Ngày Đêm Khát Tình

Chương 20




Sau lưng Lăng Hàn, có mấy người trẻ tuổi nghị luận, nhưng thanh âm rất lớn, đủ để cho Lăng Hàn nghe được rõ ràng.

Lăng Hàn không rảnh phân thần, hắn căn bản không thèm để ý, nhưng Phù Thiên Hành lại xoay người lại, nhìn hằm hằm mấy người trẻ tuổi này.

Lăng Hàn là sư phụ hắn, cha vợ tương lai, những người này ở đây nói xấu Lăng Hàn, hắn đương nhiên không có khả năng làm như không thấy, có tai như điếc.

- Trừng cái gì?

Bên kia tổng cộng có năm người trẻ tuổi, trên thân đều có mấy đạo dị sắc vòng quanh, hiển nhiên đều là Tiên Vương.

Bọn hắn cũng rất phách lối, rõ ràng nhìn thấy trên người Phù Thiên Hành có chín đạo dị sắc, lại hoàn toàn không có một chút xíu cung kính.

Ở trong viễn cổ vị diện này, Tiên Vương chính là cực kỳ phổ thông, người kém cỏi là nhất tầng một, tầng chín cũng đồng dạng. Lại thêm Trung Thiên thành quy củ sâm nghiêm, bởi vậy Tiên Vương tự nhiên không cần sợ Tiên Vương.

- Không cần chấp nhặt bọn hắn.

Lăng Hi từ tốn nói, nàng trời sinh điềm tĩnh, không thích phân tranh.

Phù Thiên Hành gật gật đầu, không tiếp tục để ý mấy người này.

- Nha, vẫn là đại mỹ nữ.

- Không sai, đẹp đến mức muốn nổi lên.

- Mỹ nữ, đến tâm sự đi?

Không nghĩ tới năm người này thấy Lăng Hi tuyệt mỹ vô song, liền mở miệng đùa giỡn.

Phù Thiên Hành giận dữ, muốn động thủ.

- Không nên vọng động!

Lăng Hi ấn hắn xuống, Trung Thiên thành nghiêm cấm đánh nhau, bởi vì những nguyên thạch này quá yếu, thật xảy ra chiến đấu, cũng không cần Thiên Tôn, Tiên Vương đại chiến cũng có thể tạo thành phá hoại cực lớn.

Cho nên, Trung Thiên thành tuyệt không cho phép xảy ra chiến đấu, thật muốn đánh, làm hỏng bao nhiêu nguyên thạch liền phải bồi thường bao nhiêu.

Phù Thiên Hành oán hận nhìn năm người kia một chút, hạ quyết tâm, chỉ cần năm người này rời Trung Thiên thành, hắn nhất định phải hảo hảo giáo huấn, để bọn hắn không nên đắc ý vong hình như vậy.

- Thế nào, còn dám trừng mắt chúng ta?

Năm người này thật đúng là phách lối, thấy Phù Thiên Hành bất mãn, chẳng những không có nửa điểm thu liễm, ngược lại càng thêm phách lối.

- Ngươi biết chúng ta là ai chăng?

- Ha ha, rác rưởi mà thôi.

Phù Thiên Hành từ tốn nói, thân là đệ tử Lăng Hàn, miệng công làm sao có khả năng không lợi hại?

Lại nói, có Đại Hắc Cẩu ở một bên dạy bảo, không xấu tính mới là lạ.

Đây cũng là Lăng Hàn chính miệng phân phó, để Phù Thiên Hành đi học Đại Hắc Cẩu.

Mặc dù hắn rất không muốn giao nữ nhi cho người khác, nhưng hắn cũng không có khả năng cố chấp qua được nữ nhi. Cho nên, hắn quyết định hảo hảo cải tạo Phù Thiên Hành một chút, cùng Đại Hắc Cẩu học lừa người, da mặt dày,… để bản thân trở nên khéo đưa đẩy một chút, càng thích hợp sinh tồn.

Năm người kia đều nổi giận, lại dám mắng bọn hắn rác rưởi?

- Hừ, ngươi chờ cho chúng ta, chỉ cần dám ra Trung Thiên thành, nhìn đánh không chết ngươi!

Bọn hắn uy hiếp nói.

Phù Thiên Hành cười lạnh, trong năm người này tu vi cao nhất cũng chỉ tầng bốn, thật sự là không biết tốt xấu. Hiển nhiên, bọn hắn có dựa dẫm khác, phía sau có đại nhân vật Thiên Tôn, nếu không, Tiên Vương căn bản không có khả năng dựa vào năng lực của mình chạy tới nơi này.

- Tốt, ở bên ngoài chờ những rác rưởi các ngươi.

Hắn làm một động tác quét sạch, ý là quét rác rưởi vào trong đống rác.

Năm người kia lập tức nhe răng nhếch miệng, chỉ cảm thấy người này miệng như thế nào cay độc như vậy?

Có người còn muốn phản bác, lại có một người mắt sắc, chỉ tay nhìn về phía cổng:

- Lãnh thiếu đến rồi!

Lập tức, bốn người khác cũng nhìn về phía cổng, chỉ thấy đang có hai người đi tới, một già một trẻ.

Lão giả râu bạc trắng, nhìn qua có phần tiên phong đạo cốt, chắp hai tay sau lưng, trên mặt có vẻ ngạo nhiên.

Người trẻ tuổi thì toàn thân áo đen, đồng dạng ngạo khí trùng thiên.

- Lãnh thiếu!

Năm người trẻ tuổi kia đều nghênh đón.

Người trẻ tuổi áo đen kia gật gật đầu:

- Còn không mau tới bái kiến Ngưu Đại sư!

Năm người hai mặt nhìn nhau, có chút mờ mịt, nhưng lập tức đều hành lễ với lão giả tóc trắng:

- Bái kiến Ngưu Đại sư.

Lão giả tóc trắng gật gật đầu:

- Miễn đi.

Thần sắc ngạo nghễ, mở đủ giá đỡ.

- Ngưu Đại sư?

- Không phải là đổ thạch đại sư có chút danh tiếng Ngưu Bất Quần kia sao?

Năm người khe khẽ bàn luận.

- Cái gì có chút danh tiếng, Ngưu Đại sư là đổ thạch đại sư tiếng tăm lừng lẫy!

Lãnh thiếu vội vàng sửa chữa nói.

- Đúng đúng đúng.

Năm tên tiểu đệ kia đều cúi đầu khom lưng, cùng vừa rồi phách lối là hoàn toàn khác biệt.

- Lãnh thiếu mời Ngưu Đại sư, chẳng lẽ là giúp chúng ta mở đá?

Một tên tiểu đệ hỏi.

- Đó còn cần phải nói!

Người còn lại nói.

- Mặt mũi của Lãnh thiếu chúng ta thật lớn, ngay cả Ngưu Đại sư cũng có thể mời được.

- Có Ngưu Đại sư hỗ trợ, hôm nay khẳng định thu hoạch kinh người.

Bọn hắn vuốt mông ngựa, để Lãnh thiếu cùng Ngưu Đại sư kia đều lộ ra nụ cười.

- Xin Ngưu Đại sư xuất thủ.

Lãnh thiếu nhìn Ngưu Bất Quần chắp tay.

Ngưu Bất Quần ngạo nghễ nhẹ gật đầu, hắn đi khắp nơi, một đường nhìn nguyên thạch, một chút thời gian sau, hắn đã nhìn chằm chằm một khối nguyên thạch, lập tức đi tới, cũng mặc kệ phía trên còn án lấy một cái tay, muốn đưa tay đi lấy.

Cảm giác được một người quá mức tới gần, Lăng Hàn bản năng xuất thủ, ba, một chưởng vung ra.

Ngưu Bất Quần lập tức kêu đau đớn, liên tiếp lui về phía sau, khuôn mặt từ đỏ chuyển bạch, sau đó bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, khó chịu nói không ra lời.

Hắn chỉ là Tiên Vương tầng chín, nếu không phải Lăng Hàn phát hiện không đúng, kịp thời thu hồi lực lượng, một tát này đủ để cho hắn chết đến mấy trăn lần.

Lăng Hàn nhướng mày, tầng chín nho nhỏ cũng dám quấy nhiễu mình?

- Ngưu Đại sư, ngươi thế nào?

Lãnh thiếu kia vội vàng chạy vội tới, hắn gọi Lãnh Tu Nhiên, chính là Nhất Bộ Thiên Tôn.

Ngưu Bất Quần chỉ cảm thấy lòng buồn bực, nào nói ra được, hai con mắt sắp muốn trợn lồi ra.

- Thật to gan, lại dám tổn thương Ngưu Đại sư!

Lãnh Tu Nhiên nhìn sang Lăng Hàn, thần sắc kiêu căng.

Hiện tại nghề nghiệp cao quý nhất là gì?

Không phải Đan sư, cũng không phải Đúc Khí sư, càng không phải Trận Pháp Sư, mà là Nguyên Thạch đại sư. Nhưng không phải ai cũng có thể trở thành đổ thạch đại sư, cần thần hồn vô cùng cường đại, sở trường về phân tích, mới có thể đánh giá ra một khối nguyên thạch phải chăng có thể mở ra bảo vật hay không.

Đương nhiên, đổ thạch đại sư ngưu bức nữa cũng không thể nào làm được một lần một chuẩn.

Lăng Hàn cũng nhìn về phía Lãnh Tu Nhiên:

- Cái gì Ngưu Đại sư Ngưu Đại sư, cút!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.