Ngày Mai Sẽ Càng Thích Em

Chương 118




Trần Ngọc Loan lắc đầu trả lời:

- Chuyện này tuy khiến thiên hạ phải khiếp sợ, nhưng ngày đó còn có một chuyện cũng kinh thiên động địa như vậy, khiến người ta khó có thể quên được.

Lâm Vân Phong chấn động thân thể, vọt miệng nói:

- Minh chủ phải nói đến cuộc chiến giữa Kiếm Vô Trần và Huyền Phong môn chủ Vô Tâm khơi dậy Thái Âm Tế Nhật?

Trần Ngọc Loan cảm xúc thở dài, gật đầu nói:

- Không sai, chính là chuyện này. Ngày đó ta đã từng tự mình tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, cảm xúc rất sâu sắc đối với trận chiến đó.

Lâm Y Tuyết hiếu kỳ nói:

- Khi đó, cha con và mẹ con đều không có mặt, đối với chuyện này chỉ nghe kể lại, dì Ngọc Loan kể nhanh một chút, khi đó tình hình như thế nào vậy?

Trần Ngọc Loan chần chừ một lúc, ánh mắt quét qua hình bóng của Vũ Điệp, sau đó nhìn lại Triệu Ngọc Thanh, cất tiếng hỏi:

- Cốc chủ tiền bối, tiền bối thấy lúc này nói ra chuyện đó có thích hợp chăng?

Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm một lúc, ánh mắt nhìn lại Tuyết Sơn thánh tăng, cất tiếng hỏi:

- Lão hữu, ông thấy thế nào đây?

Tuyết Sơn thánh tăng trả lời:

- Liên quan đến thân thế của Vũ Điệp, sớm muộn gì Vũ Điệp cũng sẽ biết chuyện này. Hiện nay nếu như có liên lụy đến, nhắc sớm một chút cũng không quan hệ gì nhiều.

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Nếu là như vậy, thế thì hãy kêu những người trị thương tỉnh lại, kể rõ chuyện này trước mặt mọi người.

Đối với đề nghị của Triệu Ngọc Thanh, mọi người không có bàn luận gì thêm, lập tức thức tỉnh Hứa Khiết, Dao Quang, Vũ Điệp và Phỉ Vân đang trị thương.

Mở to mắt, Hứa Khiết nhìn mọi người kinh ngạc nói:

- Mọi người đều quay về hết rồi, tình hình thế nào?

Lâm Vân Phong trả lời:

- Mọi người đều không có gì, muội không cần phải lo lắng. Lúc này thức tỉnh mọi người là có một chuyện muốn nói rõ trước mặt mọi người.

Hứa Khiết hiếu kỳ nói:

- Chuyện gì vậy?

Lâm Vân Phong chần chừ đáp:

- Chuyện này có liên quan đến Vũ Điệp.

Vũ Điệp nghe vậy sửng mình, cất tiếng hỏi:

- Có liên quan đến con? Chuyện gì vậy?

Lâm Vân Phong nhìn Vũ Điệp, vẻ mặt quái dị trả lời:

- Liên quan đến thân thế của con.

Vũ Điệp lập tức chấn động, sắc mặt biến hẳn, vọt miệng nói:

- Mọi người biết cha của con là ai?

Thiện Từ đi đến bên cạnh Vũ Điệp, an ủi:

- Không cần phải nóng nảy, trước tiên nghe mọi người nói rồi mới hỏi lại.

Vũ Điệp kích động vô cùng, thân thể không khỏi run rẩy, trong ánh mắt toát ra vài phần chờ đợi và đau thương. Hai mươi năm trời, Vũ Điệp vẫn luôn muốn biết rõ ràng thân thế của bản thân mình, biết rõ được phụ thân mình là ai. Nhưng mỗi lần hỏi đến mẫu thân, hỏi đến thái sư tổ, bọn họ đều khóc lóc hoặc là mắng chửi, quyết không đề cập đến chuyện này. Hiện nay, khi Vũ Điệp đã hai mươi tuổi, có người chủ động đề cập đến chuyện này, nàng làm sao không kích động vô cùng được?

Nhìn Vũ Điệp, người biết chuyện không khỏi thở dài, người không biết chuyện thì trong lòng đầy hiếu kỳ.

Khẽ thở dài, Lâm Vân Phong nhìn Trần Ngọc Loan, cảm xúc nói:

- Minh chủ nói đi, dù sao chuyện này thì ở đây cô là người biết rõ nhất.

Trần Ngọc Loan nhìn Vũ Điệp, nhìn thấy vẻ mong chờ trong ánh mắt của nàng, thấy được cả sự nóng nảy, cũng thấy được mâu thuẫn dậy sóng trong lòng của nàng.

Thở dài u oán, Trần Ngọc Loan lên tiếng:

- Hai mươi năm trước, trên vùng đất Âm Dương Cực Địa, phát sinh hai chuyện lớn làm thiên hạ phải khiếp sợ, trong đó có một chuyện quan hệ mật thiết với con.

Vũ Điệp nhịn không được kích động, cất tiếng hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Trần Ngọc Loan đáp:

- Vào ngày đó, lãnh đạo Chính Đạo liên minh Kiếm Vô Trần và Huyền Phong môn chủ Vô Tâm giao chiến, tạo nên Thái Âm Tế Nhật. Vốn dĩ, Kiếm Vô Trần và Vô Tâm chính là đồng môn sư huynh đệ, đều xuất thân từ Thiên Kiếm viện, hai người bất luận về tư chất hay nhân phẩm đều sàn sàn như nhau, nhưng cuối cùng lại trở thành cừu địch.

Vũ Điệp hỏi tiếp:

- Vì sao lại như vậy?

Trần Ngọc Loan đáp:

- Trong hội võ Lục Viện hai mươi năm trước, Lục Vân của Dịch viên đột nhiên nổi tiếp, dùng sức áp chế Kiếm Vô Trần, hai người do đó mà kết thành cừu oán, trở thành kẻ thù không đội trời chung. Khi đó, Kiếm Vô Trần chính là đệ tử kiệt xuất nhất của Thiên Kiếm viện, là niềm hy vọng của Thiên Kiếm viện. Còn Vô Tâm lại là đứa con rơi của chưởng giáo Thiên Kiếm viện Lý Trường Xuân. Ban đầu, chưởng giáo Thiên Kiếm viện Lý Trường Xuân một lòng muốn làm minh chủ của Chính Đạo liên minh, tương lai sẽ truyền lại vị trí này cho Vô Tâm. Ai ngờ được Thiên Kiếm khách lại nhìn trúng Kiếm Vô Trần, ngầm ra sức để Kiếm Vô Trần lên ngôi minh chủ của Chính Đạo liên mimh. Đến lúc này đây, Lý Trường Xuân do làm mướn không công, mang hận trong lòng, vì thế giả chết sáng lập ra Huyền Phong môn, để Vô Tâm đảm nhiệm môn chủ, trở thành kẻ địch của Kiếm Vô Trần khắp nơi. Lần đó, trên vùng Âm Dương Cực Địa, Kiếm Vô Trần vốn dĩ muốn đối phó với Lục Vân, ai ngờ được Vô Tâm lại đến đó phá hư, ý đồ muốn thu lợi.

Vũ Điệp nghi hoặc hỏi lại:

- Chuyện này thì có quan hệ gì đến con?

Trần Ngọc Loan đáp:

- Năm xưa Kiếm Vô Trần có Hậu Nghệ thần cung trong tay, cơ hồ vô địch thiên hạ. Vô Tâm lúc đó tu luyện một pháp quyết quỷ dị có tên là Ám Ảnh Tế Nhật. Muốn tu luyện thành môn pháp quyết này, cần phải hấp thu đủ sức mạnh thuần âm to lớn. Vì thế, Vô Tâm một mình đi đến Cửu Âm động phủ, Nhạn Đãng phong tìm kiếm người phụ nữ thuần âm...

Nghe đến đây, Vũ Điệp biến hẳn sắc mặt, vọt miệng nói:

- Tiền bối nói Vô Tâm chính là cha của vãn bối? Nhưng mẹ con hoàn toàn không phải là người nữ thuần âm.

Trần Ngọc Loan không nói đúng sai gì cả, tiếp tục kể:

- Khi đó, đi vào Cửu Âm động phủ tìm người không chỉ có một mình Vô Tâm, tổng cộng có năm người, đều đi đến đó để tìm cô gái thuần âm. Nhưng ai cũng không biết được, trong Cửu Âm động phủ không chỉ có một cô gái thuần âm, còn có một cô gái cửu âm. Cả hai người chính là sư tỷ muội đồng môn. Lúc ấy, Vô Tâm bắt đi chính là cô gái cửu âm, còn thủ hạ của Yêu Hoàng lại bắt được cô gái thuần âm.

Nghe đến đây, Vũ Điệp đã hiểu rõ mọi thứ, u oán hỏi tiếp:

- Tiếp theo thế nào?

Trần Ngọc Loan thở dài đáp:

- Vô Tâm tuy bắt lầm người nhưng nguyên âm tràn đầy của cô gái cửu âm Lục Nga vẫn giúp ông ta luyện thành được Ám Ảnh Tế Nhật. Khi đó, Cửu Âm thánh mẫu sau khi biết được chuyện này thì tức giận vô cùng, lập tức ra ngoài tìm kiếm, hy vọng có thể vãn hồi được mọi chuyện. Nhưng mọi thứ đã thành sự thực, Lục Nga tuy hận Vô Tâm nhưng ở lâu với nhau nảy sinh tình cảm, sau một thời gian dài hai người chung đụng với nhau, Lục Nga đã yêu thương người đàn ông đoạt đi sự thanh bạch của bản thân mình. Vào ngày đó, trên vùng đất Âm Dương Cực Địa, khi Vô Tâm thi triển Ám Ảnh Tế Nhật, uy lực của nó mạnh mẽ vô cùng, đủ sức áp chế được Hậu Nghệ thần cung. Nhưng định mệnh đã sớm sắp sẵn, Vô Tâm tuy có được sức mạnh kinh khiếp, nhưng cuối cùng lại chết dưới Hậu Nghệ thần cung...

Vũ Điệp la lên thất thanh một tiếng, mặt tái nhợt hẳn đi, tuy sớm đã từ miệng của mẫu thân biết được cha mình chết rồi, nhưng lúc này vẫn không sao nhịn được cất tiếng la lên đau đớn:

- Té ra cha chết dưới Hậu Nghệ thần cung.

Trần Ngọc Loan khổ sở nói:

- Trước khi Vô Tâm chết đi, chính tay ta đã giải mở cấm chế trên người của Lục Nga, để nàng chạy đến bên cạnh Vô Tâm. Lúc đó, Lục Nga dùng sức ôm chặt lấy Vô Tâm kêu gào điên cuồng, hơn nữa còn nói ra một chuyện khiến người nghe chua xót trong lòng. Té ra, Lục Nga đã có thai, trước giờ vẫn chưa hề nói cho Vô Tâm biết. Bà ta muốn chờ Vô Tâm hoàn thành xong tâm nguyện rồi mới nói ra rõ ràng, như vậy đã vui càng thêm vui hơn. Nhưng ai ngờ được, Vô Tâm không những không hoàn thành được tâm nguyện mà còn chết trong tay của Kiếm Vô Trần, điều này khiến cho Lục Nga đau khổ vô cùng, cũng tự trách mình rất sâu sắc. Nếu như nói ra chuyện này trước đây, Vô Tâm rất có khả năng vì đứa con của mình mà bỏ đi cừu hận, như vậy cả nhà họ liền có thể đoàn tụ với nhau. Đáng tiếc ý trời trêu ngươi, Vô Tâm cuối cùng không thoát khỏi kiếp nạn này. Khi đó, Vô Tâm nghe được tin tức này rồi, đã nói không ra lời, nhưng khóe mắt của ông ta lại rơi ra một giọt nước mắt ...

Nghe đến đây, Vũ Điệp đột nhiên lớn tiếng khóc lóc kêu to:

- Không! Không phải vậy, không phải như vậy.

Trần Ngọc Loan cảm xúc lên tiếng:

- Cảnh tượng ấy đã từng khiến cho vô số người quan sát phải chua xót tiếc nuối, Vô Tâm tuy lòng dạ bất chính nhưng cũng là một hạng tuấn kiệt hiếm có, so với Kiếm Vô Trần còn tốt hơn rất nhiều lần.

Hoa Hồng hơi động lòng, hỏi liền:

- Tiếp theo thế nào?

Trần Ngọc Loan thở dài đáp:

- Sau khi Vô Tâm chết rồi, Lục Nga bị đả kích rất nặng nề, khi đó đã gần như điên cuồng, ôm chặt lất thi thể Vô Tâm khóc rống bỏ đi. Lý Trường Xuân truy theo sát phía sau, Cửu Âm thánh mẫu cũng đuổi theo, chuyện sau đó thì không người nào biết được cả.

Hứa Khiết than thở:

- Định mệnh như vậy khiến người ta phải than khóc.

Thiện Từ đỡ lấy Vũ Điệp, nhẹ nhàng êm ái an ủi:

- Không nên đau lòng, đây cũng là chuyện hai mươi năm trước rồi, ai cũng không cách nào cứu vãn được.

Vũ Điệp đau lòng rơi lệ, cả người dựa vào trong lòng của Thiện Từ, khóc lóc thảm thiết.

Mọi người thấyvậy, thở dài không thôi, ai cũng cảm thấy đau buồn cho chuyện xưa kia.

Chốc lát sau, tâm tình mọi người có phần bình tĩnh lại hơn, Mẫu Đơn mở miệng chuyển sang chuyện khác.

- Trần minh chủ kể ra rõ ràng chuyện này không chán, ngoại trừ việc giải mở thân thế của Vũ Điệp ra thì còn có dụng ý nào khác nữa?

Trần Ngọc Loan liếc Mẫu Đơn, gật đầu trả lời:

- Suy đoán của cô nương không sai, ta nói ra những chuyện xưa này mục đích chủ yếu không phải chỉ để công bố thân thế của Vũ Điệp, mà muốn nói cho mọi người biết một suy đoán trong lòng của ta.

Hoa Hồng hỏi lại:

- Suy đoán thế nào đây?

Trần Ngọc Loan liếc mọi người, trầm giọng đáp:

- Trong tất cả mọi người có mặt ở đây, chỉ duy nhất có một mình ta tự mình chứng kiến qua Vô Tâm thi triển Ám Ảnh Tế Nhật pháp quyết. Theo ta hiểu biết, Hắc Ám pháp quyết hôm nay Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục thi triển rất tương tự với Ám Ảnh Tế Nhật năm xưa của Vô Tâm. Lại thêm kiếm quyết của Tuyệt Dục sắc bén bá đạo, rất tương tự với Thiên Kiếm cửu quyết, điều này khiến ta đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ, Thiên Ngô thần tướng thần bí đó không chừng chính là Huyền Phong môn chủ Vô Tâm năm xưa.

Câu này vừa nói ra, mọi người thất kinh hồn vía, ngay cả Vũ Điệp đang khóc lóc bi thương cũng đột nhiên ngửng đầu nhìn Trần Ngọc Loan, nhất thời quên cả khóc lóc.

Lâm Vân Phong vẻ mặt kỳ lạ, chần chừ lên tiếng:

- Suy tưởng của minh chủ tuy có căn cứ nhất định, nhưng năm xưa Vô Tâm chết dưới Hậu Nghệ thần cung, đó là chuyện người đời ai cũng biết được. Người đã chết rồi, làm sao có thể dễ dàng sống dậy được, còn trở thành cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.