Ngày Đẹp Đêm Máu

Chương 21: Một mình lâm vào con đường oan hồn




Kính Nguyệt Sâm nhàn nhạt ngước mắt, lông mi chớp nhẹ như đang nhớ lại điều gì. Đợi thật lâu sau, cậu ta mới quay ra nhìn Dư Dịch.

“Dịch, đây là lần cuối.” Âm thanh của cậu thập phần dễ nghe, nhưng cũng lạnh nhạt đến cực điểm.

Nếu đứa con gái béo kia không phải em gái bạn thân của cậu, chắc chắn đã bị cậu băm thành tám mảnh rồi ném trong nhà cầu lâu rồi, đứa con gái chết tiệt kia. Cậu thật sự thật sự rất muốn bóp chết con bé đó.

Lúc này, Tả Tư Viêm lại cười rộ lên.

Dư Dịch nhìn Tả Tư Viêm đang cười ngặt ngẽo trên đất, thật sự không hiểu cậu ta lại bị làm sao.

“Các cậu không biết tôi đang cười cái gì hả?” Tả Tư Viêm cuối cùng cũng ngừng cười, ánh mắt đầy thâm ý nhìn Kính Nguyệt Sâm: “Tôi đang nhớ lại câu nói Cá Kình nói không lâu trước kia.”

Cậu ta còn chưa nói ra ánh mắt Kính Nguyệt Sâm đã âm trầm như muốn giết người, đổi lại, Tả Tư Viêm cười càng thêm tươi.

“Ha ha, Dịch, cậu còn nhớ em gái cậu nói gì không? Hiện tại tôi mới cảm thấy, cô ấy đúng là thiên tài mà, có thể hình dung chuẩn xác như vậy.”

Kính Nguyệt Sâm nhìn cậu ta càng lạnh lùng hơn, Tả Tư Viêm lại cụp mi lại trốn tránh.

Mặt Dư Dịch đã chảy đầy hăc tuyến, em gái cậu nói ra mấy lời kia, nếu đổi lại là cậu, có lẽ cậu cũng muốn cho người đó nhảy lầu.

“Ha ha, em gái thiên tài kia nói.”

Cậu ta càng cười vui vẻ, bắt chước lại bộ dáng Dư Châu lúc đó, hai tay làm dáng mơ mộng chống dưới cằm, chớp chớp đôi mắt híp nói: “Anh biết không, anh lớn lên cái kia thật sự, lúc cười lên cũng cái kia thật sự. Phụt ha ha.” Đương nhiên, những lời này là cậu giữ lại chút mặt mũi cho Kính Nguyệt Sâm, tự động đổi hai chữ thành cái kia.

Mà chuỗi tiếng cười kia thành công làm mặt Kính Nguyệt Sâm đen kịt.

Khóe miệng Dư Dịch cũng co quắp lại, giống như thật sự không nhịn được cười nữa.

Chỉ có khuôn mặt Kính Nguyệt Sâm là biến hóa đủ màu sắc, nhưng rất nhanh khôi phục lại như cũ.

Tiếng đập cửa chợt vang lên.

“Vào đi.” Dư Dịch điều chỉnh lại tâm tình, nhìn lướt qua Kính Nguyệt Sâm mặt mũi âm trầm lại không giấu được thở dài, lần này em gái cậu thực sự đã mắc phải tội chết, có lẽ ngày mai nên chuyển trường cho cô mới đúng, chỉ có điều với tính cách của Dư Châu sợ rằng sẽ gặp phải khó khăn. Cậu cúi đầu, ngón tay không ngừng vẽ vòng vô định trên mặt bàn, ngừng lại, tại sao lại có nhiều phiền não như vậy chứ, thật sự làm người khác khó chịu.

Cậu vẫn chưa tới 20 tuổi, tại sao lại phải suy nghĩ nhiều như vậy, không biết có phải giống như sách vẫn nói là bệnh già trước tuổi không.

“Sâm gia, Dịch học trưởng, Viêm học trưởng, Gia Dật học trưởng.” Đó là âm thanh vô cùng dịu dàng, trẻ trung, mềm mại, thướt tha như hoa anh đào rung rinh trước gió.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.