Ngày Đẹp Đêm Máu

Chương 64: Một chày gỗ quên sạch mọi chuyện




Ván giường lắc lư mang theo tiếng “xèo xèo cạc cạc” vang khắp phòng, bởi vì hiện tại trên giường có hai nam nhân đang hoan ái phi thường kịch liệt, giống như  trận chiến sinh tử đang diễn ra .

Tần Thước hai tay cầm lấy thắt lưng mềm mại của cậu, dục vọng cao ngất của hắn cắm thẳng vào hậu huyệt nóng như lửa đó. Hắn bắt đầu loạn động như con ngựa hoang điên cuồng cởi cương.

Nam nhân ở dưới thân theo lực đẩy mà lắc lư theo, miệng phát ra những tiếng rên rỉ *** mỹ phân không ra đang thống khoái hay là thống khổ,chính là cậu liều lĩnh sa vào cái cảm giác đó.

-Đủ rồi,đủ rồi a~, anh đúng là * cầm thú, em chịu không nổi nữa rồi! -Nam nhân kia khàn khàn giọng nói, nước mắt tràn ra như tuyến lệ vỡ.(câu nì ta chém đó>’’<) Tần Thước không dừng lại,không những thế còn càng hoan ái kịch liệt hơn, hắn cuối xuống cắn lên bờ vai trắng ngần đang đỏ ửng vì tình ái của cậu, trường sáp càng mãnh liệt và nhanh chóng. -Chịu không nổi,chịu không nổi!-Nam nhân cứ như vậy mà kêu, dù thân thể rõ ràng đang phối hợp. Bởi vì một cái trường sáp thống khoái mà cơ thể run lên vì cao trào, Tần Thước xuất ra dòng chất lỏng nóng bỏng tràn ngập cả hậu huyệt của cậu. Tần Thước phát ra tiếng rên thỏa mãn, xoay người nằm thẳng,tứ chi giang rộng ra hình chữ đại, thật sự đã lâu rồi hắn không có thống khoái một trận như vậy. Nam nhân gối đầu lên vai hắn, thở hổn hển trợn mắt nén giận: -Tần Thước,anh đúng là hạng *cầm thú mà, không hành người ta đến chết thì anh không thỏa lòng sao. Tần Thước cười hắc hắc: -Tiểu Miêu, nói cho cùng em không phải cũng thích cái cảm giác đó sao. -Này nam nhân không có tên thật, bằng hữu ai ai cũng gọi hắn là mèo hoang, đủ *** đãng đủ phóng đãng, nếu liệt kê danh sách những người tình trên giường của cậu thì chắc dài đến nỗi hai tay cầm không hết. Rất nhiều người không muốn đụng đến cậu, bởi bì cảm thấy cậu quá dơ bẩn, bất quá Tần Thước lại thích như vậy. Dù sao phương thức tình ái của hắn không phải ai cũng chịu được, hắn cũng không hiểu tại sao nhiều người dù có thích nam nhân đến mấy cũng đều ra vẻ mình là thanh cao, trên giường ra sức khướt từ nam nhân.Từng có một lần Tần Thước cùng một xử nam đi khách sạn, hắn vừa mới cắm tính khí của mình vào hậu huyệt kia được một nửa thì tên xử nam kia bắt đầu  khóc lóc kêu trời trách đất, giằng co cả buổi tối. Cuối cùng từ đó về sau, Tần Thước không bao giờ động đến những tên xử nam nữa. ( =)) ) Tiểu Miêu tham lam lấy tay cọ cọ xát xát lên cơ ngực rắn chắc của Tần Thước, dù đã quen nhiều người nhưng cậu chưa thấy ai có thân hình đẹp như của Tần Thước. Bộ dáng không tệ, tính khí xung mãn đến độ đến cậu cũng không thể chịu nổi. -Có một khoảng thời gian không tìm em,rốt cuộc bận bịu việc gì? Tần Thước từ trong quần áo ở dưới đất lấy ra gói thuốc, bị hỏi đột ngột, trên mặt không khỏi lộ vẻ xấu hổ bất đắc dĩ. Tiểu Miêu vì thế mà bỗng nhiên hứng thú hẳng lên: -Rốt cuộc là làm gì vậy? Không lẽ lại đi giao thực phẩm tươi sống nữa sao? (câu này ta ko hiểu cho lắm) -Em xem ta là cái gì hả, giống lắm sao?-Tần Thước phả ra khói thuốc -Ta chính là bận….thi. -Gì?-Tiểu Miêu suýt nữa là rớt cằm xuống đất, cậu biết Tần Thước hiện tại đang học đại hoc, nhưng chả có gì là khác cả, bởi vì Tần Thước chính là loại người thấy chữ là nhức đầu, mặc kệ đó là chữ  Hán, con số hay là tiếng Anh. Tần Thước thần tình ủy khuất vừa hút thuốc vừa nói: -Lão Đại ta nói, nếu lần này mà ta thi không đậu, sẽ đem ta lột sạch da dán trên Gác Chuông tại Tây thị cho mọi người thưởng thức. Tiểu Miêu lúc này mới hiểu, liền cười nói châm chọc hắn: -Anh từ trước đến nay gặp thần không sợ quỷ không sợ, lại đi sợ Lão Đại của mình!. -Đúng vậy! -Tần Thước không quan tâm đến cái gì là mất mặt, thản nhiên gật đầu và cười:-Ta sợ hắn đến chết! -Kia nếu y nói gì anh đều nghe theo? -Đúng-Tần Thước không cần (phải) nghĩ ngợi nhiều liền gật đầu. -Nếu như y bắt anh mở tiệm bán búp bê hay quầy quần áo con gái tại nhà thì sao? -Hắn nói ta liền làm theo. -Thế nếu y bảo anh làm tình với y thì sao? -Có thể sao? -Tần Thước do dự một lát rồi trả lời: -Hắn không có vậy đâu, nếu có chắc hắn sẽ tự dùng tay mà giải quyết. -Kia nếu…-Tiểu Miêu quỷ dị liếm liếm môi: -Y muốn thượng anh? -Tần thước chính là kẻ nổi danh chỉ chuyên đi thượng người ta, chứ không bao giờ có chuyện người ta thượng hắn. Tần Thước lắc đầu không cho là đúng: -Không có khả năng,hắn không phải là dạng người muốn làm chuyện đó cùng nam nhân. -Em nói nếu như mà!-Tiểu Miêu không chịu cãi lại. -Ta đây liền…-Tần Thước trưng ra bộ dáng anh dũng hy sinh mà lớn giọng nói:-Ta sẽ dang hai chân cho hắn chơi đến chán mới thôi. -Oa lặc!-Biết rõ Tần Thước chưa bao giờ nói dối, Tiểu Miêu kinh ngạc theo dõi hắn: -Chẳng lẽ anh thích Lão Đại? Tần Thước cả người run sợ,le lưỡi: -Cái này không thể nói giỡn được a~, nếu  Lão Đại biết sẽ băm em ra đó. -Nói thực ra,anh cùng Lão Đại rốt cuộc là sao vậy? Sao anh lại đối với y nhất mực trung thành.-Tiểu Miêu tò mò đến muốn biết sự thật. -Không thể nói rõ.-Tần thước xoa xoa cái mũi của mình:-Tóm lại Lão Đại chính là Lão Đại, hắn bảo ta một tiếng,ta chính là vì hắn có chết cũng cam,hắn đối với ta có ân,cả đời này ta báo cũng không hết. -Nói,nói mau.-Tiểu Miêu càng tò mò và hưng phấn. Ánh mắt của Tần Thước bỗng chốc thay đổi,dục vọng cực nóng lại đứng lên. -Xem ra em vẫn còn xung mãn nhỉ. -Uy,uy,đừng có đùa chứ,thắt lưng của em như muốn đứt rồi a….-Tiểu Miêu còn chưa nói dứt câu,thì đã bị Tần Thước xoay người đè xuống giường,cậu chỉ có thể kêu la thảm thiết: -Anh là đồ cầm thú,không được a~~! Khóe miệng Tần Thước gợi lên một nụ cười giễu cợt: -Ta chính là thích làm cầm thú.-Hắn cầm lấy dục vọng đang mềm nhũn của Tiểu Miêu, một bên xoa xoa một bên tách chân cậu ra. Tiểu Miêu từ chối một hồi,vô lực mà bắt đầu rên rỉ lần hai,cảm giác được hai chân mình đang bị nâng lên và gian ra.Đôi mắt mơ mơ hồ hồ nhìn đến cơ thể cân đối của Tần thước,huyết quản rõ ràng,cơ thể rắn chắc,bỗng nhiên trng lòng cậu ẩn hiện một hình bóng mờ ảo, sự hốt hoảng dày đặc dâng lên trong lòng cậu…(chém a~) Nam nhân có dục vọng là phải giải quyết, ai mà chả giống nhau? Ngay tại lúc cả hai đang chuẩn bị lên cao trào, chờ giây phút giải phóng, bất ngờ, điện thoại đi động không biết thời điểm bỗng vang lên.(câu đầu ta chém gió) Hết chương 1 (Thượng)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.