Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ

Chương 19: Ra sân




Bước ra trước cửa bar, nó đã thấy Vi đứng dựa người vào chiếc moto màu bạc của mình, ánh mắt như đang có tâm sự.

Nó bước tới gần, lấy cái mũ bảo hiểm treo trên xe đội vào một cách tự nhiên mà không cần hỏi ý kiến của chủ nhân nó.

-Sao mày biết tao không có xe mà chờ? – Nó khoanh tay nhìn Vi.

-Mày xem thường tao đấy. – Vi chẳng trả lời thêm, miệng hơi cười, leo lên xe.

-Mày đứng đó bao lâu rồi? – Nó ngồi ngay ngắn ở sau yên rồi cất tiếng hỏi.

-Đứng đâu? – Vi cố tình giả vờ như không biết, rồ ga cho xe vọt đi bằng một vận tốc rất nhanh.

-Tao nghĩ mày hiểu ý tao đang nói gì. Mày đứng nhìn tao bao lâu rồi? – Nó nhắc lại.

-Mày thấy tao sao? – Vi tỏ vẻ không sợ hãi khi bị phát hiện mà trái lại, còn rất bình thản.

-Mày ở bất kì đâu tao cũng có thể biết, vấn đề là tao có muốn lôi mày ra hay chưa mà thôi. Mày hay bất cứ ai. – Nó nói, môi hơi nhếch lên. Đây không thể nào gọi là nó quá tự tin về bản thân mà là nó nói quá đúng về chính mình.

-Cũng phải…chỉ đủ chứng kiến những điều cần thấy thôi. – Vi gật gù.

-Nếu thế thì đừng nói với ai, kể cả Khánh. Tao không muốn có thêm người biết việc này. Đặc biệt là Thiên và Ropez! – Nó đổi giọng nhanh chóng. Cái lạnh như tràn về bao quanh người Vi.

“Kéttt…”

Vi phanh gấp trên con đường vắng. Ma sát lớn giữa bánh xe và mặt đường đã tạo ra những vệt lửa nhỏ. Vi quay đầu nhìn nó, giọng như thều thào như nói không nổi:

-Tại sao?

-Tao biết anh hai muốn tốt cho tao, kể cả Ropez cũng không muốn tao đau khổ thêm bất cứ lần nào. Hai người đó xem tao hơn cả bản thân cũng như mày hay Thảo Anh hay chị Trang đều mong tao có một cuộc sống tốt nhất. Nhưng…mày nên hiểu rằng…càng yêu thì càng hận. Yêu nhiều bao nhiêu thì hận thù càng sâu sắc bấy nhiêu. Không phá được thù hằn ấy, mãi mãi tao chẳng có cách nào quên đi và hạnh phúc được. – Nó nói chậm rãi.

-Vậy mày tính làm gì? Trả thù? Mày muốn trả thù Đăng thật sao? Mày có thể thẳng tay làm điều đó à? – Vi cười khổ.

-Tao cũng chẳng biết lúc đó sẽ đối diện với hắn ta thế nào. Chỉ biết bây giờ trong lòng yêu thì vẫn còn, nhưng điều đó chẳng thể nào giúp tao gạt được thù hận sang một bên.

-Bảo An…làm ơn đi. Cho qua hết đi. Tha thứ và từ bỏ hết đi. Kéo dài thì mày với Đăng cũng chẳng ai hạnh phúc. – Vi nhìn nó bằng đôi mắt van nài.

-Nếu có thể thì tao đã làm từ lâu rồi! Hạnh phúc? Cái định nghĩa ấy của tao đã bị anh ta giết chết từ cái ngày cách đây ba năm rồi! – Nó gắt.

-Nhưng…càng tiếp tục chỉ càng khiến mày mệt mỏi thôi.

-Kệ tao! Tao làm gì không cần mày quan tâm. Anh ta dám đánh tao! Mày hiểu cảm giác lúc đó của tao không? Một đứa trong suốt 13 năm được anh ta nuông chiều và nâng niu như tao thì cái đánh đó đã khiến tao thức tỉnh. Đến lúc đó tao mới thực sự hiểu, sự gắn bó suốt 13 năm ấy trong phút chốc cũng có thể tan nhanh còn hơn cả bọt biển. Từ đầu tới cuối…vì ai chứ? Vì anh ta và con Nguyệt Thy ấy! Anh ấy không nhận ra tao ngay từ đầu, Nguyệt Thy cũng không nhận ra, đây chẳng phải là cơ hội tốt cho tốt cho tao à? Tao không từ bỏ đâu. – Nó bức xúc.

-An An! Đừng như thế nữa. Quên hết những thứ không vui ấy đi!

-Mày không hiểu…thật sự không hiểu? Cô ta phản bội lại tình thương của tao. Bày mọi thứ ra như kiểu chính tao là kẻ đã gọi bọn du côn ấy đánh cô ta, khiến cô ta nằm trên vũng máu bê bết ấy một cách đáng thương. Kĩ thuật diễn xuất cũng tốt đấy nhưng muộn rồi. Có tha thì đó là chuyện sau này, trước mắt, ít nhất tao cũng phải làm cô ta phải hối hận khi đụng vào tao. Cả anh ta nữa. Anh ta nên biết, người khiến tao ra nông nỗi này là hắn! – Nó nghiến răng.

-Làm ơn đi An…coi như tao xin mày! Đừng như thế nữa…cố gắng bước qua thù hận để làm lại từ đầu. Tha cho anh ta, tha cho Nguyệt Thy đi. Đăng giờ cũng hối hận lắm rồi. Khoảng thời gian 3 năm đó chưa đủ để mày dằn vặt anh ta sao? – Vi quỳ hẳn xuống dưới đất.

-Mày đứng dậy đi! – Nó hét, nước mắt lại trào.

-Tao không đứng! Thù hận để làm gì chứ? Để rồi khi đạt được những điều mày muốn, mày có thật sự cảm thấy hạnh phúc hay là sẽ đau khổ, hối hận? Tao biết mày đủ thông minh để quyết định những việc mày làm nhưng lần này mày sai rồi, sai rất lớn! Dằn vặt anh ta tiếp tục chỉ khiến mày và hắn kéo dài thêm đau khổ chứ có lợi ích gì? Tao không muốn mày sau khi kết thúc sẽ phải hối hận vì mình đã bỏ quá nhiều thời gian và nước mắt cho câu chuyện không đáng có này. – Vi hất tay nó ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.