Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 24: PHƯỢNG HOÀNG GIA TỘC




Mạc Thiên Cơ khẽ cười, thản nhiên nói: " Trù Trướng năm đó, Khinh Nhu hôm nay, lưỡng đại trí nang, quyết đấu Thiên Cơ."

Sở Dương cười ha ha: "Thiên Cơ không thể lường."

Mạc Thiên Cơ khẽ gật đầu, trong mắt tỏa ra chiến ý mãnh liệt, nói: "Đúng! Thiên Cơ không lường được, không thể bại, không thể nắm bắt, Thiên Cơ mãi mãi không bao giờ bị người ta chân chính nhìn thấu!"

Sở Dương cười ha ha: "Ta tin tưởng, ngươi sẽ thắng!"

Ánh mắt Mạc Thiên Cơ nghiêm nghị: "Không, là chúng ta thắng!"

Sở Dương trầm ngâm một chút rồi nói: "Thiên Cơ, bất quá... Thiên Cơ tuy không thể bị người ta hiểu thấu hoàn toàn, nhưng có đôi khi cũng xuất hiện chuyện Thiên Cơ bị nhìn thấu đó."

Mạc Thiên Cơ gật đầu, nói: "Cho nên... Tuy Thiên Cơ thần bí khó dò, nhưng cũng không phải không thể chiến thắng. Nếu Thiên Cơ bất động, chỉ có thể là bia ngắm cho địch nhân. cho nên Thiên Cơ phải không ngừng biến hóa."

Sở Dương hoàn toàn yên lòng.

Mạc Thiên Cơ nói rất nghiêm túc! Nghiêm túc tới một loại mức độ gần như là dùng tâm huyết để nói, có thể thấy được hắn thật sự đang không ngừng cải thiện bản thân. Hơn nữa, cũng không khinh thường địch nhân một chút nào.

Sở Dương biết, Đệ Ngũ Trù Trướng cùng Đệ Ngũ Khinh Nhu hai đại trí giả đều trù tính một chuyện, khiến cho Mạc Thiên Cơ triệt để coi trọng, hơn nữa bắt đầu cẩn thận như đi trên băng mỏng

Lúc trước chỉ là cuộc đối đầu tranh hơn thua giữa hai trí giả, nhưng bây giờ, nó đã biến thành cừu địch sinh tử gặp mặt!

Mạc Thiên Cơ ở dưới loại trạng thái này, theo Sở Dương biết, ít nhất là phương diện trí kế mưu mô, gần như là vô địch!

Sở Dương lập tức phát tin tức cho kiếm linh, gọi hắn trở về, sau đó mọi người liền chuẩn bị khởi hành.

Tạ Đan Quỳnh uể oải ngồi trên mặt đất, có chút ai oán nhìn Sở Dương: "Lão đại, sau này chuyện thẩm vấn phạm nhân như thế này, có thể tìm người khác hay không?"

Sở Dương vỗ vỗ vai hắn, nói: "Ngươi làm tốt lắm! Hiện tại trong các huynh đệ, đúng là thiếu một nhân tài như vậy. Làm rất tốt, ta tin tưởng ngươi sẽ trở thành đệ nhất ác quan Cửu Trọng Thiên."

Khuôn mặt tuấn tú của Tạ Đan Quỳnh lập tức nhăn nhó giống như quả táo tàu.

"Hai người kia chết chưa?" Sở Dương hỏi.

Tạ Đan Quỳnh hít một hơi, nói: "Rồi."

"Vậy là tốt rồi! Chúng ta đi!" Đoàn người xuất phát đi về phía Tây Bắc, nhanh như một tia chớp.

Ở đó, gian phòng tra khảo tạm bợ do bốn bức tường tuyết dưng thành vẫn đứng sừng sững.

...

Sau khi đám người Sở Dương rời đi không lâu, hai bạch y nhân nóng lòng như lửa đốt, rốt cuộc cũng chạy trở về, nhìn thấy cả ngọn núi bị sạt lở một bên, cái loại cảnh tượng giống như trời sập đất nứt này khiến trong lòng hai người tràn ngập lo lắng.

Thân hình hai người như điện, trước tiên leo lên bên trái ngọn núi, phóng mắt nhìn ra. Trong tầm mắt có thể nhìn thấy, không hề có chút dấu vết nào, că bản không có vết chân.

Phóng thích thần niệm tìm kiếm cũng không có động tĩnh gì.

Tựa hồ trong thiên địa này, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Hai người lục soát khắp trái phải ngọn núi, đều không tìm thấy gì. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Trong lòng hai người kinh hoảng, không nhịn được hô lớn: "Lão tam! Lão tứ!"

Tuyết nguyên hoang vu, thanh âm hai người truyền ra ngoài, dội vào quần sơn vạn hạp, không ngừng vang vọng.

Ở loại địa phương thế này, lại là hoạt động bí mật, vốn không nên hò hét như thế, nhưng hiện tại, cảm giác lo lắng trong lòng hai người càng lúc càng nồng đậm, dần dần bị ép tới không thở nổi, trong lòng đã cực kỳ lo lắng, kinh hoảng!

Nào còn chú ý tới nhiều thứ như vậy?

Tựa như một thứ mà mình quý trọng nhất, đang chậm rãi rời xa, cuối cùng biến mất vĩnh viễn...

Hai người vừa hét vừa tìm kiếm, càng lúc càng hoảng hốt, chạy khắp núi như giống như điên, từng chưởng từng chưởng đánh ra ngoài, chấn tung từng tầng từng tầng tuyết đọng trên mặt đất, cố gắng tìm kiếm.

Một đường xuống tới chân núi...

Rốt cuộc....

"Lão đại, chỗ này có dấu vết chiến đấu!" Một bạch y nhân bịt mặt đánh ra một chưởng, tuyết dọng lập tức bị chấn tung lên, lộ ra dấu vết chiến đấu, là những vết chân hỗn độn, còn có cả vết máu.

Có cả vô số vết lẹm sắc bén do đao quang kiếm khí lưu lại....

Hai người chấn động, vội vàng xuất thủ, xốc tung toàn bộ khu vực này lên, từng phân một.

Rốt cuộc, bạch y nhân cầm đầu đột nhiên run rẩy, sừng sờ đứng im.

Tên còn lại quay đầu sang, chỉ thấy trên mặt đất lẳng nặng nằm một cánh tay!

Ngón tay hơi cong lại, đã đóng băng cứng ngắc, gần như trong suốt. Trên ngón cái dày đặc sương trắng, còn có một chiếc nhẫn màu tím!

"Lão tam!" Bạch y nhân lão đại quỳ phốc xuống đất, ôm cánh tay đó vào lòng, nước mắt tí tách rơi xuống, thấm ướt đẫm cả khăn che mặt.

Trong thời tiết lạnh lẽo như vậy, nước mắt chảy ra, không ngờ lập tức bốc lên một làn hơi trắng, phiêu đãng bay lên.

"Đây là nhẫn của lão tam! Đây là cánh tay tam đệ!" Thân thể bạch y nhân bịt mặt còn lại giống như bị sét đánh, ngửa mặt lên trời bi khiếu: "Tam đệ... Tam đệ! ngươi ở đâu?! Là Kẻ nào làm!"

Hai người gần như phát điên.

Lập tức điên cuồng tìm kiếm, xới tung cả chiến trường lên, sau đó lần lượt phát hiện ra huyết nhục, ngón tay, cánh tay, bắp chân rơi rụng...

Thu nhặt từng mảnh từng mảnh, thân thể hai người càng lúc càng run rẩy kịch liệt, gần như không đứng thẳng được.

Đây, đều là huyết nhục huynh đệ mình! Hiện giờ đều bị người ta cắt xuống, huynh đệ ta ở nơi nào?

Tròng mắt hai người đỏ bừng, cứ tiếp tục tìm kiếm khắp nơi giống như phát cuồng.

"Kẻ nào làm! Súc sinh, đứng ra!"

"Tam đệ! Lão tứ... Các ngươi ở đâu?!"

Rốt cuộc, tròng mắt mắt hai người trợn ngược lên, Trong đại tuyết dày đặc phía trước, phát hiện có mấy bức tường tuyết quây một chỗ lại. Im lặng đứng đó, không hề nhúc nhích.

Tuy chỉ là tường tuyết bình thường, nhưng hai người có thể cảm nhận rất rõ ràng, bên trong có khí tức tử vong.

Hai người trợn trừng mắt mà nhìn. Giờ khắc này, không ngờ không dám tiến lên, tựa hồ bên trong bốn bức tường tuyết kia có vô số lệ quỷ ác ma!

Thân thể hai người run rẩy, môi run rẩy, từng bước đi tới.

Chân thấp chân cao, đường đường chí tôn bát phẩm, giờ khắc này không ngờ lại giống như suy yếu tới mức không thể vận dụng nguyên lực.

Cuối cùng cũng tới nơi, hai người nhắm mắt, cắn răng, bước thẳng vào!

Tay run run, nhưng vẫn phát ra chưởng lực. Một chưởng xuất ra, tuyết đọng chậm rãi bay lên, giống như linh hồn chết đi, vô lực phiêu đãng trong hỗn độn.

Hai bộ thi thể vô cùng thê thảm xuất hiện trước mắt hai người.

Tứ chi không được đầy đủ, trên mặt tràn ngập một loại đau đớn cực hạn, nhưng bốn con mắt vẫn mở to, nhìn tuyết bay giữa trời cao, trong ánh mắt vô thần, vẫn còn ngưng đọng một tia nhục nhã tới cực điểm, một tia khát vọng chỉ hận không thể lập tức chết đi!

"Tam đệ! Tứ đệ!"

Thân thể hai người giống như mất hết xương cốt, quỵ xuống, phốc một tiếng đã quỳ trên mặt đất, oa một tiếng phun ra máu tươi đầy trời.

Bò tới, run rẩy chậm vào thân thể huynh đệ, mở rộng lòng, ôm thi thể đã lạnh lẽo của huynh đệ vào trong lồng ngực, luyến tiếc không muốn buông tay!

Chỉ muốn dùng hơi ấm cơ thể mình xua đi cái lạnh lẽo, cứng còng trên thân thể huynh đệ. Nhưng huynh đệ bọn hắn đã không thể cảm nhận được nữa rồi....

"Kẻ nào làm! Là kẻ nào làm.. aaaaaaaa....." Hai người ngửa mặt lên trời gào thét, đau đớn như nhỏ máu trong tim: "Kẻ nào làm... Kẻ nào giết huynh đệ ta...."

Một tiếng gầm thét ngưng tụ tu vi một đời chí tôn bát phẩm, thanh âm ầm ầm vang vọng giữa không trung giống như sét đánh...

Được nhiệt độ hai người sưởi ấm, từ miệng mũi hai cỗ thi thể vốn đã đóng băng đột nhiên rỉ ra máu tươi, đỏ tươi chói mắt.

"Sáu ngàn năm! Huynh đệ sáu ngàn năm đó..."

....

Ở Tây Bắc xa xôi.

Đám người Mạc Thiên Cơ cũng nghe được trong gió tuyết ẩn ước vong tới tiếng gầm thét bi thảm. Trong lúc nhất thời, mọi người đều im lặng.

Mạc Thiên Cơ quay đầu lại, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi cảm thấy rất tàn nhẫn? có phải cảm thấy có chút không nỡ? Thậm chí có chút áy náy?"

Hắn hỏi chính là Tạ Đan Quỳnh.

Nghe thấy Mạc Thiên Cơ hỏi, thân hình Tạ Đan Quỳnh bỗng run rẩy.

"Đúng." Tạ Đan Quỳnh hít một hơi: "Giết người, ta cũng giết rất nhiều rồi. Nhưng lần này... Nghe thấy tiếng khóc bi thảm kia, ta đột nhiên lại cảm nhận được chân tình của huynh đệ bọn họ..."

Mạc Thiên Cơ lạnh lùng nói: "Nếu ngươi không giết hắn, để người bị giết biến thành ngươi, tất cả huynh đệ ở đây cũng vì ngươi mà khóc như thế, hơn nữa ta dám cam đoan, dó với tiếng khóc vừa rồi còn thảm thiết hơn..."

Toàn thân Tạ Đan Quỳnh chấn động.

Mạc Thiên Cơ lãnh khốc nói: "Hai người này chết, nhưng bọn hắn cũng đã sống được mấy ngàn năm, sảng khoái giang hồ, tung hoành thiên hạ... Cả đời này, không biết bọn họ từng khiến bao nhiêu người phải gào khóc như thế?"

"Người giang hồ, chết trong giang hồ!" Sở Dương thở dài: "Đan Quỳnh, đây là giang hồ... Địch nhân có thân nhân, chúng ta cũng có huynh đệ! Huynh đệ địch nhân không đau lòng thì thân nhân chúng ta sẽ phải đau lòng...."

Tạ Đan Quỳnh hít sâu một hơi, gật đầu: "Ta hiểu! Chỉ là trong lòng ta có chút cảm khái, trầm trọn."

Sở Dương nhẹ giọng nói: "Giang hồ vốn là huyết lệ. Địch không đau đớn, ta đau đớn!"

Mọi người xoay người, trầm mặc đi tiếp.

Sở Dương ôm Mạc Khinh Vũ vào trong lòng. Đổng Vô Thương khoác vai Mặc Lệ Nhi, đoàn người nhanh chóng biến mất trong gió tuyết...

Đại doanh liên minh!

Tiêu Tránh Ngôn rốt cuộc đã trở về.

hắn ôm Thạch Khải Thư trở về.

Lúc nhìn thấy cảnh tượng này, các vị chí tôn đều như choáng váng.

Thạch Khải Thư đã chết?

Lúc Đệ Ngũ Khinh Nhu nhận được tin tức này, toàn thân thể run lên. Chén trà vừa rót đã sánh ra ngoài hơn một nửa. Trong lúc nhất thời, chấn kinh không hiểu.

Không phải nói không được giết người sao? Vì sao Thạch Khải Thư lại chết rồi?

Đội ngũ Thạch gia, lập tức đều như nổi điên!

Toàn bộ doanh địa lâm vào hỗn loạn.

"Bốn người! Bốn kẻ bạch y nhân bịt mặt!" Khóe miệng Tiêu Tránh Ngôn khẽ rỉ ra máu tươi, ánh mắt dữ tợn cuồng bạo: "Bọn hắn nói là người của Lệ gia! Sử dụng, cũng là võ côn Lệ gia, nhưng lão phu cảm thấy không đúng!"

"Ta đã nhớ kỹ thân hình bọn hắn, ánh mắt, thanh âm, chỉ cần để ta gặp lại bọn hắn, ta có thể lập tức nhận ra!"

Tiêu Tránh Ngôn ngửa mặt lên trời gào thét: "Thù này không báo, Tiêu Tránh Ngôn ta sẽ bị thiên lôi đánh xuống, chết không tử tế, rơi vào địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh!"

Vừa nghe tới bốn bạch y nhân bịt mặt, trái tim Đệ Ngũ Khinh Nhu lại khẽ nhảy lên!

Quả nhiên là bọn họ!

Vì sao? Trước đó đã ước định vô cùng rõ ràng, có thể đánh thương, không thể giết, vì sao vẫn giết?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.