xuống bên cạnh Thanh Tuế, thấp giọng mở miệng, lần đầu tiên Hương Tô nghe hắn gọi Thanh Tuế tỷ tỷ.

Bách Tri Thảo không giữ được bình tĩnh, nhìn bóng lưng của Thanh Tuế Đế Quân mà không ngừng dùng tay áo lau khóe mắt, bộ dáng vừa mộc mạc vừa mất thể diện.

“Quân Thượng tỷ tỷ, đừng buồn, bất kể là dùng bao nhiêu năm, chúng ta cũng phải khôi phục lại dáng vẻ trước đây của núi Linh Trạch!” Hương Tô có thể thấy được Thanh Tuế đang đau lòng, vừa nghẹn ngào vừa hào khí muôn dạng mà nói. Lúc nàng đang ở ranh giới sống chết, Kim Trản an ủi nàng như vậy, tương đối hữu dụng, nàng gần như chỉ dựa vào câu nói này để chống đỡ .

Thanh Tuế nghe thấy, nhẹ nhàng cười khổ một tiếng, thong thả xoay người lại, ngưng thần nhìn Hương Tô.“Tiểu Tô Bính? Ngươi thành hình người rồi?” Nàng ấy muốn biểu hiện vui sướng, nhưng khi nói ra đến miệng thì cảm thấy vị cay đắng nhàn nhạt.“Dáng vẻ rất đẹp.” Nàng ấy thở dài nói, đi tới kéo tay của Hương Tô, biến một bộ váy màu vàng nhạt cho nàng.“Thì ra là như vậy……” Nàng ấy cảm nhận được trong huyết mạch của Hương Tô có linh lực khác thường, máu của Đông Thiên Vân, dù chỉ là một giọt nho nhỏ, nhưng đối tiên linh mà nói, cũng là thánh phẩm cực có ích.

Kết nối mối quan hệ sâu xa như vậy với hắn, đối tiểu Tô Bính mà nói…… cũng thật khó đoán là phúc hay là họa.

“Về phủ Thanh Tuế đi.” Thanh Tuế nở một nụ cười nản lòng, lập tức nghiêm mặt nói,“Về chuyện tiểu Tô Bính và Đông Thiên Vân, không được nhắc tới với người ngoài.”

Nàng mượn hào quang của Đông Thiên Vân mới thành hình người quả nhiên là chuyện mất thể diện! Hương Tô âm thầm than thở.“Quân Thượng tỷ tỷ, chúng ta cũng không thể đi như vậy. …..” Nàng vạn lần cũng không nghĩ đến Quân Thượng tỷ tỷ nhẹ nhàng bỏ lại cục diện rối rắm này mà về phủ Thanh Tuế.

Thanh Tuế trầm mặc một hồi, yếu ớt kể lại chuyện cũ: “Năm đó ta cùng Thanh Trạch trồng uyển mộc tại Tây Uyên, không nghĩ đến nước của uyển mộc là tối kỵ của Không Động Ấn, Tỉ Luyện bị Không Động Ấn trấn áp dưới Ô Phù Tháp thừa dịp lúc thần lực của Không Động Ấn suy yếu đã lật hư Ô Phù Tháp mà chạy ra. Tỉ Luyện là Vương tộc Ma giới, nghe nói gia tộc hắn có được một thần khí thượng cổ, sau khi hắn trốn đi, vì đối đầu với Đông Thiên Vân, trăm phương ngàn kế lấy được thần khí này, chính là Cấp Phong kiếm bị hắn phóng vào núi Linh Trạch.”

Hương Tô nhìn theo ánh mắt của Thanh Tuế thì thấy một động sâu vô cùng lớn, lại một trận sởn tóc gáy. Một thanh kiếm lớn bao nhiêu mới có thể tạo ra cái động lớn như vậy?

“Ta trồng uyển mộc vốn bị Thần giới cấm mà để cho Tỉ Luyện thoát, Tỉ Luyện có được Cấp Phong, Cấp Phong hủy núi Linh Trạch……” Thanh Tuế thì thào lặp lại, vẻ mặt ngẩn ngơ, cười rộ lên.

“Thanh Tuế.” Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng ấy, Kim Trản nhíu mày, lo lắng gọi nàng ấy một tiếng.

“Thiên đạo quả nhiên là luân hồi .” Thanh Tuế lắc đầu cười, thân thể khẽ lay động, gọi đụn mây, cũng không chú ý đến bọn Kim Trản, bỏ đi một mình.

“Quân Thượng tỷ tỷ nhất định rất đau lòng.” Hương Tô thở dài,“Nói chuyện cũng lộn xộn.”

Bách Tri Thảo thở dài một hơi,“Ta biết ngươi nghe không hiểu. Đi về phủ Thanh Tuế trước đi, trên đường đi ta sẽ nói rõ cho ngươi nghe.”

Hương Tô cùng Bách Tri Thảo và Kim Trản bước lên đụn mây, rất nghiêm túc nghe Bách Tri Thảo kể về những chuyện xưa còn lớn hơn tuổi của nàng.

“Trong Tam Hoàn từng có một thần binh lợi khí thần lực vô hạn, chính là Hiên Viên kiếm của Thiên Đế đời thứ nhất, trong trấn đại chiến Thần Ma, Thiên Đế dùng nó chống cự với sự tiến công của Ma Đế, không may là Hiên Viên kiếm bị gãy thành ba đoạn, rơi xuống các nơi khác nhau trong Tam Hoàn, hóa thành ba thanh kiếm Tịch Trần, Cấp Phong và Thiên Ma. Trong mấy vạn năm qua, Thần Ma trong Tam Hoàn không ngừng mong muốn có được tuyệt thế thần binh này, nhưng, cho dù có thể tìm thấy chỗ chôn giấu ba thanh kiếm, cũng không có người nào có thể khống chế được, cho dù là Thiên Đế các triều đại sau cũng không thể rút kiếm thành công. Dần dần, ba thanh kiếm liền biến thành truyền thuyết thần bí. Nhưng sau khi Đông Thiên Vân giáng thế, thế mà lại lấy được Tịch Trần và Thiên Ma, chấn động cả Tam Hoàn. Tỉ Luyện bị trấn áp dưới tháp mấy trăm năm, không biết Đông Thiên Vân đang toàn lực tìm kiếm cây kiếm thứ ba, không biết sống chết lấy ra Cấp Phong đang được giấu trong vùng Minh Uyên của Ma Giới. Hắn không cầm Cấp Phong, Đông Thiên Vân có lẽ còn khinh thường chẳng chú ý đến hắn, nhưng hắn có Cấp Phong trong tay, Đông Thiên Vân dồn sức truy đánh hắn hơn ba trăm năm. Tỉ Luyện mượn thần lực của Cấp Phong, mấy lần tránh được, lần này có lẽ kiệt lực, cùng đường bí lối, mới phóng Cấp Phong vào núi Linh Trạch.”

Hương Tô nghẹn họng nhìn trân trối, nửa ngày mới kêu gào: “Vì sao Tỉ Luyện nhất định phải chọn núi Linh Trạch?!” Hắn có ân oán với Đông Thiên Vân, dựa vào đâu mà gây liên luỵ cho vô số tiên linh trên núi Linh Trạch?!

“Với thần lực của Cấp Phong, nếu phóng vào thân của ngọn núi bình thường, sẽ làm cho ngọn núi ấy hóa thành cảnh đất đá bay đầy trời, đổ sụp trong nháy mắt. Núi Linh Trạch có khí lành dày đặc vững vàng, mới giữ được Cấp Phong.” Bách Tri Thảo thổn thức, làn khí lành bình thường khiến cho mọi người kiêu ngạo thế nhưng trở thành nguyên nhân cho Tỉ Luyện lựa chọn núi Linh Trạch.

Kim Trản yên lặng nghe, hắn cũng chưa từng nghe qua đoạn truyền thuyết này, bình thường Bách Tri Thảo rất lắm mồm, nhưng lại chưa bao giờ nhắc tới chuyện này.“Vì sao trước kia ngươi không kể?”

Bách Tri Thảo cắn môi dưới,“Quân Thượng tỷ tỷ dặn ta, không được tùy tiện nói về chuyện Đông Thiên Vân có được Tịch Trần và Thiên Ma kiếm. Ta vẫn cho rằng đây là lời đồn đãi cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta, không nghĩ đến…… Không nghĩ đến núi Linh Trạch thế nhưng bị hủy bởi chuyện này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.