Ngày Đẹp Đêm Máu

Chương 20: Tết nguyên tiêu




Bà dùng sức không ngừng xoa nắn khuôn mặt heo này cũng chính là mặt cô hiện tại, muốn xoa đến biến dạng khuôn mặt này đi.

Sau đó mấy người đứng cạnh không nhịn được nhìn đến cái giường đã sụp.

“Dư Châu, thêm cả lần này con đã phá chín cái giường lúc ngủ rồi.” Người đàn ông sắc mặt nặng nề, ông dùng sức hít sâu một hơi, dùng mắt liếc nhìn thiếu niên cao lớn tuấn mỹ đứng bên cạnh, thiếu niên cười khổ một tiếng, đành phải tiến lên.

“Mẹ, không cần ôm nữa, Châu Châu không có chuyện gì, nó sắp bị mẹ ghìm ngạt thở rồi kìa.” Kỳ thật cậu muốn nói, nếu có chuyện cũng chính là cái giường kìa, cô em gái này của cậu, toàn thân cao thấp đều là thịt, ngã xuống cũng không đau đâu. Có lẽ cũng đau một chút đi, nhưng hiển nhiên cái giường mới là thứ bị hủy, câu này cậu cũng không dám nói ra. Mẹ cậu biết sẽ nổi điên mất.

“Á, đúng vậy.” Người phụ nữ vội vàng thả con gái bị ôm chặt ngạt thở mặt mũi đỏ bừng, lại chăm chú nhìn mặt con gái, thật sự đáng yêu mà, càng xem càng đáng yêu, đúng là con gái bảo bối của bà.

Tiểu Mộc, không đúng, hiện tại hẳn phải gọi là Dư Châu rồi, Dư Châu, tên này làm cô nhớ đến một một vở kịch, trong đó một con tinh tinh lại bị kêu thành cá kình bé nhỏ, cho nên nghe cái tên này thật giống cá kình, chỉ có điều, người ta là cá kình nam, mà cô là nữ.

Cô ngẩng đầu, nhìn những người đứng trước mắt, lần đầu tiên chăm chú quan sát bọn họ, người phụ nữ, là mẹ của thân thể này, rất xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh, mắt phượng nhỏ dài, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, nhưng hai người này là mẹ con thật sao? Vì sao, mẹ gầy như vậy mà con gái lại…mập đến thế.

Còn có một người đàn ông trung niên, bên cạnh là một thiếu niên trẻ tuổi giống nhau đến năm phần, người đàn ông mặt mày uy nghiêm, xem xét có vẻ là chủ nhà đứng đầu, là người quen ra lệnh, nàng cho 55 điểm, không kém, chính giữa.

Mà thiếu niên phong thuần tuấn lãng đứng bên cạnh, tuổi còn rất trẻ, chắc chắn là cha con, song hắn có một đôi mắt hoa đào dài, lông my khẽ động, trên mặt luôn thoáng nét u sầu, thật biết cách khiến lòng người chua xót, cô nghĩ chỉ cần hắn ngoắc ngoắc ngón tay, sau đó khẽ mỉm cười, chắc chắn sẽ có một đống con gái tự nguyện quỳ dưới chân hắn, khần cầu yêu thương.

Cô cho 65 điểm, hơn một chút, bởi vì hắn trẻ tuổi hơn, cũng chiếm được cảm tình hơn.

“Được rồi, Nhu nhi, trước tiên cần tìm chỗ khác cho con gái, hơn nữa nó nên đi nghỉ ngơi, trên đầu vẫn còn vết thương đấy.” Hơn nửa ngày, thân là người đứng đầu gia đình, cần tỉnh táo trước, ông nhìn vợ mình không ngừng khóc, còn có con gái đang ngồi trên ghế salon không dậy nổi, vỗ vỗ trán mình, trời ạ, ông sắp điên rồi.

Người phụ nữ nghe chồng nói xong, không ngừng gật đầu, mà Dư Châu cũng nhìn người gọi là mẹ cô này, con mắt hạ xuống, thoạt nhìn đây đúng là một người mẹ dễ mau nước mắt.

“Bảo bối, hôm nay đành để con tủi thân ngủ trong phòng khách vậy, ngày mai mẹ sẽ cho người mua mấy cái giường về dự bị sẵn nhé.” Rồi bà lại siết chặt ôm Dư Châu vào lòng.

Dư Châu dùng sức hít thở, từ đầu đến cuối đều trầm mặc, cô không phải kẻ ngu, sẽ không nói cho họ bây giờ tôi không phải con gái các người, tôi cũng không phải Cá Kình, tôi là xuyên qua, cô dám cam đoan nếu như bây giờ mình nói ra, những người này tuyệt đối sẽ đưa cô đi gặp bác sĩ.

Hiện nay cô phiền não cũng không phải mấy chuyện này mà là hình dáng thân thể này, đi một bước cũng nặng nề khó nhọc muốn chết, đến lúc đó, không biết có phải do tự mình hành hạ mình đến chết không.

Cô thật khó khăn mới biết mình không chết, cho dù đang ở trong thân thể của ai cũng vậy, chỉ cần còn sống là tốt rồi, nếu như không còn sống vậy cái gì cũng không có được.

“Mẹ.” Cô gọi một tiếng, người phụ nữ xưng hô với cô chính là vậy, hẳn không sai chứ, đây là âm thanh đầu tiên khi cô tỉnh lại, cảm giác còn lại trên thân thể này không nhiều, tuổi hẳn cũng không lớn, không biết có đến trường không. Thân thể như vậy, có thể di động sao?

“Làm sao vậy bảo bối?” Cô phát hiện người mẹ này thỉnh thoảng lại xoa mặt mình một cái, chỉ sợ cô có gì không thoải mái.

“Mẹ, mặt của con không phải bột mì, không cần xoa nắn như vậy.” Cô kéo tay người phụ nữ xuống, hai mắt nheo lại đáng thương, khuôn mặt lớn như chậu rửa mặt này hai mắt lại nhỏ tý, cho dù cô dùng sức trợn to hai mắt cũng không to ra được bao nhiêu.

Xem ra, cô đã xuyên vào một đứa con gái vừa xấu vừa mập rồi.

“Được được, mẹ không xoa, mẹ dẫn con đi nghỉ nhé, con gái đáng thương của mẹ, nhìn xem bị ngã thành ra thế này.” Không biết bà lại nói những gì, Dư Châu trầm mặc cúi đầu, theo như cô để ý, không rõ sao cô lại xuyên qua đến đây, sau đó, nhìn lại mảnh vụn giường, không biết, có phải vì vậy không.

Ngủ phá hư đến chín cái giường, quả nhiên là lợn biến thành mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.