Ngạo Mạn Và Biến Đen

Chương 26




“Hi, soái ca, ta gọi là Nhã Nhi, xin hỏi có thể ngồi cùng bàn với huynh không?”

Vấn Nhã vừa nói, vừa đặt cái mông nhỏ gần như muốn ngồi ở trên ghế dài rồi, một giây sau, “Ai u” một tiếng, Vấn Nhã bật lên, lấy tay xoa xoa cái mông nhỏ, cắn răng lại nói:

“Thật ngại quá, vừa rồi đụng tới cái mông, còn có chút đau, hắc hắc, không làm huynh sợ đi.”

Quay đầu đối với Vương Lôi nói tiếp:

“Vương đại ca, phiền toái huynh hỏi chủ quán một chút có cái nệm con nào êm hay không nha.”

Vương Lôi nhìn tiểu nữ nhân không biết cảm thấy thẹn thùng là gì này, mồ hôi lạnh trên đỉnh đầu xuất hiện, nàng giống như không thấy được sắc mặt vị thanh y nam tử trước mắt không tốt sao, còn ở đằng kia tự cho là đúng chứ.

Khóe miệng Lãnh Sát co quắp, ngẩng đầu, dùng một con mắt lạnh lùng quét chung quanh một lần, sau đó lông mi chau lên mắt nhìn Vấn Nhã, không lên tiếng. Nhưng trong lòng thầm nghĩ:

“Thật là nữ oa nhi đáng yêu.”

Vấn Nhã nhìn hắn không ra tiếng coi như hắn cam chịu đồng ý, lại nhẹ nhàng mà dùng một góc mông ngồi xuống, vẻ mặt tươi cười lấy lòng nói:

“Soái ca, họ gì á, xưng hô như thế nào, huynh ở nơi nào vậy, có từng đón thê chưa, huynh bộ dạng thật là đẹp trai, nhìn qua rất có cá tính, ta thích, Nhã Nhi ta à nhưng thích nhất loại tuấn nam giống huynh, vừa thấy cũng biết là võ lâm cao thủ, làm gì không làm lại làm cái chủng loại sát thủ kia…, wow, thật khốc, thật manly nha.”

Đôi mắt Vấn Nhã mở to chợt lóe nhìn Lãnh Sát, lông mi dài còn không đúng hai miếng sao.

Trong lòng Lãnh Sát cả kinh. Tiểu nữ oa này làm sao mà biết hắn là sát thủ vậy. Không khỏi lại giương mắt lạnh lùng nhìn lướt qua Vấn Nhã, vẫn không lên tiếng.

Vấn Nhã nhìn vẻ mặt kia của hắn, trong lòng thầm nghĩ:

‘Chẳng lẽ bị chính mình đoán trúng, a, má ơi, thật sự là khốc chết mất.’

Nàng không ngừng cố gắng nói:

“Soái ca, huynh tới nơi này là giết người sao? Muốn giết ai vậy, giết người nhiều không tốt đâu, vừa đầy máu, lại vừa khủng bố, còn không vệ sinh, buổi tối ngủ không ngon giấc. Hay là đừng làm sát thủ nữa, ta xem võ công của huynh không tệ, không bằng làm bảo tiêu của ta đi, không cần lo lắng hãi hùng thế nữa, còn áo cơm cũng không cần lo, như thế nào? Chủ ý này quá được đi chứ?”

Hai tay Vấn Nhã đã muốn ôm thành nắm tay, hình thức lại giống như khẩn cầu nhìn Lãnh Sát. Trong lòng còn đang suy nghĩ:

‘Có nam nhân đặc sắc như vậy, nhỡ có Long Văn thì sao, ta phải tìm cơ hội nhìn xem, hắc hắc.’

Lãnh Sát bị cử chỉ ngọt ngào của con chim nhỏ trước mắt này làm phiền đau cả đầu, ban đầu còn cảm thấy nàng thật đáng yêu, cái hảo cảm này toàn bộ đã bay mất. Hắn không kiên nhẫn nữa âm thanh lạnh lùng nói:

“Tiểu oa nhi phá phách kia, nhìn muội nhỏ không so đo với muội, muội nói xong chưa, bản nhân dường như không đồng ý ngồi cùng bàn với muội, qua ngồi bên kia đi.”

Nói xong cầm lấy kiếm trên ghế đặt ở trên bàn.

“A, huynh người này như thế nào như vậy, có kiếm rất giỏi sao, còn không lễ phép như vậy, ta cũng ngồi xuống huynh mới đuổi ta à. Hơn nữa, ta thích huynh mới ngồi với huynh đó, chẳng lẽ ta gọi là huynh ‘soái ca’ là nói không đấy sao? Còn có, ta làm sao mà nhỏ, ánh mắt xinh đẹp kia của huynh là mù rồi sao?”

Vấn Nhã một hơi nói xong còn không mãn nguyện hếch ngực, vểnh cái mông của nàng lên, chỉ sợ người ta coi nàng còn chưa phát dục.

Phía sau Vương Lôi giờ phút này hai cái lông mày tuấn mỹ đã muốn giống như chồng chèo lộn xộn ở cùng một chỗ rồi, đó là một dạng đại phiền toái gì à, tự mình đa tình không tính, còn siêu cấp da mặt dày, thật không hiểu Tả Tướng đại nhân làm sao dạy dỗ ra cái quái thai đến như vậy.

“Khụ khụ khụ, Tiểu thư, ta nghĩ nên quên đi, vị thiếu hiệp đó không muốn chúng ta liền đổi bàn bên cạnh này đi.”

Vương Lôi bất đắc dĩ khuyên nhủ, hắn cũng không muốn vì chút chuyện nhỏ mà ở trong này ra tay quá nặng. Ngẫm lại đều cảm thấy mất mặt.

Vấn Nhã vừa nghe Vương Lôi lại không giúp nàng, trong lòng hỏa nhất thời đốt tới trên đầu của hắn.

“Vương đại ca, huynhkhông phát hiện hắn khi dễ ta sao? Khi đi ra lão gia giống như nói huynh bảo hộ ta nha, nhưng mà mới được bao lâu, huynh hai lần không giúp ta, ta trở về nói cho lão gia, xem hắn có thu thập huynh không, hừ.”

Quả thực có chút ít bộ dạng nữ tử đâm chọc.

Vương Lôi có giải thích cũng không rõ, loại chuyện này đều tính trên đầu hắn, rốt cuộc Hoàng Thượng cho hắn cái dạng chuyện phiền toái gì đây, hắn cũng không thể mặc kệ a, nam tử trước mắt này rõ ràng võ công không kém, tuy rằng đánh nhau hắn chưa chắc đã thua, nhưng làm cho bớt việc đi cũng quá tốt mà, nói như thế nào cũng là Vấn Nhã vô lý.

Lãnh Sát lạnh lùng nhìn một màn này, rõ ràng cho thấy tính tình tiểu nha đầu này đùa giỡn tên kia nha, nhưng mà không liên quan đến chuyện của hắn. Hắn đang vâng mệnh ở chỗ này chờ, chờ đợi chủ tử đưa ra nhiệm vụ lần này.

Vấn Nhã thấy hai nam nhân đều không để ý đến mình, trong lòng có điểm nhụt chí, miệng thì thào tự nói:

‘Ta như thế nào thất bại như vậy đây, hai đại soái ca, không có người để ý ta, thật mất mặt rồi, aizzzz, mua đống đậu hủ đâm đầu chết quách đi cho rồi, bộ dạng ta đáng yêu khéo léo, linh lung tài giỏi này làm gì, nhưng người ta đến liếc cũng không liếc ta lấy một cái, thật phiền não, không có thiên lý, khẳng định không có thiên lý à.’

Vấn Nhã đi đến bên cạnh, ngay sau đó ghé vào trên bàn.

Hai nam nhân đương nhiên nghe được thanh âm nói thầm của nàng, âm thầm buồn cười.

‘Tiểu nữ nhân này cũng quá khôi hài rồi.’

Khóe miệng Lãnh Sát co giật lợi hại hơn rồi, ngẩng đầu mắt nhìn Vương Lôi, nhìn hắn ngây ra như phỗng, không khỏi có điểm đồng tình với hắn.

‘Nam nhân này thật đúng là đáng thương, theo cái chủ tử tiểu nha đầu như vậy, bất quá nhìn võ công của hắn coi như không kém, nói vậy nữ oa này cũng không phải nhân vật bình thường. ’

Vấn Nhã thở dài, vẫn không có người để ý nàng, trong lòng phát hỏa, hô lớn:

“Tiểu nhị, đem rượu ngon lên, đồ ăn thượng hạng lên, cô nãi nãi đói bụng rồi.”

Nàng kêu một phát, đem các khách nhân khác trong điếm làm cho tức cười, vừa thấy nàng cái tiểu nữ oa nhi như vậy, nhiều lắm chỉ mười ba mười bốn tuổi, thế nhưng tự xưng cô nãi nãi, cười cũng lớn tiếng hơn.

Vấn Nhã vừa thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, nhìn về phía Vương Lôi, thấy hắn cũng chịu đựng cười, nàng chợt cảm thấy nét mặt già nua không nhịn được, lớn tiếng đối với hắn nói:

“Cười cái gì, cô nãi nãi thất tình rồi, uống chút rượu còn không được sao, ta như thế nào mạng khổ như vậy a.”

Vương Lôi nghĩ rằng:

‘Muội còn mạng khổ sao, hiện tại mạng khổ là ta mới đúng.’

Nhưng hắn lại hiếu kỳ Vấn Nhã làm sao lại thất tình vậy, Hoàng Thượng yêu nàng thắm thiết vậy mà. Lập tức khiêm tốn hỏi:

“Tiểu thư làm sao lại thất tình rồi?”

Vấn Nhã lập tức cúi đầu nhỏ xuống, sâu kín nói:

“Làm một nữ nhân đầu tiên mắt nhìn đến một người nam nhân liền thích hắn, mà người nam nhân kia lại nhẫn tâm nhìn cũng không nhìn nữ tử đó một cái, đây gọi là thất tình, mà bây giờ, nơi này, cô nãi nãi ta, quang vinh thất tình rồi! Hiểu không?”

Vương Lôi vừa nghe đầu đầy hắc tuyến. Mà Lãnh Sát vừa nghe, dường như ngừng thở trong giây lát, nước trà mới vừa vào miệng toàn bộ phun ra, còn vẻ mặt giống như quái dị nhìn Vấn Nhã một cái.

Vấn Nhã vừa thấy biểu tình này của Lãnh Sát liền vui vẻ, lập tức đánh rắm một cái rồi chạy tới quan tâm nói:

“Soái ca, đừng kích động, đừng kích động nha, cẩn thận nghẹn, tuy rằng mắt Nhã Nhi đầu tiên liền thích huynh, nhưng Nhã Nhi không thích làm chuyện bắt buộc người khác, huynh bây giờ không thích ta cũng không sao, cảm tình có thể chậm rãi bồi dưỡng, Nhã Nhi không vội, không vội.”

Trong lòng Vấn Nhã suy nghĩ:

‘Ta liền không tin ta người hiện đại thế kỷ hai mươi mốt còn không đem được tiểu tử cổ đại ngươi ăn sao.”

Hai cái đại nam nhân cuối cùng cảm giác được ‘hỏi trời không hiểu, hỏi đất không hay’.

Lãnh Sát bị tiểu nữ nhân da mặt dày này nói như vậy làm khuôn mặt tuấn tú hơi nóng lên, hắn cũng không định là sẽ thích nàng, mà là nàng thích hắn, lại hành động như là hắn cũng thích nàng nha, còn muốn bồi dưỡng cảm tình, nữ nhân này rốt cuộc có biết đang nói cái gì hay không đây.

Hắn không khỏi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Vấn Nhã, giống như có thể nhìn ra được chút gì đó.

Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn Vấn Nhã trên mặt có hoa đào mập đô đô, hai mắt thật to nháy mắt cũng không thèm nháy mà cứ nhìn hắn, bên trong nhưng lại chứa một chút nồng đậm thâm tình, cảm giác này giống như yêu một người thật lâu rồi.

Lãnh Sát nhất thời giật mình.

‘Chẳng lẽ tiểu nữ nhân này nói thật sự sao.’

Thân người bé nhỏ càng làm nổi bật bộ ngực no đủ có khuynh hướng muốn đổ về trước, dường như muốn cho hắn biết nàng là nữ nhân hàng thật giá thật.

Lãnh Sát nhìn đến đây, khuôn mặt tuấn tú không thể ức chế được nữa, không đợi hắn kịp phản ứng, Vấn Nhã đã muốn cao hứng kêu lên:

“Vương đại ca, huynh xem huynh xem, hắn thật sự để ý ta nha, ta liền biết bộ dạng mình người gặp người thích, hoa gặp hoa nở mà, hắn không nhìn ta, thật là chuyện vô lý mà, ha ha.”

Nói xong chạy về trước bàn của nàng, giống như cái tiểu hài tử ngoan ngoãn ngồi xong, vui vẻ nhìn Vương Lôi nói:

“Vương đại ca, ta đói bụng.”

Vương Lôi chỉ cảm thấy hắn hoàn toàn bị nàng đả bại, nhưng trông nàng vui vẻ, hắn cũng vui vẻ. Mắt nhìn Lãnh Sát nghĩ rằng:

‘Tiểu nữ nhân này cũng thật biết trêu chọc người a.’

Mà Lãnh Sát nhìn bộ dạng Vấn Nhã nhu thuận, nhưng lại không tự chủ lộ ra tươi cười khó thấy, bỗng nhiên ý thức được biến hóa của chính mình, trong lòng âm thầm kinh hãi, sát thủ sao có thể động tình, chạy nhanh đứng dậy ném bạc vội vàng đi ra ngoài.

Mà khóe miệng Vấn Nhã đã mỉm cười, cũng không ngăn cản hắn, nhìn theo hắn rời đi, Vương Lôi lại thấy không hiểu, hỏi:

“Tiểu thư cứ như vậy thả hắn đi sao?”

Vấn Nhã nhìn hắn cười thần bí, nói:

“Hắn đã yêu ta rồi, chỉ bất quá hắn còn không có ý thức được thôi, ta tin tưởng chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại.”

Vương Lôi giật mình nhìn nàng, khiếp sợ mà không nói gì thêm. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.