Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 670: Huyết sắc Thương Lan  




Yêu Ninh Ninh cứ như vậy đứng ở trước cửa, những khách nhân kia ai nấy từ trước mặt hắn đi ra ngoài, không khỏi có người muốn đánh giá một chút về vị tài đại khí thô này, có tiền không có nơi tiêu, siêu cấp ngu ngốc nhà giàu mới nổi...

"Nhìn cái gì vậy!" Yêu Ninh Ninh hất cằm nói: "Chưa từng thấy người có tiền sao?"

"Người có tiền cũng đã gặp qua không ít... Nhưng ngu như các hạ lại có tiền... Cũng thật là lần đầu tiên nhìn thấy, hôm nay coi như là biết được vì sao mà kêu là nhà giàu mới nổi, khai nhãn giới a..." Có người bất âm bất dương nói một câu.

Yêu Ninh Ninh nghe vậy giận dữ muốn lao lên đánh người nọ thì lại bị Đàm Đàm ôm trở lại nói: "Các anh em... việc dùng tiền đập người này là rất thoải mái nhưng cũng phải nhìn xem người đập là người nào... người bị đập là người nào a... Ai, đến đây, ta đã nói với ngươi..." rồi đem Yêu Ninh Ninh kéo sang một bên.

Ngày này cuối cùng đã vững vàng qua đi.

Sáng ngày thứ hai, Yêu Ninh Ninh đã thức dậy rất sớm ở trong đại sảnh đi tới đi tới, đi ra cửa rồi đi vào... Hắn do dự, có nên đi tìm Tử Tà Tình hay không đây?

Trong tim của hắn quả nhiên là quấn quýt không dứt. Bạch Thi Tuyền ở một bên ngồi ôm một quyển 'Thánh hồ bí sử' đọc.

Quyển sách này là do Hồ thúc thúc cho nàng; Bạch Thi Tuyền là lần đầu tiên tiếp xúc đến bổn tộc lịch sử nên tự nhiên là đọc hết sức chăm chú và chuyên tâm.

Phong Hồ... Nói cho cùng tự nhiên cũng thuộc về Hồ Tộc, mặc dù nhiều ít có chút đặc thù nhưng xét đến cùng vẫn là đồng căn đồng nguyên, Phong Hồ trong xương cũng vẫn là hồ.

Bạch Thi Tuyền điềm tĩnh ngồi, yên lặng, bạch y tóc đen, tựa hồ đã thành một bộ ôn nhu phong cảnh vật trong đại sảnh tửu điếm.

Yêu Ninh Ninh ở cửa đại môn đứng ngồi không yên, thời khắc không có yên tĩnh cùng với sự điềm tĩnh của nàng tạo thành một cái bức tranh trái ngược.

Bạch Thi Tuyền thủy chung cũng không có nhìn mỗ Thái Tử mà toàn lực chú ý đến quyển sách kia mà Yêu Ninh Ninh cũng một lát nhìn Bạch Thi Tuyền, càng nhìn thì trong lòng lại càng quấn quýt, không biết nên làm thế nào mới tốt.

Thậm chí ngay cả Yêu Ninh Ninh cũng không có phát hiện ra, thật ra thì tâm tình của hắn không biết từ lúc nào đà lặng lẽ xảy ra vi diệu biến hóa, trước đó, hắn là hết sức điên cuồng mà theo đuổi Tử Tà Tình, bất kể người ta để ý đến hắn hay là không để ý tới hắn thì hắn cũng chai mặt tìm tới cửa.

Cho dù là bị mắng, bị đánh, bị sập cửa vào mặt cũng thủy chung là vui mừng không biết mỏi mệt nhưng hôm nay, hắn lại đã bắt đầu suy tư: có nên đi hay là không.

Đây không thể nghi ngờ là một biến hóa cực lớn! Hay hoặc là nói là ở 1 ý nào đó là có tiến bộ!)

Cuối cùng. Yêu Ninh Ninh vẫn cắn răng một cái một dậm chân chạy ra khỏi cửa mà mục đích là Lạc Hoa tiểu trúc!

Yêu Ninh Ninh đạp trên đầy đất cánh hoa đi tới cửa trước, nhìn đại môn rồi cố lấy dũng khí kêu lên nói: "Xin hỏi Tử cô nương có ở đây không? Tại hạ Yêu Ninh Ninh cầu kiến."

Bên trong vắng vẻ không tiếng động. Không người nào trả lời.

Yêu Ninh Ninh gọi hai tiếng nữa mà vẫn không ai trả lời. Một thân ảnh thướt tha vô thanh vô tức hiện ra trước người hắn nói: "ơ. Đây không phải là Nhị Ninh sao? Thể nào, lại tới nữa à? Ôi trời, ta thật sự là quá bội phục sự si tỉnh của ngươi..."

Yêu Ninh Ninh dở khóc dở cười nói: "Cô cô, ngài có thể không nên giễu cợt ta như vậy được không? Ngươi thật sự coi ta không có tim không có phổi không có cảm giác sao? Hơn nữa. Ngươi gọi ta là Ninh Ninh không được sao, không nên gọi ta là Nhị Ninh khó nghe lắm..."

"Ngươi tiểu tử này, ta nào giễu cợt ngươi làm gì? Ta đây là đang khen ngươi đó!" Bạch y mỹ phụ nhẹ khẽ cười nói: "Ta nói thật đó, như vậy hơn một ngàn lần bị bế môn mà vẫn còn có thể có dũng khí tới đây... Cả Yêu Hoàng Thiên, không. Tin tưởng coi như là cả Cửu Trọng Thiên Khuyết cũng chỉ có ngươi thôi...()'

Yêu Ninh Ninh lau lỗ mũi cười khổ không dứt nói: "Ai!"

"Ninh Ninh..." Mỹ phụ nghiêm nghị nói: "Cô cô nói cho ngươi lời nói thật, buông tay đi. Ngươi là tuyệt đối không có bất kỳ hy vọng nào đâu."

"sao lại như thể?" Yêu Ninh Ninh vẻ mặt tối tăm hỏi.

"Tử cô nương trong lòng hẳn là sớm có người, cũng không có chỗ cho người thứ hai nữa, vô luận người thứ hai si tình như thế nào cũng vô nghĩa..." Bạch y mỹ phụ khổ sở cười cười, nhìn cháu mình mà trên mặt đầy vẻ thương tiếc nói: "Nàng đối với người kia tình sâu vô cùng, ngươi không cách nào tưởng tượng được cho nên..."

"Nữ nhân kia... tỉnh cảm của nữ nhân trong cả đời cũng chỉ sẽ dành cho một người. Một khi đã giao ra thì không còn nữa..." Bạch y mỹ phụ có chút buồn bã nói: "Ngay cả người đến sau cuồng dại như thế nào, ưu tú như thể nào nhưng... Nữ nhân này nếu tâm đã cho đi rồi, như vậy bất kể kẻ đến sau như thể nào đi nữa cũng không làm nên chuyện gì, không có ý nghĩa."

"Bởi vì nữ nhân đó đã không còn tâm nữa..."

"Lòng của nàng chỉ có thấy người nàng yêu kia thôi..."

Bạch y mỹ phụ nhìn Yêu Ninh Ninh ngây người như phỗng mà chậm rãi nói: "khi ngươi không có ở đây, ta đã từng cùng Tử cô nương nhiều lần uống trà, ở trong phòng ngủ của nàng có treo một bức tranh hoặc chữ viết, ngươi biết phía trên viết cái gì không?"

"Viết cái gì?" Yêu Ninh Ninh vội vàng hỏi.

"Phong cấp vân cao ẩn thiều hoa, một mình cô lữ động Thiên Nhai, ngày khác bèo mây gặp nhau, mời chàng đến Giang Nam nhặt hoa rơi..." Bạch y mỹ phụ ngân nga ngâm nga, thanh âm trầm bồng du dương.

Bổ sung nói: "Đó là Tử cô nương đích thân viết, ta đã thấy bút tích của nàng."

Yêu Ninh Ninh chỉ cảm thấy ngực giống như bị nặng nề đánh một búa. Trong lúc nhất thời, sắc mặt đều có chút thảm trắng đi.

Thơ do Tử Tà Tình đích thân viết lại treo ở phòng ngủ mình, ngụ ý như thế nào? Ai mà không rõ.

Phong cấp vân cao ẩn thiều hoa nói là không ngoài chính là giang hồ hiểm ác, một nữ nhân thanh xuân tươi đẹp chỉ có thể ẩn phục trong cuộc sống đợi chờ; cái chữ ẩn này viết ra một cách bất đắc dĩ.

Một mình cô lữ động Thiên Nhai; một câu này cố nhiên tiêu sái nhưng trong đó đầy vị đạo cô đơn thê lương nhưng cũng vô năng che dấu được. Thiên Nhai Lạc Nhật, một mình cô ảnh, chỉ có trường kiếm làm bạn, Yên Vân Phiêu Miểu...

Đó là một loại tịch mịch bực nào chứ!

Hơn nữa là loại nữ nhân có tâm thái khát vọng được che chở chiếu cố. Bất kể nữ nhân cường thể cở nào thủy chung vẫn là nữ nhân, vẫn cần nam nhân che chở, cần được chiểu cố.

Tử Tà Tình mặc dù kiên cường, nhưng sâu trong nội tâm, nàng cùng tiểu nữ nhi bình thường đâu có gì khác nhau đâu?

Ngày khác bèo mây gặp nhau, mời chàng đến Giang Nam nhặt hoa rơi.

Những lời này bên trong ẩn hàm một loại mong được, là một loại khát vọng; hay hoặc giả là một lời hứa hẹn.

Lạc Hoa thành, Vụ Giang chi nam.

Tử Tà Tình năm đó từ Yêu Hoàng cung chuyển công hóa thể mà tu vi tổn hao nhiều liền liều lĩnh đến nơi này, mà kể từ khi tới đây cũng chỉ một lòng tu luyện, không còn đi ra ngoài nữa.

Có lẽ phần đời còn lại nàng cũng chỉ có đợi chờ, đợi chờ người mà chính nàng đã ưng thuận hứa hẹn kia!

Chỉ cần bèo mây gặp nhau, đóa hoa này liền do ngươi tới ngắt lấy. Chỉ cần ngươi có thể tới!

Ý tứ của những lời này thật sự là rất rõ ràng, không có chút che dấu nào.

"Chính là không biết rốt cuộc ai là người có được phúc khí như vậy... Lại có thể nhận được sự ưu ái của nàng như vậy..." Yêu Ninh Ninh buồn bã một lúc lâu rồi lẩm bẩm lẩm bẩm nói: "Ta thật rất hâm mộ người may mắn này... Ai, cũng tự đậy lòng hy vọng, Tử cô nương có thể có được hạnh phúc... Nếu là có một ngày có thể nhìn thấy được người này, ta nhất định phải cùng hắn hảo hảo uống một chén."

"Nói cho hắn biết, nên hảo hảo che chở Tử cô nương." Yêu Ninh Ninh buồn bã thở dài, chỉ cảm giác được tình cảm của mình như nước chảy trôi qua không còn trở về nữa...

Bất kể người may mắn này là ai, nhưng có một điều có thể khẳng định: người kia tuyệt đối không phải là mình vô luận mình có khổ

hậu bao lâu nữa cũng vô ích.

Bạch y mỹ phụ nhìn Yêu Ninh Ninh, rốt cục không nhịn được thở dài một hơi. Nhưng ngay sau đó lại cảm thấy có chút kinh ngạc: Yêu Ninh Ninh hiện tại mặc dù biểu hiện có chút mất mát, thậm chí là thất hồn lạc phách nhưng trình độ thương tâm lại dường như không có quá mức nghiêm trọng như bản thân tưởng tượng.

Dựa theo đạo lý mà nói, lúc này Yêu Ninh Ninh hẳn là đau đến mức không muốn sống mới đúng a...

Chẳng lẽ tiểu tử này nếu nói cuồng dại cũng không hơn gì cái này mà thôi? Hay là trong một cái chớp mắt đã đốn ngộ, không hề cuồng dại nữa?!

Nếu thật là cái sau thỉ cũng coi như là một chuyện tốt...

Đúng dịp này, trong lúc bất chợt nơi xa có tiếng bước chân huyên náo vang lên rồi dường như có đại đội nhân mã hướng về bên này chạy tới. Nghe thanh âm này thì có đến mấy trăm người vậy.

"người tới là ai?" Yêu Ninh Ninh ngạc nhiên quay đầu lại nhìn bạch y mỹ phụ hỏi, lúc trước hắn ở nơi này thời gian rất lâu, rất hiểu rõ chỗ này, trăm phần trăm là nơi an tĩnh, rất ít khi xuất hiện động tĩnh lớn như vậy.

Chẳng lẽ Tử cô nương chọc người? Những người này là tới tìm gây phiền toái, nếu là nói như vậy thì tuyệt không thể nhẫn nhịn a.

"kẻ tới là một đứa ngốc! So sánh với ngươi còn muốn ngu hơn, kẻ ngu trên cõi đời này có thể so sánh ngươi đúng dịp là có một tên này." Bạch y mỹ phụ có chút phì cười không ngừng nói: "Bất quá ngươi thật ra thì cũng không coi là quá ngu, đại để cũng chẳng qua là thiểu cái gân mà thôi nhưng người này cũng thuần túy chính là ngu!"

"Còn có chuyên này sao!" Yêu Ninh Ninh mặc dù không biết bạch y mỹ phụ là đang khen mình hay là đang chửi mình nhưng đối với người kia lại rất có điểm hứng thú. Nguồn tại http://Truyện FULL

Rốt cuộc là ai lại có thể có được đánh giá cao như vây, cũng thật muốn nhìn cho biết.

Tiếp theo thấy 1 đám người, mỗi người ôm 1 bó hoa hồng lớn màu đỏ lòm đỏ lòm, kiều diễm ướt át. Sau đó còn có một số người khiêng vác gì đó, rất giống như là công nhân thi công gì đó, nhưng ngay sau đó ở trước cửa Lạc Hoa tiểu trúc 1 tiểu công trường được mở ra.

Chỉ trong chốc lát sau, một cái đài cao sừng sững được dựng lên, cao năm trượng; rộng vài chục trượng sau đó những tên cầm hoa hồng kia phi thân mà lên.

Sau đó là truyền tống, chuyển vận, bày trò và ngay sau đó hoa hồng từng bó được sắp hàng chinh tề và cố định lại.

Nhìn ra được, chuyên này bọn họ đã làm không chỉ một lần, mỗi người cũng là quen việc dễ làm, cưỡi xe nhẹ đi đường quen, nghiệp vụ thuần thục.

vẫn như cũ là không lâu lắm, nhiều hoa hồng như vậy toàn bộ đã được sắp xếp xong, trong nháy mắt trong chu vi mấy trăm trượng là một mảnh mùi thơm ngào ngạt.

Tất cả hoa hồng được xếp thành 6 chữ đỏ lòm: "Tử cô nương, ta thích nàng!"

Yêu Ninh Ninh nhìn năm chữ to này mà hoàn toàn ngây ngốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.